Mục lục
Âm Hôn Lúc Nửa Đêm - Mộ Hi Ngôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Con quỷ ngoài quả trứng kia vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm tôi rất lâu, từ một khắc tôi mở to mắt đến bây giờ, hắn không động đậy nửa bước.

Tôi nằm ở trong trứng lặng lẽ đánh giá hắn, dáng người đĩnh bạt, ngũ quan lập thể, tóc dài, hắn thật sự là một con soái quỷ rất đẹp trai!

Nhưng mà, bộ dáng của hắn như rất bi thương.

Hắn làm sao vậy?

Nhìn bộ dáng bi thương mất mát của hắn, lòng tôi cũng nặng trĩu khổ sở.

“Ba ba…”

Một giọng nói đáng yêu vang lên từ xa tới gần, một đứa bé còn không đến đầu gối chạy vào.

Đó là con hắn, tên là Bạch Diễm, mấy ngày nay tôi đều nghe thấy được.

Trong tay tiểu gia hỏa tràn đầy linh quả, chạy đến cạnh trứng tôi, ngồi xổm xuống. Hắn đặt linh quả trong tay ở cạnh trứng cho tôi hấp thu, sờ vỏ trứng của tôi: “Mẹ, hôm nay con hái được cho mẹ linh quả không giống ngày hôm qua, mẹ ăn mau mau lớn lên, phải nhanh đi ra!”

Trong mắt hồn nhiên của hắn, tràn đầy chờ mong sáng long lanh.

Đứa nhỏ này đến tột cùng làm sao vậy?

Vì sao phải gọi tôi là mẹ?

Tôi không nghĩ ra, những linh quả mới mẻ đó hơi thở xuyên qua vỏ trứng truyền vào, thật sự thơm quá, thật muốn ăn!

Tôi cố gắng đưa mũi ngửi ngửi nơi đó, bên trong những linh quả đó ẩn chứa linh lực dung vào bên trong vỏ trứng, lại ôn dưỡng tôi.

Tay con quỷ kia bỗng nhiên giật giật, uyển chuyển nhẹ nhàng xoa vỏ trứng của tôi, lòng bàn tay hắn vuốt ve vân văn lôi điện lưu ở phía trên vỏ trứng của tôi, ánh mắt lại như có thể xuyên qua vỏ trứng thật dày này dừng ở trên người tôi.

“Mộ Nhi…” Hắn nhẹ giọng nỉ non, trong mỗi một chữ đều cất giấu tưởng niệm thật sâu của hắn.

Hắn còn mong chờ tôi sinh ra hơn Bạch Diễm…

Tôi bỗng nhiên cũng muốn nhanh đi ra ngoài, nhưng ngẩng đầu nhìn vỏ trứng cứng rắn kia, tôi vẫn không có cách nào đánh vỡ, lại chỉ có thể cuộn tròn cơ thể của mình lại.

“Ba ba, rất nhanh mẹ sẽ phá xác, mỗi ngày con đều cho nàng nhiều trái cây đều là linh lực như vậy! Còn có Trận pháp Tụ Linh của ba ba, mẹ hấp thu linh lực cũng nhiều rồi!” Tiểu Bạch Diễm, giờ phút này như tiểu đại nhân an ủi ba ba hắn.

Con quỷ kia vươn một cái tay khác sờ đầu nhỏ của hắn, ngoài cây ngô đồng lại lướt vào được một con quỷ, khuôn mặt có vài phần tương tự với con quỷ này.

“Nhị thúc.” Bạch Diễm ngoan ngoãn kêu người.

Quỷ nhị thúc ứng hắn một tiếng, liếc nhìn tôi một cái, thở dài thật sâu.

“Đại ca.” Hắn đi đến bên người con quỷ kia: “Ngươi và vũ tộc chiến đấu thương thế còn chưa tốt lên, chữa thương trước đi.”

“Ta phải đợi Mộ Nhi bình an phá xác.” Con quỷ kia nói.

Nhị thúc quỷ thật là bất đắc dĩ: “Mộ Tử Đồng nơi này có ta và Bạch Diễm giúp ngươi thủ, ngươi chữa thương trước đi. Thương thế của ngươi cũng không nhẹ.”

“Ta muốn Mộ Nhi đi ra người đầu tiên nhìn thấy, đó là ta.” Ánh mắt hắn hơi có vài phần tự trách và hận nghiến răng nghiến lợi: “Là ta không bảo vệ tốt nàng, mới có thể cho người cơ hội thừa dịp!”

Nhị thúc quỷ càng bất đắc dĩ, bế Bạch Diễm lên, lại nói với con quỷ kia: “Huynh đệ Nhị Nhị tới, đang chờ ngươi ở bên ngoài.”

“Nói qua một người không giữ chính là một người không giữ! Thang cốc không muốn gây hoạ vào thân thì bảo bọn họ đừng nhiều chuyện!” Nháy mắt khí thế của con quỷ kia trở nên đáng sợ.

“Vũ tộc cũng là một phần của Yêu tộc, hiện tại vũ tộc diệt vong, muốn cho bọn Nhị Nhị ngồi xem mặc kệ thật đúng là khó.” Bộ dáng của nhị thúc quỷ như rất buồn rầu: “Hi Hòa cũng tới.”


“Không thấy!”

Bên ngoài đã xảy ra cái gì? Nghe tới như là con quỷ này muốn tiêu diệt vũ tộc, vậy đại ca nhị ca của tôi làm sao bây giờ?

Đúng rồi, lại nói tiếp dù sao tôi cũng chưa từng gặp qua các ca ca? Thật kỳ quái, sau khi tỉnh lại, hình như cũng chỉ nhớ rõ hai ca ca này.

Nhị thúc quỷ bất đắc dĩ rời đi, tiểu Bạch Diễm và cha hắn vẫn canh giữ ở bên cạnh tôi như cũ.

Bên trong hang động dưới rễ cây cây ngô đồng, tàn lưu không ít hơi thở của trứng Bàn Phượng, nhưng mà giờ phút này lại chỉ có một quả trứng là tôi.

Tôi bị đặt ở bên trong một trận pháp, trận pháp này bá đạo gần như dẫn hết tất cả linh lực ở Động Thiên Phúc Địa của nhị ca đến đây cho tôi hấp thu.

Nhưng, lại vẫn không thể chống đỡ tôi đánh vỡ vỏ trứng đi ra ngoài.

Tiểu Bạch Diễm dán mặt ở trên vỏ trứng của tôi, mặt tròn tròn nhiều thịt kia, tôi nhìn đều không nhịn được duỗi tay muốn đi xoa bóp.

Tôi đặt tay đụng tới vỏ trứng, Bạch Diễm như là cảm nhận được cái gì đó, ngạc nhiên mở to hai mắt, khuôn mặt nhỏ cọ cọ ở phía trên vỏ trứng.

“Mẹ! Mẹ!” Hắn vui vẻ đều muốn nhảy dựng lên: “Ba ba, mẹ đang sờ mặt tôi!”

Trong mắt con quỷ kia hiện lên một tia mừng như điên, lập tức ngồi xổm bên người Bạch Diễm, duỗi tay đặt ở nơi khuôn mặt nhỏ Bạch Diễm vừa mới dán kia. Không nghiêng không lệch, vừa lúc trùng hợp chạm tay của tôi.

“Mộ Nhi.” Trong lời nói của hắn, không che giấu được vui sướng.

Tôi theo bản năng chống một cái tay khác ở phía trên vỏ trứng, hắn như có tâm linh tương thông với tôi, cũng trùng hợp đặt một bàn tay một vào.

Mặc Hàn…

Trong nháy mắt, trong đầu tôi nhảy ra tên của hắn.

Ngực trái bỗng nhiên có gì đó rất đau, trước mắt lại lần lượt hiện lên hình ảnh tôi làm hại hắn tu vi tẫn tán, tôi vội vàng thu hồi tay của mình, trốn vào chỗ sâu nhất của trứng, cuộn tròn mình lại.

Tôi không muốn hại hắn…

Nhưng, đôi mắt thâm thúy kia của Mặc Hàn, lại ảm đạm xuống.

Tôi không nên né tránh sao?

“Ba ba…” Cửa động cây ngô đồng lại truyền đến một giọng trẻ con nhu nhu lần nữa, chặn ngang suy nghĩ của tôi.

Tôi và Bạch Diễm cùng nhau quay đầu sang, thấy một tiểu nữ hài từ ánh vàng rực rỡ từ bên ngoài thật cẩn thận đi đến.

“Ba ba…” Nàng đi đến bên cạnh Mặc Hàn gọi hắn một tiếng, thấy Mặc Hàn không để ý đến nàng, ngược lại cũng không thèm để ý, lại từ trong ngực lấy ra một bình nhỏ trắng nõn.

“Chị Tiểu Tiểu, đây là cái gì?” Bạch Diễm tò mò hỏi.

“Là mẫu hậu cho!” Đôi mắt của Tiểu Tiểu cũng sáng long lanh.

Lúc này Mặc Hàn mới rũ mắt nhìn bình nhỏ trong tay Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu nhanh nhẹn linh hoạt đưa cái chai vào trong tay Mặc Hàn, hắn tiếp nhận.

Mở nút bình ra, Mặc Hàn cẩn thận kiểm tra đồ vật bên trong vài lần, mới nhìn về phía tôi.

Hắn duỗi tay khẽ vuốt hai xác trứng, đổ thứ trong bình nhỏ xuống phía trên vỏ trứng.

Trong nháy mắt, tôi cảm giác tất cả linh khí đều lao vào trong cơ thể của tôi, nhưng lại không làm tôi có bất kì cảm giác khó chịu gì.

Bạch Diễm nâng gương mặt lên tươi cười: “Linh lực của mẹ đang khôi phục! Ba ba, có phải rất nhanh mẹ sẽ có thể sinh ra hay không?”

“Ừ.” Một giọng mũi vô cùng đơn giản, lại cất giấu tưởng niệm cực hạn của con quỷ này.

Hắn là đang nhớ tôi sao?

Linh lực trong cơ thể tôi dần đầy đủ, linh khí trong vỏ trứng đã không thể tiếp tục tục cung cấp nuôi dưỡng tôi.

Theo bản năng, trên tay tôi ngưng tụ ra một tia pháp lực, từ dưới bắn lên.

“Tách tách” hai tiếng, vỏ trứng bị vỡ.

Bên tai tôi truyền đến tiếg hoan hô của Bạch Diễm và Tiểu Tiểu, cơ thể lại bị ôm vào một cái ôm lạnh lẽo.

“Mộ Nhi!” Là giọng nói của con quỷ kia, mang theo run rẩy bởi vì kích động.



“Mẹ!” Bạch Diễm vui mừng, ghé vào trên vai lỏa lồ bên ngoài của tôi.

“Ma ma!” Tiểu Tiểu cũng bay tới, ghé vào trên vai bên kia của tôi.

Mặc Hàn ôm tôi càng chặt, như muốn độc chiếm tôi, nhìn ánh mắt mê mang của tôi, trong mắt hắn hiện ra một tia nghi hoặc.

“Mộ Nhi?” Hắn khẽ vỗ về mặt tôi, mãn hàm thâm tình.

Tôi khẽ hé miệng, hai chữ Mặc Hàn miêu tả sinh động, lại mở miệng thành hai chữ khác: “Ba ba!”

Tôi nhìn thấy nháy mắt sắc mặt con quỷ kia tái nhợt không hề có máu.

Trong nháy mắt hang động dưới cây ngô đồng an tĩnh quỷ dị, con quỷ kia nhìn tôi một hồi lâu, mới xem nhẹ chuyện vừa rồi, lại nói lần nữa: “Nàng còn không thoải mái?”

Tôi lắc đầu, mới từ trong trứng ra, thần thanh khí sảng, nhưng…

“Ba ba, ta đói bụng.”

Sắc mặt con quỷ kia mới khôi phục bình thường lập tức đen lại.

“Mẹ.” Bạch Diễm kéo ngón út của tôi nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng, chỉ vào Mặc Hàn nói: “Đây là ba ba của con.”

Tôi biết, nhưng một khi mở miệng chính là nhịn không được gọi ba ba, tôi có biện pháp nào!

“Mộ Nhi…” Tôi cảm giác Mặc Hàn đã nhanh không chịu đựng nổi.

“Ba ba, thật sự rất đói…”

“Bạch Diễm.” Mặc Hàn trầm giọng gọi, tôi loáng thoáng nghe được tiếng hắn nghiến răng: “Đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn!”

“Vâng!” Bạch Diễm cái hiểu cái không gật đầu, kéo Tiểu Tiểu còn muốn tìm tôi chơi, hai người chạy nhanh ra ngoài.

“Mộ Nhi, không được gọi ta là ba ba.” Mặc Hàn đoán chừng đang cố gắng bình phục tâm tình của mình, khí thế giọng nói kia có thể hù chết quỷ.

Tôi gật đầu: “Được, ba ba.”

Khuôn mặt Mặc Hàn không ngừng giãy giụa, duỗi tay đặt vào cái trán tôi, đánh quỷ khí của hắn vào trong cơ thể tôi, kiểm tra thân thể cho tôi, đương nhiên, cường điệu kiểm tra phần đầu.

Kết quả lúc ấy là vấn đề gì cũng đều không có.

Tuy tôi không sinh ra đủ tháng, nhưng hấp thu linh khí đủ, sao sẽ là trẻ em thiểu năng trí tuệ!

Mặc Hàn đánh giá cơ thể trần trụi của tôi, lấy ra một cái chăn bao vây lấy tôi, ôm tôi từ trong trứng ra, tiến vào bên trong mặc ngọc.

Hắn dùng pháp thuật rửa sạch toàn bộ lòng trắng trứng tàn lưu trên người tôi, lại chọn cho tôi trường bào cổ trang nữ sĩ màu đen, như là tình lữ trang trên người hắn kia.

“Thay đi.” Hắn nói.

Tôi đánh giá quần áo trong tay, giãy giụa mở miệng: “Ba ba, cái này ặc như thế nào?”

Vẻ mặt của Mặc Hàn sống không còn gì luyến tiếc, căng da đầu lại giúp tôi mặc quần áo, nắm bả vai của tôi lời nói thấm thía tâm sự với tôi.

“Mộ Nhi, nhắc lại với ta, Mặc —— Hàn ——”

“Mặc —— Hàn ——” Tôi như trẻ con bi bô tập nói, nhìn mày Mặc Hàn thoáng giãn ra kia, cười nói: “Này không khó nha, ba ba!”

Nháy mắt khuôn thư hoãn của Mặc Hàn khó cầm cự được.

Tôi như nghe thấy tiếng một mũi tên hiểu ý.

Hắn nhìn tôi không biết nên nói cái gì, bụng tôi kêu ùng ục, nhịn không được đi kéo tay áo Mặc Hàn: “Đói…… Ba —— a ——”

Nhìn ngón tay Mặc Hàn ấn ở bên môi tôi không cho tôi nói chuyện kia, tôi bất mãn chu miệng: “Ta muốn ăn cơm… Thật đói…”

Thật sự rất đói, cảm giác mình đói bụng không biết đã bao nhiêu năm, lục phủ ngũ tạng đều trống rỗng.

“Chúng ta đi ăn cơm.” Cuối cùng, nhìn tôi đói đến muốn khóc, hắn từ bỏ giãy giụa, dẫn theo tôi rời khỏi mặc ngọc.

Từ trong hang động dưới cây ngô đồng rời đi, Động Thiên Phúc Địa lại ngay cả một tia linh khí cũng đều không có. Đưa mắt nhìn lại, trước mắt, đều là đất khô cằn và hoang vu khi trải qua đại chiến, chỉ có một mảnh đất dưới cây ngô đồng này là hoàn hảo.

Mặc Hàn nắm tôi muốn mang tôi rời đi, bị tôi ngoan cố giữ lại.

“Nhị ca ta đâu?” Tôi lo lắng hỏi hắn.

Mặc Hàn khó hiểu: “Nhị ca gì?”

Hắn có thể không quen biết nhị ca tôi, tôi lại nói: “Khổng Tuyên na! Ta còn có đại ca, là Đại Bàng, là đại bàng kim cánh vẫn luôn uy phong lẫm liệt!”

Sắc mặt Mặc Hàn thay đổi.

Hắn đánh giá tôi từ trên xuống dưới, nhíu mày nói: “Mộ Nhi, bọn họ đều không phải là huynh trưởng của nàng.”

“Nói bừa!” Tôi không vui: “Bọn họ chính là huynh trưởng của ta! Lúc ta chưa nở đã biết!”

Mày Mặc Hàn lại nhíu lại lần nữa, tự hỏi một hồi lâu, hỏi tôi: “Mộ Nhi, nàng có biết vì sao nàng ở trong trứng của Bàn Phượng không?”

Tôi suy nghĩ, một chút ấn tượng cũng đều không có: “Vì sao?”

Trong nháy mắt tay Mặc Hàn nắm cánh tay của tôi siết chặt, còn lại không nói cho tôi, mà là nói: “Không nhớ rõ cũng đừng suy nghĩ, có phải đói bụng hay không? Vi phu dẫn nàng đi ăn cơm.”

“Được, ba ba!” Trong nháy mắt mặt Mặc Hàn đen lại.

Hắn dẫn tôi đến một phòng gỗ trên cây ngô đồng, bên trong đã có quỷ chuẩn bị tốt đồ ăn người sống nóng hầm hập.

Bạch Diễm và Tiểu Tiểu đang ăn vụng, vừa vặn bị chúng tôi bắt!

“Ba ba! Chúng con không ăn vụng!” Tiểu Tiểu vội vàng liếm sạch sẽ dầu mỡ trên tay nàng.

Bạch Diễm cũng vậy: “Đúng! Chúng con… Chúng con tự nếm thử cho mẹ có thể ăn hay không!”

Mặc Hàn dẫn theo tôi ngồi vào bên cạnh, tôi không khách khí thúc đẩy, hắn mới nhìn về phía hai tiểu gia hỏa: “Ăn đi.”

Hai tiểu gia hỏa hoan hô, một trái một phải ngồi vào bên người tôi nhau ăn, một mình tôi thổi quét hơn phân nửa đồ ăn mới cảm thấy bụng no bảy tám phần.

“A, Mộ Tử Đồng ngươi ra rồi à!” Ngoài cửa vang lên một giọng nói ngoài ý muốn, là của nhị thúc quỷ kia.

Hắn đi đến bên cạnh ngồi xuống, tay vừa lật đã biến ra một đôi đũa, thấy trên bàn chỉ còn chút cơm thừa canh cặn, hắn lại không vui thu chiếc đũa lại, ăn luôn bánh kem chuẩn bị lưu trữ cuối cùng trong tay tôi!

“Của ta!” Tôi bất mãn nói.

“Ăn ngom.” Nhị thúc quỷ ăn xong vội vàng đốt hương vị bánh kem đến sạch sẽ.

Tôi không vui: “Ngươi là ai! Làm gì ăn bánh kem của ta! Ba ba!”

“Phốc ——” Nhị thúc quỷ nghe thấy tôi gọi Mặc Hàn là ba ba không nhịn nổi, hắn lén lút đánh giá chúng tôi, không có ý tốt nói: “Ca, không nghĩ tới ngươi còn thích chơi loại không bình thường này…”

“Câm miệng!” Mặc Hàn lạnh giọng chặn ngang hắn, giơ tay gọi một con quỷ tới, để hắn đi mua bánh kem cho tôi.

Lúc này tôi mới cảm thấy không ủy khuất như vậy, căm giận nói lời tàn nhẫn với con quỷ gọi là Mặc Uyên kia: “Đừng tưởng rằng ngươi có ca ca! Ta cũng có! Hai người đấy!”

“Ta chỉ biết ngươi có đệ đệ là Thiên Đạo, hiện tại còn ngủ như heo, từ đâu ra ca ca?” Vẻ mặt Mặc Uyên ghét bỏ.

“Ca ca ta đâu?” Tôi hỏi Mặc Hàn.

Mặc Hàn tâm mệt: “Mộ Nhi, không thèm nghĩ đến bọn họ.”

Tôi vẫn không chịu từ bỏ, lại đánh chú ý tới trên người Mặc Uyên: “Ngươi biết bọn họ ở đâu không? Bọn họ một người tên là Khổng Tuyên, một người tên là Đại Bàng.”

Mặc Uyên từ ghế trên đứng lên, không thể tin tưởng nhìn phía tôi: “Mộ Tử Đồng ngươi có bệnh à! Bọn họ hại ngươi như vậy ngươi còn nghĩ đến bọn họ? Mộ Tử Đồng ——”

“Mặc Uyên!” Mặc Hàn lạnh giọng chặt đứt đệ đệ hắn bạo tẩu.



Mặc Uyên không cam lòng ngồi trở lại chỗ ngồi lần nữa, nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, bỗng nhiên như là phát hiện cái gì đó truyền âm cho Mặc Hàn.

Cứ việc Mặc Hàn không muốn thừa nhận, nhưng vẫn hơi gật đầu, sắc mặt Mặc Uyên lập tức biến thành sáng tỏ, vạn phần đồng tình nhìn ca hắn.

Lúc này Bạch Diễm lại lặng lẽ kéo ống tay áo của tôi, nhón chân nhẹ giọng nói với tôi: “Mẹ, mẹ không cần vướng bận đại cữu cữu bọn họ… Bọn họ xấu nhất!”

“Như thế nào?” Tôi không hiểu.

“Bạch Diễm, đi chơi đi.” Mặc Hàn bỗng nhiên lên tiếng nói.

Bạch Diễm ôm chặt tay của tôi: “Nhưng con muốn ở cạnh mẹ…”

“Vì sao ngươi lại gọi ta là mẹ?” Rốt cuộc tôi vẫn hỏi ra.

Bạch Diễm khiếp sợ nhìn tôi, thấy tôi không giống như là nói giỡn, bỗng nhiên sốt ruột lên: “Mẹ, là con! Bạch Diễm! Bạch Diễm ngoan nhất! Là bảo bảo của mẹ mà!”

Tôi thật sự không nhớ rõ…

Tôi muốn nói cho hắn, nhưng nhìn thấy tiểu gia hỏa đều sắp khóc, tôi lại không đành lòng nói ra, vội bế hắn lên an ủi một phen.

Hắn vừa khóc, lòng tôi cũng mạc danh suy sút theo.

“Mẹ, mẹ thật sự không nhớ rõ con, không cần con sao?” Ôm một hồi lâu, Bạch Diễm ôm cổ tôi nhút nhát sợ sệt lại hỏi.

Nhìn mắt to tiểu gia hỏa ngập nước, tôi không đành lòng thừa nhận, lắc đầu: “Đương nhiên sẽ không…”

Bạch Diễm vui sướng một chút, lại nhìn về phía Mặc Hàn. Mặc Hàn duỗi tay ôm hắn, khuôn mặt của hai quỷ phụ tử kia tương tự vài phần, nhưng tôi nhìn lại cảm thấy trái tim ấm áp.

Những bộ dáng này là người một nhà nên có đi.

“Đi ra ngoài chơi với nhị thúc một lát, ba và meh có việc muốn nói.” Mặc Hàn nói.

Tuy Bạch Diễm còn muốn ở lại, nhưng vẫn hiểu chuyện nghe lời đi ra ngoài.

Thụ ốc chỉ còn lại có tôi và Mặc Hàn.

“Mộ Nhi, chuyện trước kia, nàng còn nhớ rõ cái gì?” Mặc Hàn hỏi tôi.

Tôi cẩn thận suy nghĩ, trừ biết tôi có hai ca ca, cái gì cũng không ấn tượng.

Mặc Hàn nghe thấy, cường điệu làm tôi không cần nhớ rõ bọn họ, nói: “Không nhớ rõ không có việc gì, con đường về sau, chúng ta còn có thể đi cùng nhau.”

“Vì sao ta lại không nhớ rõ?” Tôi tò mò hỏi, nói chuyện lúc trước với hắn, một chút ấn tượng cũng đều không có, thậm chí đều không tin mình tham dự qua những cái đó.

“Nàng niết bàn trùng sinh, cho nên không nhớ rõ.” Ánh mắt hắn có vài phần tiếc nuối, chắc là tiếc nuối những thời gian tốt đẹp đã từng vượt qua với tôi đó đi.

Thì ra là như thế, vậy hắn từ lúc tôi niết bàn vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh tôi, trách không được tôi vừa mở mắt đã nhìn thấy hắn.

“Ta sẽ dụng tâm nhớ kỹ ngày tháng về sau của chúng ta, ba ba.”

Mặc Hàn đang muốn cảm động vì nửa câu đầu, nghe được hai chữ cuối cùng, đã từ bỏ giãy giụa.

Ngoài thụ ốc đỗ một chiếc xe ngựa, đó là Mặc Hàn muốn dẫn tôi đi Minh giới. Chúng tôi đang muốn đi vào, một hỏa cầu xông qua Mặc Uyên chặn lại dừng ở bên người chúng tôi.

Sắc mặt Mặc Hàn bất thiện che tôi ở phía sau, nhìn chằm chằm hỏa cầu kia: “Tránh ra!”

Trong hỏa cầu đi ra một nam tử mặt băng sơn, hắn nhìn tôi, nói với Mặc Hàn: “Mộ Tử Đồng bình an niết bàn trùng sinh, còn lại vũ tộc, có phải ngươi có thể buông tha hay không?”

“Mơ tưởng.” Mặc Hàn lạnh lùng nói.

Không khí giữa hai người lập tức giương cung bạt kiếm, tôi nghe không thích hợp, lặng lẽ kéo ống tay áo của Mặc Hàn: “Xảy ra chuyện gì?”

“Mộ Nhi, nàng đừng động.” Mặc Hàn nói.

Kim Ô kia hừ lạnh một tiếng: “Trượng phu ngươi muốn giết hết vũ tộc!”

“Vì sao!” Tôi không vui, kia đều là các tiểu đệ ca ca ta, dựa vào cái gì mà giết!

Mặc Hàn hơi kinh ngạc nhìn về phía tôi phản ứng lớn như vậy, tôi đơn giản ngồi ở trên càng xe xe ngựa, kéo tay Mặc Hàn truy vấn: “Vì sao phải giết hết vũ tộc?”

Mặc Hàn không muốn nhắc tới cái này, nhưng thấy tôi kiên trì muốn biết, vẫn nói.

“Bọn họ tổn thương nàng.” Mỗi một chữ, hắn đều cắn răng nói ra.

Tôi bĩu môi: “Là sao… Chính là ta đều không nhớ rõ… Bọn họ làm cái gì với ta?”

Ánh lửa đầy trời chợt lóe qua ở trong đầu tôi, muốn nhìn kỹ, lại chỉ có thể thấy ánh mắt áy náy kia của Đại Bàng.

Mặc Hàn bỗng nhiên đau lòng ôm tôi vào trong lòng, cằm hắn để ở trên đầu tôi, trầm giọng nói: “Những ký ức không thoải mái đó, nàng không nhớ rõ, vậy không cần biết. Bọn họ làm gì với nàng, vi phu nhất định trả lại cho bọn họ gấp trăm lần, ngàn lần làm!”

“Chuyện Đại Bàng và Khổng Tuyên làm, phải để bọn họ đền mạng! Vũ tộc ngàn vạn sinh linh vô tội, ngươi đừng xuống tay quá mức!” Kim Ô lại nói.

“Tổn thương phu nhân của ta nên chuẩn bị sẵn sàng! Bọn họ đền mạng? Đừng nói hiện tại Mộ Nhi bình an trùng sinh, chính là lúc nàng niết bàn phải thừa nhận thống khổ, bọn họ ai cũng không trả nổi!”

“Lãnh Mặc Hàn!”

“Bổn tọa đã nói qua một người không giữ chính là một người cũng không giữ! Mộ Nhi, chúng ta lên xe.” Lúc nói với, giọng nói sắc bén của hắn lại khôi phục ôn hòa nhất quán.

“Hai bọn họ đã bị ngươi đánh vạn kiếp bất phục không xoay được người, ngươi ngại không đủ?” Kim Ô vững vàng tức giận lại hỏi.

“Tổn thương Mộ Nhi, dù là vũ tộc bị giết hết, đều không đủ!”

Tôi bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, chặn hành động Mặc Hàn muốn ôm tôi đi vào: “Rốt cuộc đại ca và nhị ca ta làm sao?”

“Mộ Nhi, nàng không cần vì những việc này mà phân tâm.”

“Ngươi nói cho ta được không, ba ba!”

Mày Kim Ô nhíu một chút.

Mặc Hàn bế tôi lên muốn vào thùng xe, lại bị hắn gọi lại: “Lãnh Mặc Hàn, lúc Mộ Tử Đồng phá xác, người đầu tiên nhìn thấy là ngươi đi?”

“Thì tính sao?” Mặc Hàn không để bụng hỏi lại, nhưng hiển nhiên là không nghĩ cùng kim ô nói cái này.

“Ngươi không muốn giải tình tiết chim non của Mộ Tử Đồng?” Kim Ô nói khóe miệng mang theo một tia khẽ nhếch xem kịch vui: “Hay là, ngươi muốn nàng vĩnh viễn gọi ngươi là phụ thân?”

Mặc Hàn do dự một chút, quay đầu lại, không sao cả nói: “Bổn tọa không để bụng.”

Kim Ô nhướng mày nhìn về phía tôi: “Mộ Tử Đồng ngươi cũng không thèm để ý?”

Kỳ thật tôi rất để ý…

Nhưng ba ba nói không để bụng, tôi không thể vả mặt cho hắn, lựa chọn im lặng.

Kim Ô thấy không thú vị, nói: “Nếu các ngươi đều không để bụng, ta sẽ càng không để bụng. Đến ngày nào đó Bạch Diễm trưởng thành, sẽ nghe thấy một tin tức —— mẫu thân của nó là nữ nhi của phụ thân hắn.”

“Nhị Nhị!” Mặc Hàn nổi giận.

Kim Ô cười lạnh một tiếng: “Ngươi chính là nói không để bụng!”

Tôi giữ chặt Mặc Hàn sắp động thủ với Nhị Nhị, hỏi Nhị Nhị: “Ngươi có biện pháp nào?”

“Vậy phải Lãnh Mặc Hàn có nguyện ý hợp tác hay không.” Nhị Nhị nói.


“Ba ba…” Tôi vô cùng đáng thương nhìn về phía Mặc Hàn, rõ ràng là gọi Mặc Hàn, kết quả vừa ra khỏi miệng lại thành cái này…


Ngươi biết không quản được miệng mình gọi ba ba là chuyện nhiều thống khổ không!


Mặc Hàn nhìn tay tôi nắm chặt cánh tay hắn, phủ lên, vẫn là để ý đến tôi.


“Điều kiện.” Mặt hắn không biểu tình nhìn về phía Nhị Nhị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK