“Mê Tung Phệ Hồn Trận là một bộ pháp trận rất lợi hại, nhưng đã sớm thất truyền, ta chỉ là có chút ngoài ý muốn.” Giọng nói của Lãnh Mặc Hàn bỗng nhiên vang lên.
Tôi ngẩng đầu, thấy ánh mắt hắn chân thành tha thiết nhìn tôi: “Đừng nóng giận.”
“Mới không tức giận.” Tôi chống chế.
“Miệng vểnh đều có thể treo chai dầu, còn nói không tức giận?” Tay hắn khẽ xoa mũi của tôi, lại dừng ở bên môi, tôi giận dỗi cắn một cái, hắn cũng không tránh, tùy ý để tôi cắn.
Tư thế này có chút giống chó con, tôi sợ gãy răng nên há miệng.
Hắn sủng nịch sờ đầu của tôi, chải vuốt tóc mái hơi rối của tôi một chút.
Có Hồng Quỷ gia nhập, ở trước mặt Mặc Hàn, hắn lại đặc biệt ra sức, rất nhanh quỷ đầu trâu kia đã bị thu thập.
Nhìn nhiều âm sai phía dưới như vậy, tôi có chút tò mò: “Sao lại tới nhiều người như vậy? Không đúng, nhiều quỷ như vậy!”
“Phong ấn của tử địa Minh Giới bị lỏng, ta vừa lúc tu luyện ở gần đó, nhận thấy được có người đang triệu hoán ma binh, lại có khí tức của nàng, nên tới đây nhìn xem.”
Hắn nói xong nhìn Đồng Trì Phi đang sững sờ ở bên cạnh: “Hắn triệu hoán?”
Tôi gật đầu: “Hắn hẳn là bị lừa.” Mắt thấy Đồng Trì Phi bị một âm sai bắt lại, tôi vội kêu đừng: “Đừng bắt hắn! Tôi có lời hỏi hắn!”
“Phu nhân xin hỏi.” Âm sai rất là lễ phép làm cái thủ thế mời với tôi.
Lãnh Mặc Hàn dẫn theo tôi tiến lên, Đồng Trì Phi khiếp sợ nhìn tôi: “Cô… Cô…”
“Giao hồn phách của em trai tôi ra đây!” Tôi cả giận nói.
Đồng Trì Phi vẫn khiếp sợ, âm sai phía sau tương đối có nhãn lực rống lên một câu với hắn: “Phu nhân hỏi ngươi đấy! Mau trả lời!”
Đồng Trì Phi giật mình một cái, lại ngất đi.
Tôi co rút khóe miệng, cúi đầu nhìn thời gian, trong lúc cách thời hạn cuối cùng chỉ còn lại không đến một giờ.
Có lẽ là Hồng Quỷ vì lấy công chuộc tội, chủ động thỉnh cầu Mặc Hàn giao Đồng Trì Phi cho hắn.
Mặc Hàn đồng ý, lại hỏi chuyện của em trai tôi, nói: “Ta bồi nàng đi xem em trai của nàng trước, cho dù Hồng Quỷ không đuổi kịp, có ta ở đây, kéo dài trong chốc lát cũng sẽ không có chuyện gì.”
Tôi vui vẻ đồng ý, sau khi chỉ đường cho Lãnh Mặc Hàn, hắn dẫn theo tôi bay về phía bệnh viện.
Hiện tại đã là rạng sáng, hai người dừng ở ngoài phòng bệnh, tôi sợ trực tiếp mang theo lãnh Mặc Hàn đi vào, sẽ bị bà nội tôi phát hiện, nên đã để hắn ở trên vai tôi.
Lần trước hắn làm như vậy, Ngọc Hư Tử đều nhìn không ra, bà nội tôi là một bà đồng gà mờ, hẳn là cũng không nhìn ra.
Vào phòng bệnh, tôi đã bị mẹ tôi mắng một trận, mắng xong bà lại tự mình khóc lên: “Em trai con còn chưa tốt! Con nói nếu con lại có gì không hay xảy ra, mẹ và ba con làm sao bây giờ!”
Ba tôi cũng ở bên cạnh có chút tức giận: “Đúng vậy, Đồng Đồng, lúc này con làm chuyện gì? Sao đến giờ này mới trở về? Còn tắt máy! Con đi đâu?”
“Con hết pin…” Tôi yếu ớt biện bạch một câu.
“Vậy con đi đâu? Bà nội con đều đã trở lại! Vừa nghe con không đến trường học với bà, mẹ con càng thêm lo lắng!” Ba tôi cũng xụ mặt.
Tôi muốn vắt hết óc nghĩ nên giải thích cho bọn họ như thế nào, phòng ở đột nhiên tràn ngập một trận hàn ý, mẹ và ba tôi ngẩn người, ngay sau đó đi trở về trên giường mình, từng người đi ngủ.
Lãnh Mặc Hàn xuất hiện từ bên người tôi: “Ngày mai bọn họ tỉnh lại sẽ không nhớ rõ chuyện hôm nay.” Hắn sờ đầu tôi: “Đừng khổ sở.”
“Không khổ sở, chỉ là làm cho bọn họ đều lo lắng cho em như vậy, trong lòng rất khó chịu.” Tôi có chút cảm giác phạm tội nhìn ba mẹ tôi.
Lãnh Mặc Hàn ôm tôi vào trong lòng, nghiêm túc nói: “Ta sẽ để cho bọn họ yên tâm giao nàng cho ta, về sau, ta bồi nàng, bọn họ không cần lo lắng như vậy, nàng cũng không cần khó chịu.”
“Được.” Tôi ôm chặt lấy hắn.
Hắn đã trở lại, địa phương trong lòng vẫn luôn vắng vẻ rốt cuộc cũng bị lấp đầy.
Mắt thấy giờ Tý sắp qua, Lãnh Mặc Hàn đi đến cạnh giường bệnh của em trai tôi, vung lên một ánh sáng xanh bắn vào trong cơ thể hắn: “Có thể giúp hắn lùi lại ba canh giờ.”
Ba canh giờ, chính là sáu giờ.
Tôi có chút lo lắng cho Lãnh Mặc Hàn: “Anh thế nào? Tu vi của anh còn chưa khôi phục, về sau có thể không cần pháp lực cũng đừng dùng, không cần lãng phí.”
“Đồ ngốc.” Hắn khẽ hôn vào khóe miệng của tôi: “Làm việc vì nàng, tuyệt đối không phải lãng phí.”
Phút chốc trên ban công ngoài phòng bệnh bị ném vào một viên đá, Lãnh Mặc Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Là Hồng Quỷ.”
Tôi nhớ tới kết giới trong phòng, kết giới không ngăn được Lãnh Mặc Hàn, nhưng vẫn có ba phần tác dụng với Hồng Quỷ, tôi vội nhặt lên một lá bùa tam giác, cởi bỏ kết giới.
Hồng Quỷ đi vào, trước hành lễ với Mặc Hàn, nể mặt Lãnh Mặc Hàn, lần đầu tiên cũng hành lễ với tôi.
“Hồn phách của em trai tôi đâu?” Hồng Quỷ này đến đúng giờ tý, làm Mặc Hàn lãng phí không ít pháp lực, giọng nói của tôi không được tốt.
Hồng Quỷ cũng biết mình đuối lý, vội lấy ra hồn phách của em trai tôi, hơn nữa xung phong nhận việc yêu cầu dung hồn.
Lãnh Mặc Hàn đồng ý.
Hồn phách kia cười hì hì nhìn chằm chằm tôi: “Chị, sao chị còn có bạn là quỷ?”
“Em nhanh cút trở về cho chị! Tỉnh lại chị còn có việc hỏi em!” Tôi tức giận nói.
“Vâng…” Em trai tôi có lệ một câu, đi đến bên người Hồng Quỷ, vẻ mặt cợt nhả: “Người đẹp, phiền toái anh.”
Hồng Quỷ đen mặt.
“Ta là nam quỷ.” Hắn cắn răng sửa đúng.
Tôi yên lặng tán thưởng em trai tôi ở trong lòng.
Hồng Quỷ rất nhanh rút hồn phách của em trai tôi, nhét hắn trở lại thân thể của hắn.
Tôi hỏi Lãnh Mặc Hàn: “Em trai em như vậy, có cần cố hồn hay không?”
“Hắn chỉ là mất một phách, nghỉ ngơi mấy ngày là được, không cần cố hồn.” Lãnh Mặc Hàn nói.
“Vậy lần trước em đều bị chiêu toàn bộ ba hồn bảy phách sao?”
Lãnh Mặc Hàn gật đầu.
Tôi đánh giá, nếu là thân thể có thể bị triệu hoán với nhau, đoán chừng hắn khẳng định ngay cả thân thể của tôi cũng muốn gọi qua.
Lãnh Mặc Hàn thuận tay xóa ký ức đêm nay của em trai tôi.
“Nói cho Mặc Uyên, ta không quay về.” Lãnh Mặc Hàn phân phó một tiếng với Hồng Quỷ.
Hồng Quỷ lĩnh mệnh lui ra, Lãnh Mặc Hàn vọt tới hôn khắp nơi, tôi thừa dịp một khoảng trống đẩy hắn ra: “Không cần ở chỗ này…”
Ba mẹ tôi và em trai còn ngủ ở bên cạnh!
Lãnh Mặc Hàn hiểu ý, vung tay lên, tôi bỗng nhiên cảm giác được trước mắt chợt lóe, thoáng chốc đã đến một không gian khác.
Nơi này là một phòng ngủ cổ xưa, giường đặt bên cạnh, cách màn lụa còn có một gian thính thất.
Tôi bị Lãnh Mặc Hàn ôm không thở nổi, vẫn tò mò hỏi: “Nơi này là nơi nào…”
“Trước kia luyện ra một không gian, hai ngày trước tìm được, vừa lúc cho nàng.” Lãnh Mặc Hàn bế ngang tôi lên, đặt ở trên giường bên cạnh.
Sau khi vận động kịch liệt cả một đêm, lúc tỉnh lại lần nữa, vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn đang chuyên chú nhìn tôi.
Nhớ tới chuyện tối hôm qua, mặt tôi đỏ lên, rụt vào trong chăn.
“Thẹn thùng cái gì?” Giọng nói giàu từ tính của hắn truyền đến, dễ nghe nói không nên lời.
Tôi lắc đầu, không biết nên trả lời như thế nào.
Cơ thể của hắn hơi giật, cúi đầu thăm dò vào chăn, đặt xuống một nụ hôn ở trên trán tôi, tay đồng thời không an phận di chuyển qua lại ở trên người tôi.
Tôi né tránh hắn châm ngòi: “Không muốn… Trời đã sáng rồi… Lát nữa ba mẹ em không nhìn thấy em, sẽ lại nói em…”
Tôi chu miệng, hắn mổ xuống, không tiếp tục nữa.
Trên người còn đau đớn tối hôm qua vận động, Lãnh Mặc Hàn kiên trì độ cho tôi chút pháp lực, lúc đi ra ngoài, cả người thần thanh khí sảng.
Bởi vì pháp lực của hắn, ba mẹ tôi vẫn còn ngủ.
Hắn giao một quả mặc ngọc ở trong tay tôi: “Không gian ở trong ngọc này, đã cho nàng nhận chủ, chúng ta đều có thể đi vào.”
Mặc Ngọc kia vừa thấy chính là phẩm chất thượng thừa, mặt trên điêu khắc hoa văn, bất ngờ chính là không gian bên trong kia.
Lãnh Mặc Hàn giúp tôi đeo ngọc lên, tôi hỏi: “Công lực của anh khôi phục thế nào? Dù sao nói phải ba bốn tháng, hiện tại mới có một tháng.”
“Không sao, chẳng qua thời gian không thể phơi nắng lâu, ngày thường ngốc ở trên vai nàng và ngọc này, đều có thể tu luyện.” Hắn nói khái quát với tôi: “Lại nói, không phải còn có nàng trợ ta tu luyện sao?”
Mặt tôi đỏ lên, khẽ huých Lãnh Mặc Hàn một chút, hình như nghe thấy ba tôi ho khan một tiếng, vội bảo hắn trốn vào.
Hắn đi phía trước, trịnh trọng nói: “Ta nhất định sẽ mau chóng hồi phục công lực, chính thức bái kiến song thân với nàng.”
Nhớ tới chuyện hắn gặp phụ huynh, mặt tôi lại đỏ lên lần nữa.
Tỉnh lại trước, còn không phải là ba tôi, là mẹ tôi.
Không bao lâu, em trai tôi cũng tỉnh, mẹ tôi kêu một tiếng vui mừng.
Tôi đi cho mua bọn họ bữa sáng, sau khi bác sĩ kiểm tra cho ba và em trai tôi, thì chuyển bọn họ vào phòng bệnh bình thường, làm lại nằm viện quan sát một ngày, không sao là có thể xuất viện.
Vừa kiểm tra, hắn còn vừa cảm khái thật là bệnh quái gì cũng đều có, sau đó cho một đống lớn hóa đơn tiền viện phí.
Mẹ tôi chăm sóc cho ba và em trai tôi, việc vặt vãnh đó tự nhiên đều là tôi đi làm.
Tuy cà thẻ cho hai bọn họ được giảm giá, nhưng mấy ngày ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, viện phí vẫn lên tới bảy con số.
Tôi vừa cà thẻ Lãnh Mặc Hàn cho, vừa cảm khái từ khi lấy được thẻ này, tôi vẫn luôn tốn rất nhiều tiền, như chính là đã an bài tốt vậy.
Lúc trở lại phòng bệnh, mẹ tôi theo ba tôi đi tản bộ, phòng bệnh chỉ có em trai tôi đang gặm quả táo, nhìn thấy tôi, cười: “Chị! Vừa mới nhớ đến chị, thật là càng ngày càng xinh đẹp!”
Tôi thích tính cách nói lời yêu này của em trai tôi!
Nhưng mà, loại thời điểm này, thông thường đều là hắn có chuyện xin tôi.
“Nói, chuyện gì?” Tôi tiếp nhận một quả táo khác hắn đưa cho tôi gặm một miếng.
Em trai tôi cười hơi xấu hổ: “Ngươi đỉnh đầu dư dả không? Có thể cho em mượn trước năm trăm đồng hay không?”
Điều kiện nhà của chúng tôi đều bình thường, gia đình có tiền lương bình thường, nhưng bởi vì phải nuôi hai đứa nhỏ, cho nên thoáng có vẻ có chút khó khăn.
Em trai tôi luôn hiểu chuyện, rất ít đòi tiền trong nhà, chẳng qua hắn mới tỉnh lại đã muốn năm trăm từ ba mẹ và tôi, tôi có chút tò mò: “Em muốn nhiều tiền như vậy làm gì? Gặp rắc rối?”
Hắn lắc đầu: “Chị, chị cũng đừng hỏi, cho em mượn đi! Em sẽ trả lại chị theo kỳ! Đóng lãi luôn!”
Thấy bộ dáng kiên trì của hắn, tôi cũng không hỏi nhiều, từ trong bóp tiền lấy hết một ngàn đồng không lâu trước đây mới rút cho hắn: “Đây, một ngàn, không cần trả lại.”
“Nhiều như vậy?” Em trai tôi thụ sủng nhược kinh, cho rằng tôi vẫn là quỷ nghèo trước kia.
“Em cầm đi, nhiều hơn năm trăm, đi mua chút đồ ăn ngon bồi bổ cơ thể, cấp ba quá mệt mỏi, chị cũng từng trải qua, đừng bạc đãi mình.”
“Chị ruột!” Em trai tôi cảm động kêu lên một cái lệ nóng doanh tròng.
Giúp hắn cất tiền đi, tôi nhớ tới Đồng Trì Phi nằm ở trong tay Hồng Quỷ, lại thả ma binh Minh Giới ra, đoán chừng kết cục sẽ không quá tốt.
Ngày hôm sau, hai người đàn ông của nhà chúng tôi ra viện, bà nội ở nhà, lại làm cho bọn họ chậu than đi qua, lại dùng lá bưởi tắm rửa, lăn lộn tốt một phen.
Đương nhiên, bà cảm thấy âm khí trên người tôi nặng, cũng cho tôi một phần ăn xua đuổi đen đủi.
Tôi khẽ hỏi Lãnh Mặc Hàn, cái này có ảnh hưởng với hắn hay không, hắn nói không sao, tôi mới làm theo.
Bà nội tôi lại kéo em trai tôi hỏi hắn trêu phải quỷ như thế nào một lần nữa.
Vẻ mặt của em trai tôi hồn nhiên: “A? Bà nội, con trêu phải quỷ sao?”
Mẹ tôi không quá cao hứng: “Mẹ, mẹ đừng dọa trẻ con, Quân Chi còn nhỏ.”
Bà nội tôi không để ý đến mẹ tôi, nhớ tới bà nội tôi ở trong trường học em trai tôi hoàn toàn không tìm thấy gì, tôi nói: “Quân Chi, nói cho bà nội, trừ trường học ra, em còn đi qua nơi nào không? Tỷ như nói, nhà xưởng xảy ra chuyện gần trường học của các em kia.”
Bạn học Mộ Quân Chi do dự mà gật đầu.
Mẹ tôi vừa nghe đã nóng nảy: “Con đi nơi đó làm gì! Cũng may lúc xảy ra chuyện con không ở đó! Đi học không ở trường học, đi ra ngoài làm gì?”
“Vừa lúc đi ngang qua.” Em trai tôi sờ đầu: “Giữa trưa con đi ra ngoài ăn cơm, nên đi tắt từ bên kia.”
“Về sau đừng đi bên kia!” Mẹ tôi lập tức phân phó nói.
Em trai tôi gật đầu: “Vâng.”
Buổi tối, uống sữa bò trước khi ngủ, tôi định xem mỹ kịch một lát sẽ đi ngủ, lại thấy em trai tôi cõng cái bao, vụng trộm đi ra ngoài.
Hai ngày này chăm sóc hắn nhất định phải ở nhà nghỉ ngơi, mẹ tôi tác nghiệp đều không cho hắn làm, hắn lại còn đi ra ngoài vào lúc này!
Tôi khoác cái áo, ngay cả áo ngủ cũng chưa kịp đổi, đã đi theo hắn đi ra ngoài.
Đi theo em trai tôi một đường lén lút đi, tôi thấy hắn đi tới trước một gian cửa hàng bán người giấy.
Tôi tránh ở sau một cái hòm thư, nghe thấy em trai tôi nhẹ giọng hỏi ông chủ bên trong: “Ông chủ, đồ vật ban ngày cháu bảo cháu muốn với ông, đều chuẩn bị chưa?”
“Xong rồi, đều ở chỗ này.” Nói xong bên trong đưa ra một cái bao nilon màu đen, thoạt nhìn còn rất nặng.
Em trai tôi đưa một xấp Mao gia gia màu đỏ, tôi cá là năm mao, đó là tiền buổi sáng tôi cho nó.
Hắn cõng bao nilon kia, xoay người lại đi một con đường khác, tôi đi theo ở phía sau, càng đi càng cảm thấy đường này quen thuộc, như là con đường thông đến nhà xưởng bị đốt trọi kia!
Quả nhiên, đi theo không lâu sau, em trai tôi dừng ở trước phế tích kia, hắn đứng ở trước giới tuyến, nhìn tòa nhà kia thở dài thật sâu, vòng tới một cái hẻm nhỏ phía sau tòa nhà, ngồi xổm xuống, lấy từng đồ vật trong bao nilon đen ra.
Hắn đặt một bàn thờ ở trước, châm ngọn nến, lại đốt không ít tiền giấy, sau đó từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, quen thuộc châm ba điếu thuốc ở trước chậu than.
Trong miệng còn lẩm bẩm, không biết đang nói cái gì.
Thằng nhóc thúi, lại thật sự dám hút thuốc!
Tôi lập tức muốn xông lên giúp hắn dập thuốc lá, chỉ là bỗng nhiên thấy hắn lại lấy từ trong bao nilon đen ra không ít xấp tiền giấy, đốt từng cái ở trong chậu than.
Xung quanh dâng lên gợn sóng âm khí, tôi khẽ nhíu mày.
Em trai tôi hẳn là muốn tế điện ai đó, nhưng đoán chừng chính chủ không tới, phần đồ cúng này ngược lại đưa tới cô hồn dã quỷ khác.
Những âm linh này muốn chỉ là ham muốn chút đồ cúng, rồi rút đi, nhưng cổ âm khí này, lại mang theo một cảm giác làm tôi bất an.
Hơn nữa, đốt đồ cúng là có quy củ.
Thiếu quá ít, chính chủ thấy mình không đủ, còn sẽ có âm linh khác tới đoạt, cho nên hình như đều sẽ đốt thêm một ít, chia cho những quỷ hồn không người cung phụng đó.
Nhưng nếu đốt quá nhiều, sẽ kích khởi tham lam trong cơ thể của âm linh.
Em trai tôi đốt phần đồ cúng này nhiều quá có thể làm âm phủ lạm phát…
Từng con âm linh bị hương nến đồ cúng hấp dẫn đến, phát tác xì ke như nghiện ma túy đi về phía chỗ của em trai tôi.
Bọn họ vây quanh ở bên người em trai tôi, tham lam hút hương nến trên bàn thờ và tiền giấy trong chậu than, trên khuôn mặt xanh trắng lộ ra biểu tình hưởng thụ.
Pháp lực của những âm linh đó đều không cao, vây quanh ở bên người em trai tôi, kiêng kị nửa bùa hộ mệnh trên người hắn và hơi thở người sống, đều không dám động thủ với hắn.
Dã quỷ phân thực khác quỷ cung phụng, như hút mấy hơi sẽ rời đi.
Nhưng em trai tôi lại tìm đường chết đốt đồ cúng thật sự là quá nhiều, những dã quỷ đó nhìn tảng lớn đồ cúng trong chậu than, đều luyến tiếc rời đi.
Quỷ phía trước không rời đi, quỷ sau lại tự nhiên không thể tiến lên hưởng thụ đồ cúng.
Vì tranh đoạt tư cách đứng ở phía trước chậu than bàn thờ hưởng thụ đồ cúng, những âm linh đó vung tay đánh nhau.
Một con nữ quỷ xảy ra tai nạn xe cộ chết đi, đầu như bị nghiền nát, óc chảy đánh nhau với con quỷ phun lưỡi dài thắt cổ phía trước kia.
Một con quỷ uống thuốc độc tự sát, cả khuôn mặt đều tím ngắt đánh nhau với một con quỷ run rẩy miệng sùi bọt mép đôi mắt bị moi ra.
Bên kia một con quỷ bị phanh thây, vừa đánh vừa tìm tứ chi mình còn rơi ở trên mặt đất…
Em trai tôi vẫn không hoảng không loạn tiếp tục đốt đồ cúng, âm linh đánh nhau nhấc lên gió lạnh, thổi bay vạt áo và đống tro nát của hắn, ngay cả mày hắn cũng không nhăn một chút.
Tôi lập tức có chút hâm mộ loại người không nhìn thấy âm linh này.
Ngọn lửa trên chậu than quỷ dị qua lại loạng choạng, âm khí trong không khí bỗng nhiên hỗn loạn một tia quỷ khí.
Sau khi âm linh chỉ có tu luyện đến trình độ nhất định, âm khí mới có thể trở lại bị tinh luyện thành quỷ khí.
Cảm ứng quỷ khí tinh thuần trong không khí, tôi ôm cánh tay xoa lên xuống, vuốt phẳng da gà nổi trên người tôi.
Quỷ khí càng ngày càng nặng, một đoàn âm linh đánh nhau bên kia cũng cảm nhận được quỷ khí này, sôi nổi thu liễm ba phần.
Một gia hỏa mặt mũi hung tợn, trên tay chân kéo xiềng xích thật dài, từ hẻm phố đi tới, tiếng xích sắt cọ xát nghe có chút quen tai, như truyền đến từ trên người quỷ đầu trâu ngày hôm qua Đồng Trì Phi triệu hồi ra ở nhà xưởng kia.
Một số âm linh âm khí yếu hơn nhìn thấy nó, đều ngoan ngoãn tránh ra, trước chậu than chỉ còn lại mấy con quỷ pháp lực còn tính là khá, tham lam phần đồ cúng kia không chịu rời đi.
Quỷ mặt xanh quăng một xích sắt xuống, trực tiếp đánh một con quỷ hồn phi phách tán, lại dọa lui mấy con quỷ khác.
Còn lại mấy con kiên trì ở cạnh chậu than, pháp lực cũng đều không yếu.
Bọn họ thét dài một tiếng, đôi tay hóa thành móng vuốt, lấy ra thế công bản thân sở trường nhất đánh về phía quỷ mặt xanh.
Bọn họ ai chết ai sống tôi không để bụng, tôi chỉ biết, người thắng lợi cuối cùng, sau khi ăn xong tất cả đồ cúng, sẽ bắt đầu ăn em trai tôi!
Thấy mấy quỷ đánh hăng say, tôi vòng qua bọn nó, dọc theo ven đường chạy tới bên người em trai tôi.
Sợ kinh động quỷ bên cạnh, tôi chỉ vỗ nhẹ vai em trai tôi một chút, bỗng nhiên em trai tôi lại một kiếm đâm về phía tôi.
Tôi vội né tránh, kiếm kia nghiêng qua thân thể của tôi, em trai thấy là tôi, vẻ mặt ngạc nhiên: “Chị… Sao chị lại tới đây?”
“Trước đừng nói chuyện, rời khỏi nơi này với chị.” Tôi kéo hắn từ trên mặt đất dậy, đang muốn kéo hắn rời đi, hắn lại nói: “Chị, chị đi trước, đi bên này, một lát em sẽ trở về.”
Hắn chỉ cho tôi con đường ngược lại với quỷ mặt xanh kia.
Đi con đường kia về nhà, sẽ đi đường vòng rất xa, trời lại là buổi tối, theo lý mà nói, em trai tôi sẽ bảo tôi đi đường gần nhất về nhà.
Chẳng lẽ, hắn cũng có thể nhìn thấy có một đám quỷ khác ở bên cạnh ác đấu?
“Chị, chị đi mau! Em sẽ không hại chị!” Em trai tôi đẩy tôi đi hướng bên phải kia, bỗng nhiên tôi cảm giác được phía sau truyền đến một công kích quỷ khí mãnh liệt, tôi đang muốn kéo em trai tôi tránh ra, lại bị em trai tôi mạnh mẽ đẩy ra tại chỗ trước một bước.
Xích sắt của quỷ mặt xanh đập ở nơi tôi vừa mới đứng, em trai tôi như lâm đại địch nhìn xích sắt trên mặt đất đang bị kéo trở về, lại khẩn trương nhìn về phía quỷ mặt xanh kia.
“Chị, đi mau! Đêm nay ngàn vạn đừng đi ra tìm em!” Em trai tôi nắm chặt thanh kiếm gỗ đào vừa rồi dùng để công kích tôi kia, tiến lên hai bước.
Tôi lập tức kéo hắn muốn tiến lên lại: “Em nói bậy gì đó! Mau trở về với chị! Em không phải là đối thủ của con quỷ kia!”
Em trai tôi sửng sốt: “Chị có thể thấy?”
Tôi gật đầu, đồng thời kinh ngạc nói: “Em cũng có thể?”
Em trai tôi gật đầu.
Vậy vừa rồi nhiều quỷ ở bên cạnh em đánh nhau ẩu đả như vậy, hình ảnh ghê tởm không nỡ nhìn thẳng, em làm được ngay cả mày đều không nhíu một chút như thế nào…
Tôi lập tức có chút hỗn loạn.
Quỷ mặt xanh cũng không đánh nhau với mấy con quỷ kia, chỉ âm trầm nhìn chúng tôi, quyết định xử lý chúng tôi trước, bọn họ đang quyết định chia chiến lợi phẩm như thế nào.
“Chị, đi mau!” Em trai tôi thấp giọng nói một câu với tôi, nâng kiếm lên chém về phía quỷ mặt xanh kia.
Xích sắt thô to của quỷ mặt xanh đánh xuống, em trai tôi lắc mình tránh thoát, mũi chân khẽ nhún, lại còn đứng ở trên xích sắt kia, từ xích sắt xông về phía quỷ mặt xanh.
Mấy âm linh bên cạnh cũng rối rít ra tay với hắn, sao tôi lại có thể để hắn một mình đối phó nhiều ma quỷ như vậy, lập tức hóa ra trường kiếm, vận khởi linh lực đâm về phía sắp âm linh bắt được em trai của tôi kia.
Kiếm thế của tôi xa không sắc bén bằng Mặc Hàn, nhưng một kiếm đánh xuống, lại vẫn là cắt đứt một cánh tay của quỷ thắt cổ kia.
Tức khắc, toàn bộ cừu hận của quỷ thắt cổ chuyển lên trên người tôi.
Nó thét dài một tiếng, xông về phía tôi, tôi đâm một kiếm trúng ngực nó, nó nức nở một tiếng, biến mất ở tại chỗ.
Còn lại mấy âm linh cũng dần bị tôi giải quyết, trong lúc nhất thời cũng chỉ còn lại quỷ mặt xanh kia.
Tôi thở phào nhẹ nhõ, tiếp tục đi đến phía trước cứu em trai của tôi, lại phát hiện kiếm gỗ đào của hắn gãy ở một bên, tôi kinh hãi trong lòng, lại thấy không biết khi nào quỷ mặt xanh kia quấn đầy dây vàng, em trai tôi nắm chặt dây vàng đứng ở một chỗ khác kiềm chế quỷ mặt xanh.
Tôi luôn không phải là một người nhặt tiện nghi vô sỉ, thấy quỷ mặt xanh bị em trai tôi làm cho không thể động đậy, đang muốn một kiếm đưa nó quy thiên, lại đột nhiên nghe thấy em trai tôi bảo đừng: “Chị! Đừng giết nó!”
Tôi sửng sốt: “Vì sao?”
“Có tác dụng với em!” Em trai tôi nói, trên tay bỗng nhiên xuất hiện một lá bùa, lấy thân pháp cực nhanh dán bùa ở trên trán quỷ mặt xanh, đồng thời cắn đứt ngón tay của mình tẩm máu vào trong lá bùa.
Quỷ mặt xanh lập tức phát ra tiếng kêu rên càng thêm thảm thiết, phút chốc lá bùa kia bốc cháy lên một ngọn lửa màu đen, biến thành một đống tro tàn rơi xuống đất.
Sắc mặt của em trai tôi trắng nhợt, phun ra một ngụm máu, che ngực lại quỳ rạp xuống đất.
Quỷ mặt xanh lập tức tránh thoát dây vàng, phi thân đánh về phía em trai tôi.