Mục lục
Âm Hôn Lúc Nửa Đêm - Mộ Hi Ngôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Thật sự rất xinh đẹp! So với các tỷ tỷ ta gặp qua đều xinh đẹp hơn!” Đồng Huyên là người đầu tiên phản ứng lại, vui vẻ nhảy lên, như đang khen chính nàng.

“Sao ta chưa từng gặp qua phượng hoàng như vậy…”

“Sao sẽ là màu trắng? Không đúng! Màu ngân bạch!”

“Phượng hoàng nhất tộc sao sẽ có phượng hoàng pháp thuật hệ Lôi?”

……

Các tiểu phượng hoàng tốp năm tốp ba khẽ nói nhỏ, tôi vẫn duy trì mỉm cười học được từ chỗ Cơ Tử Đồng, hỏi: “Như vậy xin hỏi, tôi có thể đặt chân đến cây ngô đồng các cô không?”

Quân Mộng ngạc nhiên.

Đồng Huyên xoay người nông dân đem ca xướng, gật đầu đáp ứng: “Có thể có thể! Đương nhiên có thể!”

Cơ Tử Đồng bị chọc tức cơ thể phát run, ở trước mặt các fan của mình còn cố tình không phát tác.

Tôi quyết định tiếp tục ghê tởm nàng: “Cơ cô nương, cô nói, tôi cũng có phượng hoàng hóa thân, là người thường hay là phượng hoàng?”

“Ngươi…” Cơ Tử Đồng không biết nên trả lời như thế nào.

Tôi liếc nàng một cái: “Có nghe qua sửa quốc tịch, sửa tên họ, vẫn là lần đầu nghe thấy sửa chủng tộc. Muốn sửa là sửa sao, còn che giấu như trộm!”

“Đúng vậy! Như trộm! Còn trộm nội đan của nhị thúc!” Bảo bảo cũng bất mãn theo.

Mặt Cơ Tử Đồng bị chọc tức trắng xanh một mảnh.

Nghĩ cho dù như thế nào Khổng Tuyên cũng đều phải giữ lại tánh mạng nàng, nữ nhân này lại tâm tư ác độc, tôi cũng không muốn lại dây dưa với nàng nữa, miễn cho lại bị nàng ám toán.

Nơi này là một chỗ nghỉ ngơi giữa đường núi cây ngô đồng, tôi đi đến bên cạnh đường, để Linh Lung biến lớn sau đó ngồi ở trên lưng nàng, để nàng mang theo tôi bay đi.

Đồng Huyên biến trở về nguyên hình đi theo bên người chúng tôi, vui sướng giới thiệu địa phương vui chơi gần đó cho tôi. Tôi chọn nơi gần nhất, miễn cho trong chốc lát Mặc Hàn không tìm thấy chúng tôi.

Địa phương ở sau cây ngô đồng, đặc điểm là có một dòng suối mát từ đây trào ra, tẩm bổ đầy đất hoa tươi và cỏ xanh.

Phượng hoàng trẻ tuổi và vũ tộc khác đều thích đi nơi đó.

Phong cảnh nơi này không tồi, bảo bảo nhìn thấy cái gì cũng đều mới lạ, mân mê tôi trong chốc lát đi xem đóa hoa này, trong chốc lát đi bắt chim kia.

Không biết có phải ảo giác hay không, vài lần quay đầu lại, tôi đều như thấy được một bóng dáng kỳ quái.

tôi cuối cùng lười đến động, bảo bảo muốn bắt bướm, tôi bảo Linh Lung đi, còn bảo Linh Lung thu nhỏ chậm rãi đi bắt, hai ba lượt đã bắt được con bướm, bảo bảo lại nổi lên ý niệm mới tới lăn lộn tôi.

Đang nghỉ ngơi, sau lưng truyền đến một cổ hơi thở quen thuộc, tuy hắn che giấu rất tốt, nhưng vẫn không thể gạt được tôi.

Tôi bất động thanh sắc làm bộ không chú ý tới, tay cũng đã xoa Vô Cực Ngọc Giản.

Chờ hắn tới gần, thấy thời cơ chín mùi, tôi đứng dậy nhảy ra từ tại chỗ, hóa trường kiếm ra, quay người đâm tới, chỉ cắt qua quần áo người nọ.

Lam Thiên Hữu kịp thời tránh ra.

Thấy tôi phản ứng nhanh như vậy, hắn có chút ngoài ý muốn, ngay sau đó lại là cười thoải mái.

Bảo bảo vẫn luôn chuyên tâm chỉ huy Linh Lung bắt bướm lúc này mới chú ý tới hắn, tức giận nói: “Lại một người xấu tới!”

Nếu lần trước Lam Thiên Hữu có thể tìm được biệt viện của Mặc Uyên ở cái khe thiên địa, lần này có thể tìm tới nơi này, tôi cũng không giật mình.

Linh Lung bay trở về đến bên người tôi, đề phòng nhìn Lam Thiên Hữu.


Hắn lại cười: “Tử Đồng, không cần đề phòng ta như vậy.”

“Tử Đồng nhà anh ở nơi đó.” Tôi chỉ phía chỗ Cơ Tử Đồng.

“Lần này tôi là tới tìm em.” Lam Thiên Hữu nói: “Tôi nhớ rõ ba mẹ em gọi em là Đồng Đồng, tôi cũng gọi em như vậy đi, miễn cho em lại hiểu lầm.”

Anh vui vẻ là được.

“Tìm tôi có chuyện gì? Có việc thì nói, nói xong thì đi.” Tôi nói.

Lam Thiên Hữu nhìn Đồng Huyên đứng ở bên người tôi: “Chúng ta nói chuyện riêng.”

“Em đi về trước đi.” Tôi nói với Đồng Huyên, hy vọng nàng hiểu ý tứ của tôi, biết giúp tôi gọi Mặc Hàn tới.

Tiểu phượng hoàng không yên tâm nhìn tôi, không lay chuyển được tôi, chỉ có thể gật đầu rời đi. Ngay ở lúc nàng muốn giương cánh bay đi, Lam Thiên Hữu đột nhiên đánh một kích tới gáy nàng, Đồng Huyên lập tức ngất đi.

“Anh làm gì vậy!” Tôi giận mắng, Linh Lung tiến lên đoạt Đồng Huyên lại từ trong tay Lam Thiên Hữu, thấy nàng chỉ là hôn mê, tôi thoáng yên tâm chút.

“Đồng Đồng, tôi nói nói chuyện riêng, cũng sẽ không để nàng đi báo tin cho Lãnh Mặc Hàn.” Không nghĩ tới lại bị hắn nhìn thấu tính toán của tôi.

“Vậy anh mau nói!” Tôi tức giận nói.

“Đừng tin tưởng huynh đệ Khổng Tuyên.” Hắn trầm giọng nói.

“A, đã biết.”

Lam Thiên Hữu bất đắc dĩ thở dài: “Tôi nói chính là thật, bọn họ muốn bắt em làm mồi dụ. Tôi biết lúc hắn ở núi Bất Chu liều chết cứu em, nhưng đó là bởi vì hắn muốn lợi dụng em!”

“Sao anh biết chuyện xảy ra ở núi Bất Chu?” Tôi cảm thấy kỳ quái.

Lam Thiên Hữu cười nhạt, chỉ trời.

Không hổ là con trai ruột của Thiên Đạo.

“Đồng Đồng, nghịch thiên mà đi chỉ có hủy diệt, năm đó Bàn Phượng nhất tộc cường thịnh đến cực điểm, chính là bởi vì nghịch thiên mà đi, mới có thể rơi vào bị diệt tộc!”

“Cho nên sao?” Việc này không quan hệ với tôi.

Thấy tôi vẫn không hiểu, Lam Thiên Hữu thở dài, đè thấp giọng nói: “Bọn họ muốn dùng hơi thở Bàn Phượng trên người của em dẫn ra Thiên Đạo.”

Thiên Đạo không phải lên đỉnh đầu sao, sao có thể dẫn ra?

Hơn nữa, dẫn Thiên Đạo ra làm gì?

“Bọn họ dẫn Thiên Đạo ra làm gì?” Tôi hỏi.

Trong mắt Lam Thiên Hữu có thêm một tầng khinh miệt: “Sau khi dẫn Thiên Đạo ra, bọn họ mưu toan liên thủ giết sạch.”

Mưu đồ hay!

Mặc Hàn của nhà chúng tôi từ lâu đã không quen nhìn Thiên Đạo như vậy, cũng là hắn không động đến trời, trời không động đến hắn.

Xét thấy bị Lam Thiên Hữu hố nhiều thứ như vậy, nghe được anh em Khổng Tuyên muốn làm ngã ba Lam Thiên Hữu hắn, phản ứng đầu tiên của tôi lại là vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

“Đồng Đồng, đi theo tôi đi, Lãnh Mặc Hàn không bảo vệ được em, kế hoạch của anh em Khổng Tuyên sẽ hại chết em!” Ánh mắt Lam Thiên Hữu là mười phần chân thành.

Tôi cũng không tin tưởng Lam Thiên Hữu nói, nhưng bảo bảo nghe thấy nóng nảy: “Mẹ, là thật sao? Mẹ không cần xảy ra chuyện! Không cần xảy ra chuyện! Chúng ta tìm ba ba về nhà đi! Chúng ta về nhà!”

Tôi sờ bụng, trấn an nói: “Ngoan, mẹ không có việc gì, con đừng lo lắng.”

“Đồng Đồng, trước kia tôi không thích đứa nhỏ này, nhưng nếu em kiên trì muốn sinh con, tôi cũng có thể nhượng bộ, tôi sẽ chăm sóc mẹ con các em…”

“Tôi sẽ không đi theo anh.” Tôi chặn ngang Lam Thiên Hữu: “Nếu anh nói chính là sự thật, tôi cảm ơn anh trước. Nhưng tôi là vợ của Mặc Hàn, tôi sẽ không bỏ lại Mặc Hàn.”

“Nhưng hắn căn bản không bảo vệ được em!” Lam Thiên Hữu cả giận nói.

Tôi còn chưa mở miệng, bảo bảo đã bất mãn phản bác: “Ngươi mới không thể bảo vệ mẹ! Ngươi yếu như vậy! Mỗi lần đều bị ba ba đánh chạy trối chết, còn dám nói ba ba không bảo vệ được mẹ!”

Lam Thiên Hữu bất mãn lườm nó một cái, bảo bảo không cam lòng yếu thế hừ thật mạnh hắn một chút.

“Anh nói tôi sẽ chuyển cáo cho Mặc Hàn.” Tôi nói.

“Không, hiện tại em phải đi theo tôi.” Lam Thiên Hữu lại kiên trì.

Tôi xoay người muốn rời đi, Lam Thiên Hữu đuổi theo, Linh Lung nhào lên đi chặn hắn, lại không nghĩ rằng hắn nơi đó chỉ là một ảo ảnh.



Linh Lung nhào vào khoảng không, hắn bất động thanh sắc vòng đến bên người tôi, nắm được cánh tay của tôi. Tôi đẩy hắn ra, lòng bàn tay chạm đến hắn, lại thấy ký ức của hắn lần nữa.

Bên trong tổ địa Cơ thị, Lam Thiên Hữu đứng ở phía trên tế đàn, cảnh tượng lúc trước ngã xuống tế đàn, hắn còn rõ ràng trước mắt.

Cách đó không xa xuất hiện một đôi mắt đang đánh giá hắn, Lam Thiên Hữu nhận thấy được, lại không di động.

Từ sau khi trở thành đại vu, thường sẽ có người âm thầm rình coi hắn như vậy.

Có hâm mộ, có ghen ghét, còn có thầm hận.

Hiện tại chủ nhân đôi mắt này đang âm thầm đánh giá hắn thật lâu như vậy.

Lại là nàng đi…

Lam Thiên Hữu nghĩ.

Quả nhiên, không trong chốc lát, đã có vú nuôi đến dẫn chủ nhân cặp mắt kia đi.

Lúc này Lam Thiên Hữu mới nhìn thoáng qua nơi đó, lại vừa lúc đối diện cặp mắt kia.

Cô bé trong lòng vú nuôi bảy tám tuổi, chợt tránh thoát người phụ nữ kia, chạy như bay về phía hắn.

Lam Thiên Hữu khó hiểu.

Nàng vẫn luôn chạy đến dưới tế đàn mới dừng lại.

Cơ thể của nàng không cao, lại đội nón có rèm, bao lại toàn bộ nàng từ đầu đến chân.

Chỉ là nón có rèm màu đen lại không ngăn được ánh mắt nóng bỏng bên trong kia.

Vú nuôi hoảng loạn chạy tới cáo tội Lam Thiên Hữu, nàng kéo cô bé muốn rời đi, lại bị nữ hài nhi chống cự mãnh liệt.

“Đại vu cứu ta! Đại vu! Đại vu ca ca!”

Giọng nói non nớt của cô bé vang lên, Lam Thiên Hữu vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng nhìn một màn phía dưới kia, luôn làm hắn không tự giác nhớ tới gian khổ lúc gia đạo sa sút hắn đã từng trải qua kia.

“Buông nàng ra đi.” Lam Thiên Hữu bỗng nhiên lên tiếng.

Vú nuôi không dám cãi lời, chỉ có thể buông lỏng tay, cô bé lập tức bổ nhào vào phía dưới tế đàn, lại ngửa đầu nhìn về phía Lam Thiên Hữu lần nữa.

Trời cuối thu, mặt trời cũng không độc, cô bé bao toàn bộ nàng ở dưới nón có rèm lại.

Lam Thiên Hữu biết cô bé này, là một công chúa chỗ đất phong Đại Chu, con gái duy nhất trong nhà. Phụ hoàng đã mất, vương hậu tuẫn tình, coi như là người thiên nhai lưu lạc như hắn.

Con gái duy nhất không có quyền kế thừa, triều đình thu hồi đất phong, đưa cô bé về tổ địa.

Tộc trưởng và trưởng lão tổ địa, mỗi người đều là nhân tinh, biết cô bé này không có gì dùng, ai cũng đều không thích nàng.

Lam Thiên Hữu từ trên tế đàn nhảy xuống, cô gái lại chạy tới bên người hắn, ngọt ngào gọi một tiếng: “Đại vu ca ca!”

Giọng nói này tôi nghe có chút quen tai.

Lam Thiên Hữu ghé mắt, hắn nhớ rõ lúc trong nhà xảy ra chuyện, mẫu thân cũng bị chẩn bệnh ra có thai bốn tháng. Nhưng lại bởi vì được tin phụ thân bị ban chết, bi thương quá độ, mất đi hài tử kia.

Nếu là phủ quốc sư như cũ, hắn cũng nên là ca ca.

Lam Thiên Hữu khó có được chào hỏi với cô bé: “Tìm ta có việc sao?”

“Ca ca có thể dạy ta pháp thuật không? Ca ca thật là lợi hại!” Giọng nói của cô bé tràn đầy khâm phục.

Vú nuôi nghe vậy, lập tức bị dọa đến quỳ xuống: “Đại vu tha mạng! Đại vu tha mạng! Công chúa nàng trẻ người non dạ, đồng ngôn vô kỵ! Xin đại vu thứ tội!”

Đại vu đời này chỉ có thể nhận đồ đệ có thể trở thành đại vu nhân, nói cách khác, chỉ có thể thu đồ đệ cũng thức tỉnh linh mạch tộc nhân.

Cô bé lại không phục: “Ta chỉ nói muốn học pháp thuật, lại không có nói muốn trở thành đồ đệ của đại vu ca ca!”

Vú nuôi càng kinh hoảng.

Ở lúc ấy, đây chính là hành động còn vô sỉ hơn ăn trộm.

Lam Thiên Hữu lại cảm thấy cô bé này rất thú vị.

“Nếu ngươi nguyện ý tháo nón có rèm của ngươi, ta sẽ dạy ngươi vài pháp thuật.” Lam Thiên Hữu nói.

Cô bé do dự.

Lam Thiên Hữu xoay người rời đi.

Nhưng mà không đi được hai bước, cô bé lại chạy tới ngăn cản đường đi Lam Thiên Hữu, quật cường hỏi hắn: “Ca ca nói có phải sự thật hay không?”

Lam Thiên Hữu gật đầu.

“Ta muốn học pháp thuật lợi hại, ca ca không được có lệ ta!” Cô bé lại nói.

Lam Thiên Hữu cũng đồng ý.

Ở trong vú nuôi ngăn cản, cô bé giơ tay cởi nón có rèm trên đầu mình.

Một chốc nhìn thấy mặt kia của nàng, tôi bị dọa thiếu chút nữa từ trong trí nhớ Lam Thiên Hữu chạy đi.

Cô bé kia lại không có mặt!

Lam Thiên Hữu cũng khiếp sợ như vậy, nhìn mặt không có ngũ quan kia, hắn ổn định tâm thần của mình, lúc này mới hiểu được, vì sao cô gái luôn mang theo nón có rèm, luôn là một mình trốn ở góc phòng.

Bởi vì hắn giật mình mà trầm ngâm lâu dài, làm cô bé khổ sở cúi đầu xuống.

“Xin lỗi.” Lam Thiên Hữu lên tiếng xin lỗi, giọng nói chân thành, cho dù hiện giờ thân phận tôn quý, hắn cũng không có thiếu tu dưỡng quý tộc sinh ra.

Cô bé lại bởi vì hắn nói lại ngẩng đầu lên lần nữa, sợ hãi hỏi: “Ca ca… Ca ca không sợ ta sao…”

Lúc nàng nói chuyện, chỗ miệng sẽ xuất hiện một cái khe, lại không có môi, nếu là không nói lời nào, trên một khuôn mặt sẽ không có bất kì biểu hiện ngũ quan gì.

Lam Thiên Hữu ngồi xổm người xuống, để mình nhìn thẳng cô bé, lạnh nhạt cười với nàng: “Không sợ, không phải ngươi muốn học pháp thuật sao, ngày mai giờ Thìn, tới Đại Vu Điện.”

Tuy không thể thấy rõ vẻ mặt của cô bé, nhưng tôi có thể nhìn ra được nàng rất hưng phấn.

Ngày thứ hai, cô bé đúng giờ tới Đại Vu Điện.

Lam Thiên Hữu hỏi nàng: “Muốn học pháp thuật gì?”

“Có thể cho ta mặt và pháp thuật giống mọi người không?” Cô bé chờ mong hỏi.

Lam Thiên Hữu vắt hết óc suy nghĩ, đứng lên tiếc nuối lắc đầu: “Còn không có…”

Cô bé mất mát cúi đầu, nhìn Lam Thiên Hữu có chút khó chịu.

“Ngươi có thể học cái khác trước, pháp thuật thâm ảo hay thay đổi, nếu tương lai có cơ duyên. Nói không chừng cũng có thể học được bí pháp ái mộ.” Lam Thiên Hữu trấn an nói.

Nữ hài do dự mà gật đầu.

Tư chất của nàng bình thường, nhưng thắng ở khắc khổ, hơn nữa Lam Thiên Hữu dụng tâm dạy dỗ, rất nhanh pháp thuật của cô bé vượt qua pháp thuật bạn cùng lứa tuổi học tập ở tổ địa.

Trong những đứa bé bằng tuổi học tập pháp thuật, có không ít đều là đơn vị liên quan. Rất nhanh cô bé xuất sắc khiến cho những người khác bất mãn.

Ở dưới các đại nhân ngầm cho phép, đứa trẻ cùng tuổi bắt đầu bắt nạt cô gái.

Không phải quần áo hôm qua phơi bên ngoài bị xé nát, chính là thức ăn hôm nay bị cắt xén.

Lam Thiên Hữu làm đại vu, chuyện mỗi ngày muốn xử lý rất nhiều, rất nhiều ngày sau mới chú ý tới quẫn cảnh của cô bé.

Lam Thiên Hữu không vui.

Tộc trưởng và các trưởng lão lại đều khuyên hắn, chỉ là một công chúa không có bối cảnh quá khí. Đừng nói là tướng mạo xấu xí, ngay cả khuôn mặt đều không có, ngay cả tư cách đưa đi liên hôn cũng đều không có.

Đại vu ngài dạy chơi chơi thì thôi, hà tất vì nàng đi đắc tội quý tộc trong tộc.

“Ta dạy rất nghiêm túc.” Lam Thiên Hữu nhìn chằm chằm tộc trưởng gằn từng chữ một nói.

Ban đêm, ánh sáng đèn dầu màu cam lập loè bên trong, Lam Thiên Hữu hỏi cô bé: “Ngươi nguyện bái ta làm sư phụ không?”



Cô bé ngẩn ra một chút, kinh ngạc hơi há mồm, một phen nhào vào trong lòng Lam Thiên Hữu: “Sư phụ!”

Lúc đó bộ dáng Lam Thiên Hữu cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi.

“Ngươi tên là gì?” Lam Thiên Hữu lại hỏi.

Cô bé thương tâm cúi đầu: “Ta không có tên… Nếu không phải mẫu thân và vú nuôi… Ta… Phụ vương thiếu chút nữa ở lúc ta sinh ra đã muốn chết chìm ta hay không…”

Một nữ anh không có mặt, sinh ra ngay ở lúc vương thất, sẽ bị không ít người đều cho rằng là trời cao giáng xuống trừng phạt.

Ánh mắt Lam Thiên Hữu hơi trầm trầm, đại khái là đang đau lòng cô bé gặp nạn. Hắn vốn tưởng rằng, mình đã đủ nhấp nhô, nhưng ít nhất ở trước lúc phụ thân xảy ra chuyện, hắn ở phủ quốc sư quá vô ưu vô lự.

“Muốn tên không?” Lam Thiên Hữu hỏi.

Cô bé vui sướng gật đầu, Lam Thiên Hữu cúi người sờ đầu nàng: “Ngày mai ta hứa cho ngươi một cái tên.”

Sáng sớm ngày thứ hai, là ngày hiến tế trong tộc.

Lam Thiên Hữu nắm tay cô bé, ở trong khiếp sợ và khó hiểu của tộc nhân, đi bước một đi lên tế đàn.

Nhìn tộc nhân dào dạt phía dưới tế đàn, Lam Thiên Hữu tuyên bố nói với mọi người: “Đây là đệ tử thân truyền của ta, từ nay về sau, khinh nàng đó là khinh ta. Nghe đồn nếu là có mắt tím, sinh ra làm đại vu Cơ thị. Nếu như thế, thổ địa của ta, gọi là Cơ Tử Đồng.”

Tộc nhân kinh hô.

Lam Thiên Hữu khinh thường nhìn bọn họ, cúi đầu hỏi cô bé bên cạnh: “Cơ Tử Đồng, thích tên này không?”

Lúc này cô gái mới phản ứng lại, lên tiếng thật mạnh: “Vâng!” Nàng quỳ xuống đi hành một cái đại lễ với Lam Thiên Hữu, “Đồ nhi cảm ơn sư phụ!”

Quả nhiên, nàng là Cơ Tử Đồng, từ khi nàng gọi Lam Thiên Hữu là đại vu ca ca, tôi đã đoán được.

Chỉ là, khuôn mặt về sau của nàng là chuyện như thế nào?

Tôi trầm tư, bị Lam Thiên Hữu mạnh mẽ kéo ra từ trong trí nhớ.

Lúc này, hắn lại bình tĩnh hơn trước rất nhiều.

Tôi cẩn thận lui về sau hai bước, lại tái nhợt giải thích lần nữa: “Tôi thật sự không phải cố ý…”

Ai biết Thủy Kính phát động đột nhiên không kịp phòng ngừa như thế nào!

“Không sao.” Lam Thiên Hữu lại còn hơi mỉm cười với tôi: “em đừng sợ, lần trước em xâm lấn ký ức tôi, tôi phản ứng là có chút lớn. Nhưng nếu muốn được em tín nhiệm, tôi có thể thản ngôn với em.”

Cho nên chuyện tôi nhìn lén ký ức của hắn, đã nhảy vọt qua?

Đang lúc tôi muốn hít một hơi, vẻ mặt Lam Thiên Hữu lại ôn hoà hỏi: “Đồng Đồng, nếu em còn muốn biết gì đó, chỉ cần tôi biết, đều có thể nói cho em.”

Tôi không muốn thừa tình của hắn, vốn định từ chối, nhưng lại nghĩ tới nhìn thấy Cơ Tử Đồng ở trong trí nhớ Lam Thiên Hữu, nói như thế nào đều vẫn là có chút để ý.

Rốt cuộc, một khuôn mặt giống tôi đúc mặt, mỗi lần nhìn thấy, đều cảm thấy không thoải mái.

“Vậy tôi có thể hỏi một chút… Mặt của Cơ Tử Đồng…” Tôi rất cẩn thận nói.

Lam Thiên Hữu do dự một chút, hỏi tôi: “Em là muốn biết vì sao khuôn mặt của nàng giống em?”

Tôi gật đầu.

Lam Thiên Hữu rũ mắt tự hỏi trong chốc lát, mới gật đầu: “Nói cho em cũng không sao, rốt cuộc em mới là…”

Hắn nói xong ý thức được như là nhiều lời cái gì, lập tức dời đi đề tài: “Khuôn mặt ban đầu của Tử Đồng nàng, vừa rồi em hẳn là cũng thấy được. Từ nhỏ đến lớn nguyện vọng lớn nhất của nàng, đó là có thể giống như người bình thường, có được một khuôn mặt bình thường.”

Ánh mắt Lam Thiên Hữu dần dừng ở trên mặt tôi: “Nếu ta thu nàng làm đồ đệ, nàng có tâm nguyện, làm sư phụ cũng nên tận lực giúp nàng hoàn thành mới đúng. Ta khởi điểm dạy nàng ảo thuật, để nàng có thể tạm thời biến ảo thành khuôn mặt của người khác. Sau lại, ở Đại Vu Điện, ta phát hiện một mật thất, trong mật thất có một quyển tàn trang, và một đạo huyết khí.”

“Huyết khí? Đó là cái gì?” Tôi khó hiểu.

“Một hơi thở máu.” Lam Thiên Hữu nói.

Loại đồ vật này còn có thể bảo tồn sao?

“Mặtcủa Cơ Tử Đồng, có quan hệ với huyết khí kia?” Tôi hỏi.

Lam Thiên Hữu gật đầu: “TrênTàn trang nói, huyết khí là linh bảo, lại trọng tố cơ nhan, ta đã cho Tử Đồng thử.”

Hắn khẽ cười một tiếng, không biết là vui vẻ hay là đang cảm khái: “Không nghĩ tới thành công. Sau khi nàng dung hòa bắt được huyết khí, ngày hôm sau đã có khuôn mặt.”

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn ở trên mặt tôi: “Khuôn mặt giống em như đúc.”

“Vì sao lại giống em?” Tôi kinh ngạc.

Lam Thiên Hữu không trả lời, chỉ nói: “Ở lúc trước em xuất hiện, tôi vẫn luôn cho rằng, dây phân mỹ mạo, chỉ một phần này thế gian.”

Tôi không biết nên nói cái gì, lại cảm thấy có quan hệ với huyết khí kia: “Đó là huyết khí gì?”

Tôi hỏi Lam Thiên Hữu, hắn lại cười mà không đáp: “Đồng Đồng, theo tôi đi đi, nơi này chỉ biết hại chết em.”

“Tôi không đi! Anh đi đi.” Tôi nói.

Lam Thiên Hữu thở dài: “Tôi thật sự chỉ là muốn cứu em!” Hắn duỗi tay lại muốn tới bắt lấy tay của tôi, tôi lui về phía sau, tốc độ lại không nhanh bằng Lam Thiên Hữu.

Một quỷ khí mãnh liệt từ sau lưng vọt tới, không khỏi phân trần công kích về phía Lam Thiên Hữu, hắn lập tức lui về phía sau.

Tôi rơi vào trong lòng Mặc Hàn.

“Không có việc gì chứ?” Hắn quan tâm hỏi.

Tôi lắc đầu, còn chưa kịp nói cái gì, bảo bảo đã cáo trạng trước một bước: “Ba ba, người xấu muốn mang mụ mụ đi!”

Ánh mắt Mặc Hàn trầm đi xuống, giơ tay muốn tấn công về phía Lam Thiên Hữu. Hơi thở của Khổng Tuyên phía sau cũng đã tới rồi, Lam Thiên Hữu biết không ổn, trở tay ném xuống một trận pháp muốn chạy trốn.

Mặc Hàn đi lên tấn công, phá hư trận pháp thứ nhất của Lam Thiên Hữu, may mà hắn trốn nhanh, bằng không người cũng bị Mặc Hàn gọt bỏ một nửa.

Khổng Tuyên tới rồi, rất nhanh cũng nhận ra Lam Thiên Hữu, nhìn ra được Mặc Hàn tức giận, hắn cũng không ra tay ngăn cản, chỉ gọi một tiếng: “Mặc Hàn, xuống tay sạch sẽ nhanh nhẹn chút, nơi này tôi không thích thấy máu.”

“Đồng Đồng, đừng tin tưởng hắn!” Lam Thiên Hữu bỗng nhiên truyền âm cho tôi.

Tôi không để ý tới, lại nghe hắn truyền âm nói: “Không tin tôi nói, đi xuống rễ cây ngô đồng nhìn xem!”

Phía dưới kia còn không phải là một mảnh đất trống sao, tôi đã xem qua.

“Còn có tế đàn trong chỗ sâu khu rừng này!” Vừa tránh công kích của Mặc Hàn, Lam Thiên Hữu vừa gian nan truyền lời nói cho tôi.

Hắn làm gì phải kiên trì như vậy…

Tôi càng thêm mê mang.

Kế tiếp Lam Thiên Hữu bại lui, rốt cuộc thân cha hắn nhìn không nổi, chuẩn bị phách lôi xuống.

Khổng Tuyên vốn xem kịch vui sắc mặt lập tức thay đổi, vọt tới trước mặt Mặc Hàn ngăn cản hắn: “Dừng tay!”

“Tránh ra!” Mặc Hàn giận mắng.

“Nếu thiên lôi đánh xuống, các chim non nơi này của ta sẽ gặp nạn hết!”

“Có quan hệ gì với ta! Hiện tại bổn tọa muốn giết người!” Mặc Hàn hiển nhiên nhớ tới chuyện Khổng Tuyên cứu đi Cơ Tử Đồng một lần, hiện tại càng thêm tức giận.

Khổng Tuyên bất đắc dĩ, trực tiếp thay Lam Thiên Hữu lập tức công kích Mặc Hàn, đồng thời lớn tiếng nói với Lam Thiên Hữu: “Còn không mau cút đi!”

Lam Thiên Hữu ý vị thâm trường nhìn tôi một cái, ném xuống một trận chạy trốn, biến mất ở tại chỗ.

Mặc Hàn đánh một quyền lên trên mặt Khổng Tuyên.


Tôi vội vàng đi lên kéo hắn lại, dẫn hắn vào mặc ngọc.


Mặc Hàn đen mặt, tôi nhón chân hôn hắn một cái, lúc này mặt đen mới biến thành thơm.


Hắn cúi đầu muốn hôn, lại nghe đến một giọng nói non nớt vang lên: “Ba ba, con cũng muốn thân thân!”


Mặt Minh vương đại nhân mới chuyển biến tốt lại biến trầm, thậm chí khu vực bộ phận còn có sét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK