“Ai biết được.” Tổ Long nói không chút để ý: “Dù sao tiến vào bí cảnh của Huyền Xà, chỉ có hai kết quả. Hoặc là thí luyện thành công, tu vi tăng cao, đột phá hạn chế bí cảnh đi ra, hoặc là chính là chết ở bên trong.”
“Ba ba nhất định sẽ đi ra!” Bạch Diễm lớn tiếng nói.
Đúng, Mặc Hàn nhất định sẽ đi ra!
Trong lòng nói cho chính mình như vậy, thân thể của tôi lại khẽ run.
“Huyền Xà… Hiện tại Mặc Hàn thế nào?” Tôi hỏi lên trời.
Không trong chốc lát bóng dáng của Huyền Xà xuất hiện ở bên trong hang động, Bạch Diễm vội chạy qua: “Khi nào ba ba ta có thể đi ra?”
Huyền Xà nhàn nhạt nhìn Bạch Diễm, ý thức được ánh mắt mọi người chúng tôi đều dừng ở trên người hắn, hắn lại nhìn về phía chúng tôi.
“Ta không biết.” Hắn nói.
Mặt Nhị Nhị lạnh vài phần: “Bí cảnh của ngươi, sao ngươi không biết?”
“Bí cảnh một lần chỉ có thể chứa một người, nếu không ma khí sẽ mượn cơ hội bạo động. Cho dù là nhìn trộm một cái, cũng sẽ dẫn tới ma khí tiết ra ngoài, cho nên ta không biết tình huống bên trong.” Huyền Xà nói.
Nói cách khác, trừ chờ Mặc Hàn tự mình đi ra, một chút biện pháp chúng tôi cũng đều không có.
“Huyền Xà, ngươi thử xem còn có thể đưa một người nữa đi vào hay không. Nếu có thể, không phải nói rằng con quỷ kia đã chết sao.” Tổ Long đề nghị nói.
“Ngươi mới chết! Ba ba ta sẽ không chết!” Bạch Diễm lại tức vội vàng sặc Tổ Long một câu.
Tổ Long không để bụng: “Ta là đã sớm đã chết.”
Tôi không muốn làm như vậy…
Cứ việc có tin tưởng với Mặc Hàn, nhưng tôi vẫn lo lắng…
“Thử đưa ta đi vào.” Nhị Nhị lại đột nhiên nói.
“Không được!” Tôi lập tức ngăn cản.
“Mộ Tử Đồng, ta biết ngươi là không muốn Lãnh Mặc Hàn xảy ra chuyện, nhưng chuyện tới hiện giờ, lừa mình dối người cũng vô dụng! Lãnh Mặc Hàn còn sống là tốt nhất, nếu đã chết, chúng ta nên nhanh chóng làm tính toán khác!” Hắn phản bác có sách mách có chứng, tôi biết hắn nói không sai, nhưng tôi chính là không muốn mạo hiểm.
Tề Thiên cũng đi theo phụ họa hai tiếng, trấn an tôi vài câu.
Huyền Xà mở thông đạo thông đến bí cảnh một lần nữa, Nhị Nhị không màng ta ngăn cản nhảy xuống.
Chỉ thấy bóng dáng màu vàng của hắn biến mất ở bên trong dung nham màu đỏ kia, ao sâu kia bị dung nham lấp đầy một lần nữa, như tất cả đều chưa từng xảy ra.
Tim tôi trong nháy mắt đau không thể hô hấp, trước mắt chợt tối sầm, ngã xuống.
Nơi này nhất định là ảo cảnh, sao Mặc Hàn của tôi sẽ có việc…
Trong hốt hoảng, không biết như thế nào, tôi lại đi ra thế giới ngoài bụng Huyền Xà.
Vẫn là Cửu Châu, không ít quái vật bốn chân cắn xé ở một bên, những con này đều là hậu duệ đi.
Tôi xuyên qua tầng tầng rừng cây, lại về tới chiến trường cổ.
Lần này, tôi cũng thấy được cánh cửa theo như lời Bạch Diễm nói lần trước.
Linh Bắc Phong cũng nên bị ma khí ăn mòn đi, nhưng nhìn bộ dáng lần trước của hắn. Hắn không những không bị ma khí khống chế, ngược lại còn có thể thuận buồm xuôi gió khống chế được ma khí.
Chẳng lẽ hắn có bí pháp gì ít có người biết?
Tôi suy tư, dưới chân đã tiến vào cánh môn kia, tôi lại tiến vào không gian do pháp lực của Linh Bắc Phong biến ảo mà thành lần nữa.
“Đại ca…” Mới vào cửa, một giọng nữ quen thuộc bỗng nhiên truyền đến.
Tôi ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng lại đây là giọng của ai, đã nhìn thấy ba bóng dáng quen mắt đứng cách đó không xa.
Một người là Linh Bắc Phong, hai người còn lại là Linh Nam Thiên và Linh Anh Quyết!
Không phải hai con hàng này nên ở trong địa ngục mười tám tầng sao!
Chẳng lẽ sau khi chúng tôi rời đi, chỗ Mặc Uyên xảy ra biến cố?
Vậy Mặc Uyên sẽ không có việc gì chứ?
Nghĩ đến đây, tôi vội che giấu cơ thể muốn đi nghe lén tình huống, nhưng phóng nhãn nhìn lại, nơi này là một mảnh thảo nguyên mênh mang, ngay cả cây đều không có, căn bản là không có nơi trốn!
Không đúng…
Tôi và bọn họ cách nhau không tính xa, lấy tu vi của bọn họ, hẳn là đã sớm có thể phát hiện ra tồn tại của tôi. Chính là, hiện tại ai cũng không quay đầu lại, đã nói lên bọn họ không nhìn thấy tôi!
Đúng rồi! Nhất định là Thủy Kính!
Tôi mở bàn tay ra, quả nhiên bên trong lòng bàn tay lóe một tia sáng nhu hòa.
Một khi đã như vậy, tôi cứ yên tâm lớn mật đi ra phía trước tìm hiểu địch tình.
“Đại ca… Ngươi… Sao còn sống…” Linh Anh Quyết nơm nớp lo sợ hỏi.
Linh Bắc Phong khẽ cười một tiếng: “Rất thất vọng đi?”
“Sao có thể!” Linh Anh Quyết vô cùng hoảng sợ.
Linh Bắc Phong lại nhìn về phía Linh Nam Thiên: “Nam thiên, ngươi thì sao?”
“Đại ca có thể còn sống, đó là chuyện tốt nhất!” Vô sỉ a vô sỉ.
Linh Bắc Phong lại cười: “Nếu các ngươi đều cảm thấy như vậy, vậy thì tốt, việc các ngươi liên thủ giết ta, ta không truy cứu.”
Anh trai ruột…
Nhưng thứ này ra vẻ đạo mạo, ai biết có thể đổi ý hay không.
Anh em Linh Nam Thiên nhìn nhau một cái, trong mắt hai người đều có sợ hãi thật sâu với Linh Bắc Phong.
Linh Anh Quyết không dám mở miệng, Linh Nam Thiên trầm mặc một lát, hỏi: “Đại ca, nơi này là nơi nào?”
“Cửu Châu.” Linh Bắc Phong nhàn nhạt nói.
Anh emLinh Nam Thiên khiếp sợ: “Cửu Châu?”
“Đại ca ngươi nhìn thấy Mặc Hàn sao?” Linh Anh Quyết vội hỏi.
“Ừ.” Linh Bắc Phong gật đầu, lại quay đầu lại cố ý nhìn Linh Anh Quyết một cái: “Còn thấy được thê tử của hắn.”
“Tiện nhân kia!” Linh Anh Quyết nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng.
Cô mới là tiện nhân!
“Đại ca, ngươi triệu hoán chúng ta lại đây, là vì chuyện gì?” Linh Nam Thiên lại hỏi.
“Ta muốn các ngươi giết Lãnh Mặc Hàn.” Linh Bắc Phong nhàn nhạt nói.
“Được!” Linh Nam Thiên đáp ứng.
Linh Anh Quyết muốn ngăn cản, nhưng nhìn hận ý trong mắt hai ca ca với Mặc Hàn, lại không dám mở miệng, chỉ có thể trầm giọng nói: “Vậy tiện nhân kia giao cho ta, ta muốn chậm rãi tra tấn nàng!”
Mơ tưởng!
“Không được!” Linh Bắc Phong ngoài dự đoán từ chối nàng: “Linh Thể Thuần Âm kia hữu dụng với ta.”
Trong mắt Linh Nam Thiên hiện lên một tia tính kế: “Đại ca, Linh Thể Thuần Âm tuy khó có được, với ngươi mà nói, cũng không phải là nhu yếu phẩm đi?”
“Linh Thể Thuần Âm có huyết mạch Bàn Phượng, không phải nhu yếu phẩm cũng không thể lãng phí.” Khóe miệng Linh Bắc Phong cong lên một độ cong khiến lòng người kinh hãi.
Hắn muốn làm cái gì với tôi…
Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn phía tôi, ánh mắt kia, thẳng tắp dừng ở trên người tôi, nhìn tôi cũng không dám cử động nhỏ.
Chẳng lẽ bị phát hiện?
Nên từ trong Thủy Kính lui về thân thể của mình như thế nào?
Tôi liều mạng dùng linh lực đi thúc giục mảnh nhỏ Thủy Kính ở lòng bàn tay, thấy Linh Bắc Phong lại dời tầm mắt đi. Dường như cái gì cũng đều không phát hiện ra.
Nhưng tôi không dám liều.
“Anh Quyết, Lãnh Mặc Hàn và ngươi còn tình cảm chứ?” Hắn bỗng nhiên hỏi Linh Anh Quyết một tiếng như vậy, linh lực đã bị tôi thúc giục lên kia, lập tức đình chỉ toàn bộ.
Không phải tôi không tin Mặc Hàn, chỉ là tin tức có quan hệ cực nhỏ với Mặc Hàn, tôi đều không muốn bỏ lỡ.
Linh Anh Quyết không rõ vì sao Linh Bắc Phong muốn hỏi như vậy, nhưng tự mình cảm thấy tốt đẹp nói: “Đương nhiên, chẳng qua tiện nhân kia xuất hiện, Mặc Hàn mới bị nàng mê tâm trí. Đại ca, ngươi nói tiện nhân kia có huyết mạch Bàn Phượng, Mặc Hàn có thể là bởi vì vậy mới giữ nàng ở bên người hay không?”
Đôi mắt nàng sáng long lanh, bức thiết hy vọng Linh Bắc Phong nói tiếng “Đúng vậy.”
“Ngươi biết Linh Thể Thuần Âm huyết mạch Bàn Phượng có thể làm cái gì sao?” Linh Bắc Phong hỏi.
Vẻ mặt hai anh em đối diện mờ mịt, Linh Bắc Phong cười nói: “Lúc Hoàng Ngạo Tình Bàn Phượng niết bàn, đã để lại toàn bộ pháp lực của mình cho chính tâm đầu huyết của mình. Nếu là có thể từng bước hấp thu pháp lực máu trong trái tim kia thì rất an toàn, lại kết hợp với pháp lực của mình, nhất thống chư thần chỉ là vấn đề thời gian.”
Linh Anh Quyết còn ngơ ngác, Linh Nam Thiên lại phản ứng lại trước một bước: “Đại ca là nói, Lãnh Mặc Hàn đang từng bước hấp thu pháp lực của nữ nhân kia?”
“Bằng không ngươi cho rằng, vì sao nàng thân là máu tim của Bàn Phượng, pháp lực lại yếu như vậy?” Linh Bắc Phong hỏi lại.
A, ha hs, tôi cho hắn vẻ mặt lạnh nhạt, trước không nói thứ này nói có phải thật sự hay không, cho dù là thật, về chút pháp lực này, Mặc Hàn muốn tôi cũng nguyện ý cho.
Ai cũng đều không quản được!
Đôi mắt Linh Anh Quyết lại sáng long lanh: “Vậy đại ca, nếu pháp lực của nữ nhân kia bị Mặc Hàn hút hết, có phải sẽ vô dụng hay không?”
“Há lại vô dụng, không có pháp lực của Hoàng Ngạo Tình chống đỡ, tâm đầu huyết cũng chỉ là giọt máu bình thường. Đến lúc đó, thế gian này không có người này.” Linh Bắc Phong nói.
Kẻ lừa đảo!
Mặc Hàn của nhà chúng tôi mới sẽ không đối xử với tôi như vậy!
Đang nghĩ ngợi, Linh Anh Quyết lại hoan hô trước một bước: “Vậy thật tốt quá! Nhưng Mặc Hàn nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý tới tìm ta! Ca, có phải hay không?”
Nàng hỏi Linh Nam Thiên, Linh Nam Thiên tâm còn đề phòng với Linh Bắc Phong, nhưng với Linh Anh Quyết rất tốt, lập tức gật đầu: “Đó là tất nhiên, hắn đỡ tú cầu của ngươi, tự nhiên sẽ đúng hẹn tới thú ngươi.”
Đầu óc tôi ong một tiếng, lâm vào hỗn loạn.
Mặc Hàn đỡ tú cầu của Linh Anh Quyết?
Tình huống như thế nào!
“Mộ Nhi? Mộ Nhi?” Trong lúc hoảng hốt, tôi như nghe được giọng nói của Mặc Hàn.
Bóng dáng của huynh muội Linh thị trước mắt dần mơ hồ, tôi nhìn thấy Linh Bắc Phong kinh ngạc xoay người lại, tức giận vọt tới chỗ tôi: “Người nào!”
Hắn phát hiện ra tôi!
Tôi vội vàng muốn chạy trốn, dưới chân vướng một cái, cảm giác ngã xuống, mở mắt đập vào là mặt của Mặc Hàn.
“Mặc Hàn…” Tôi ngây ra một lúc, ý thức được mình về tới trong bụng Huyền Xà: “Mặc Hàn?”
“Là ta, ta bình an đi ra, nàng đừng lo lắng.” Hắn nói.
Tôi cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo trên người hắn, ý thức được thật sự là hắn, ôm chặt lấy hắn: “Không có việc gì thì tốt rồi…”
Trong đầu nhớ lại giọng nói của Nhị Nhị tiến vào bí cảnh, không khỏi có chút nghi hoặc: “Nhị Nhị đâu?”
“Nơi này.” Nhị Nhị đen mặt lên tiếng.
Tề Thiên cười nói: “Đồng Đồng muội tử, ngươi ngất quá sớm, Nhị Nhị đi vào, kết quả ngươi mới té xỉu, con chim này đã bị bí cảnh ném ra. Mặc Hàn cũng là lúc ấy đi ra.”
Thì ra là như thế.
“Mẹ, tu vi của ba ba tăng thật nhiều!” Bạch Diễm vui vẻ nói với tôi, hắn thấy tôi và Mặc Hàn ôm nhau, cũng vươn cánh tay nhỏ ghé vào trên người chúng tôi, một tay ôm một người.
Mặc Hàn buông tôi ra, quả nhiên, tu vi của hắn tăng lên rất nhiều, cho dù là cố tình thu liễm, tôi cũng có thể cảm nhận được cổ pháp lực kia cường đại không thể coi thường.
“Ở bên trong trì hoãn một lát mới ra chậm, khiến nàng lo lắng rồi, là vi phu không đúng.” Hắn nắm lấy tay của tôi, áy náy nói.
Tôi nào sẽ bởi vậy mà tức giận: “Anh không có việc gì là được, mặt khác không có gì!”
Bỗng nhiên, tôi thấy chỗ vạt áo hắn lại một chút rách nát, vẻ mặt, tuy có vui sướng vì tôi tỉnh lại, nhưng vẫn là cất giấu một tia mệt mỏi thật sâu.
Vẫn là lần đầu tiên thấy hắn toát ra bộ dáng chật vật như vậy, bên trong bí cảnh kia, nghĩ đến thật là hung hiểm vạn phần.
“Ngươi có tâm ma.” Huyền Xà bỗng nhiên nói, nhìn Mặc Hàn, hắn có chút khó hiểu: “Lúc tiến vào nơi này ngươi cũng không có tâm ma, vì sao tiến vào bên trong bí cảnh, đột nhiên có tâm ma?”
Mặc Hàn không nói, thấy ánh mắt tôi dừng ở phía trên vạt áo rách của hắn, phất tay, một đạo quỷ khí thuận tay hắn tràn khắp ở trên người hắn, rách nát kia biến mất, rất nhanh lại biến thành một trường bào màu đen mới tinh.
Hắn đỡ tôi đứng lên, đều coi như không nghe thấy vấn đề của Huyền Xà.
Tâm ma của Mặc Hàn, sẽ là cái gì?
Trong nháy mắt, trong đầu tôi nhớ tới lời Linh Nam Thiên nói, Mặc Hàn đỡ tú cầu của Linh Anh Quyết…
Nhìn khớp xương tay rõ ràng kia của hắn, tôi theo bản năng rút tay mình về.
Mặc Hàn hơi sửng sốt, tôi cúi người bế Bạch Diễm lên.
Nhị Nhị nói với Huyền Xà: “Lãnh Mặc Hàn ra, ta có thể đi vào chứ?” Hắn cũng muốn tăng tu vi lên.
Huyền Xà lắc đầu, Tổ Long a một tiếng: “Đừng đi vào, ma khí bên trong đều bị con quỷ kia diệt sạch sẽ, ngươi đi vào cũng vô dụng.”
Bạch Diễm cả kinh: “Ba ba đều xử lý ma khí? Có phải chúng ta có thể về nhà hay không?”
“Chỉ là giải quyết một phần ma khí ban đầu bên trong bí cảnh, đều không phải là toàn bộ ma khí.” Lời tuy như thế, trong mắt Huyền Xà vẫn tán dương Mặc Hàn, lại lộ vẻ không thể nghi ngờ.
“Nhưng không nghĩ tới ngươi lợi hại như vậy, nghĩ đến thân thể của ta cũng sẽ không tạo thành uy hiếp quá lớn với các ngươi.” Tổ Long nói.
Nhị Nhị đen mặt lại nói: “Vậy không thể bỏ ma khí vào lại chút sao? Nơi này không phải còn có rất nhiều ma khí sao?”
“Ngươi cho rằng ma khí là lá rụng của Thang Cốc ngươi, muốn nhiều bao nhiêu thì có bấy nhiêu?” Tổ Long tức giận nói: “Ma khí bên trong đều là ma khí nguyên thủy nhất sau khi ma khí xuất hiện ở Cửu Châu. Huyền Xà có thể chế giữ những ma khí đó đã là không dễ, Lãnh Mặc Hàn phá ma khí bên trong, bí cảnh tự nhiên cũng biến mất. Nơi nào còn có thể lại để ma khí đi vào?”
“Hơn nữa, ma khí bẩm sinh còn thừa, nơi này cũng không có.” Huyền Xà tiếp lời nói.
“Nơi nào có?” Nhị Nhị lập tức lại hỏi, hắn và Mặc Hàn tu vi vẫn luôn đều không sai biệt lắm, hiện tại bỗng nhiên bị Mặc Hàn cao hơn nhiều như vậy, vội vàng muốn đuổi theo.
“Các ngươi sẽ hội ngộ, đừng vội.” Huyền Xà nhàn nhạt, hắn giơ tay ném một đạo pháp lực về phía Mặc Hàn, bị Mặc Hàn tiếp được, giải thích nói: “Thân thể ma hóa của Tổ Long ở Bắc Hải, các ngươi nhanh đi huỷ hoại thân thể kia.”
“Vậy Nặc Tung Linh Ngọc…”
Tổ Long chặn ngang Mặc Hàn: “Long châu của ta còn ở bên trong thân thể, các ngươi giết thân thể, sau khi long châu vào tay, là có thể biết tin tức của linh ngọc.”
“Được.” Mặc Hàn đáp ứng.
Hắn mới từ bí cảnh ra đã gặp phải tôi ngất xỉu, vẫn luôn chưa nghỉ ngơi. Sau khi chúng tôi ở hang động nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, ngày hôm sau, Huyền Xà đưa chúng tôi rời đi.
Trước khi rời đi, Mặc Hàn lừa mỗi người bọn họ một pháp bảo.
“Hôm qua là trăm ngày của nhi tử ta, chư vị đều tham gia yến hội, có mang theo hạ lễ gì không?” Vẻ mặt Minh Vương đại nhân đứng đắn nhìn bọn họ.
Tề Thiên cười, hắn đã sớm chuẩn bị tốt, lập tức lấy ra: “Tiểu Bạch Diễm, đây, Thông Thiên Kính.”
Đó là một gương đồng cổ, có thể từ tầm nhìn của Thiên Đạo xem bất kì nơi nào muốn nhìn. Tề Thiên dạy cách dùng, Bạch Diễm cầm gương xem rất vui vẻ.
Nhị Nhị không đoán trước đến ngày này, suy tư một phen, từ ngực lấy ra một đoàn Thái Dương Thần Hỏa vô cùng tinh thuần.
Tề Thiên cảm thán một tiếng: “Được đó, căn nguyên hỏa đều lấy ra.”
Nhị Nhị lườm hắn, dùng pháp lực bao vây ngọn lửa màu vàng kia lại, dần dần bao vây thành bộ dáng một viên đạn châu, đưa cho Bạch Diễm.
“Bạch Diễm, Thái Dương Thần Hỏa, đừng dễ dàng sử dụng.” Mặc Hàn dặn dò nói.
“Cái này có thể thiêu hủy địa phương bao lớn?” Bạch Diễm tò mò hỏi, đôi mắt nhỏ kia nóng lòng muốn thử.
“Nửa cái Minh giới.” Nhị Nhị tự hào nói.
“Ngươi cho rằng Minh giới ta sẽ không chống cự sao?” Mặc Hàn tỏ vẻ không phục.
“Là nhi tử ngươi hỏi.” Nhị Nhị lạnh lùng nói.
“Hừ.”
Tôi sợ tới mức thiếu chút nữa muốn đoạt lấy vật kia từ trong tay Bạch Diễm ra, sợ Bạch Diễm run tay một cái đánh nát đạn châu gây thành đại họa.
Cũng may, Mặc Hàn nói Nhị Nhị hạ cấm chế, Bạch Diễm một chốc còn không thể mở, tôi mới yên lòng.
“Không biết trăm ngày của ấu tử, cũng không có gì chuẩn bị.” Huyền Xà nói xong từ phía sau lấy ra một chủy thủ tinh xảo: “Hắc Kim Chủy Thủ này lấy răng nọc ta luyện chế, theo ta lâu rồi, đưa cho hài tử làm niệm tưởng đi.”
Hắn cúi người mở chủy thủ trong tay ra ở trước mặt Bạch Diễm, Bạch Diễm nhìn tôi một cái, thấy tôi gật đầu, mới cười tiếp nhận: “Cảm ơn con rắn nhỏ!”
Hắn rút chủy thủ ra, một tia sáng lạnh lẽo hiện lên, lưỡi đao sắc bén kia cắt lông đứt gãy, quả thật là chủy thủ tốt.
“Hoắc —— hoắc!” Bạch Diễm học bộ dáng ngày thường Mặc Hàn nắm chủy thủ múa hai cái, ra dáng ra hình.
“Sử dụng phải cẩn thận chút.” Tôi dặn dò nói, tiểu gia hỏa trịnh trọng gật đầu.
“Ta đưa cái gì đây…” Tổ Long có chút buồn rầu: “Ta chỉ thừa chút nguyên thần… Thôi, ta đưa Long Tiên Hương mấy năm nay…”
“Ta không cần ngươi nhổ đồ vật ra…” Vẻ mặt Bạch Diễm đau khổ.
Tuy Long Tiên Hương trân quý, nhưng nghĩ đến đó là long nôn ra, tôi có chút chán ghét…
Tổ Long bị đả kích: “Thôi thôi, vậy đưa ngươi Xuyến Long Lân đi.”
Hình ảnh Tổ Long trên bích hoạ dần hiện ra ánh sáng, một đồ vật sáng vàng lấp lánh từ giữa dừng ở trên tay Bạch Diễm.
Đó là một lắc tay, do Long Lân Xuyến mà thành.
“Vốn là ta muốn đưa cho tiểu tử Thiên Tuế kia ở sinh nhật của hắn, không nghĩ tới xảy ra biến cố……” Tổ Long nói đến việc này, không khỏi lại thương cảm lần nữa: “Hiện giờ nhìn ngươi, cũng coi như là duyên phận.”
“Cảm ơn!” Bạch Diễm vui vẻ nói lời cảm ơn, duỗi tay sờ lắc tay long lân biến hóa lớn nhỏ theo cánh tay kia, vốn vảy dễ bảo lập tức dựng lên toàn bộ.
Uy áp của Tổ Long từ trong bắn ra, cho dù là tôi đều có vài phần kiêng kị, xem ra đây là một pháp bảo hộ thân.
Chúng tôi tính rời đi, Tiểu Tiểu bỗng nhiên kéo Bạch Diễm lại: “Đệ đệ, cho ngươi!”
Chúng tôi ai cũng chưa nghĩ đến thu lễ vật của Tiểu Tiểu, không nghĩ tới gà con tự giác như vậy.
Nhị Nhị nhìn, mặt có chút đen, xoay đầu, không nỡ nhìn thẳng.
Tôi nhìn lại, trong tay Tiểu Tiểu là một sợi lông mềm màu vàng nhạt, nàng có chút quẫn bách gãi lỗ tai: “Trên người ta chỉ có chuông Đông Hoàng… Nhưng đó là thúc phụ để lại cho ta… Cái này là lông đuôi của ta, cái chính giữa nhất kia! Có thể lớn lên với ta!”
Bạch Diễm nghe được sửng sốt sửng sốt, tiếp nhận lễ vật: “Cảm ơn Tiểu Tiểu tỷ, lúc ngươi trăm ngày, ta cũng đưa ngươi một đại lễ vật!”
“Ta qua trăm ngày rồi!”
“Vậy lúc sinh nhật thì đưa!”
“Được!”
Kiếm lời đầy bồn đầy chén, đoàn người chúng tôi rời khỏi bụng Huyền Xà.
Mặc Hàn dẫn đường, vẫn là chia làm hai đội, cùng nhau đi về phía Bắc Hải.
Mấy ngày nay Bạch Diễm bởi vì lo lắng cho Mặc Hàn, rất nhanh ghé vào trên đùi tôi ngủ.
Ngồi ở trên lưng Hắc Kỳ Lân, Mặc Hàn bỗng nhiên nắm chặt cánh tay của tôi: “Mộ Nhi, mấy ngày qua, xảy ra chuyện gì sao?”
“Cũng không có gì.” Tôi nói chuyện Huyền Xà và Tổ Long dạy tôi và Bạch Diễm tu luyện.
Mặc Hàn lại lắc đầu: “Ta không phải chỉ cái này, Mộ Nhi, nành như … Có chút trốn tránh ta.” Hắn nói còn có chút lo lắng nho nhỏ: “Là bởi vì ta về trễ sao?”
“Không phải…” Tôi vội nói, lại không biết nên giải thích với Mặc Hàn như thế nào.
Hắn đỡ tú cầu của Linh Anh Quyết…
Vạn nhất tú cầu này lý giải không giống tôi thì sao!
“Mặc Hàn, hỏi anh chuyện này, Linh giới, có chuyện vứt tú cầu chiêu thân sao?” Tôi vội hỏi, nhìn Mặc Hàn, không muốn bỏ lỡ bất kì vẻ mặt gì của hắn.
Mặc Hàn hơi nhíu mày lại, như là nghĩ tới chuyện cũ không tốt, mới nói với tôi: “Có.”
Hắn đỡ tú cầu của Linh Anh Quyết, muốn đúng hẹn đi cưới Linh Anh Quyết.
Tôi đột nhiên không vui.
Quay người đi, không muốn lại nói chuyện với Mặc Hàn.
“Mộ Nhi?” Mặc Hàn không hiểu ra sao.
“Linh Anh Quyết tới.” Tôi nói, giọng nói rầu rĩ, lời trong lời ngoài đều lộ ra một cổ vị chua.
“Nàng tới như thế nào?” Mặc Hàn nghi hoặc một chút, lại ý thức được tôi đang tức giận, từ sau lưng ôm lấy tôi: “Mộ Nhi, làm sao vậy? Đừng nóng giận.”
“Có phải anh đỡ tú cầu của nàng hay không?” Tôi xoay người lại hỏi, phi thường hy vọng Mặc Hàn nói không phải.
Hắn nhìn tôi kinh ngạc, thấy tôi kiên định muốn biết, gật đầu.
Hắn thừa nhận!
Hắn lại thật sự đỡ tú cầu của Linh Anh Quyết!
Lòng tôi rầu rĩ, một tia hỏa khí từ đáy lòng bắn lên, nhìn mặt vô tội của Mặc Hàn, dưới sự giận dữ ôm Bạch Diễm trốn vào mặc ngọc.
“Mộ Nhi!” Mặc Hàn đuổi theo tiến vào, tôi đặt Bạch Diễm lên trên giường ngủ, hắn lại từ sau lưng ôm lấy tôi lần nữa: “Nàng nghe ta giải thích!”
“Được!” Nhất định là hiểu lầm! Giải thích rõ ràng thì tốt rồi!
Mặc Hàn qua người của tôi lạ, ôm chặt nói: “Minh giới và Linh giới luôn luôn không can thiệp chuyện của nhau, sau khi Linh Nam Thiên ám toán Linh Bắc Phong, cố ý mượn sức của Minh giới. Ta với Linh Bắc Phong vốn cũng không có quan hệ cá nhân, hắn bị hại càng không quan hệ với ta. Linh Nam Thiên phát thiệp mời tới Minh giới, Mặc Uyên lôi kéo ta đi Linh giới.”
“Sau khi ở Linh giới ở mấy ngày, không biết vì sao có việc Linh Anh Quyết vứt tú cầu, nàng ném tú cầu cho ta…”
“Anh đỡ?” Tôi hỏi, thấy Mặc Hàn gật đầu, không nhịn được nữa, cầm gối bên người lên đập hắn một cái: “Không được đỡ!”
Mặc Hàn cho rằng tôi là nói gối đầu, thẳng người tùy ý tôi đánh: “Ừ, không đỡ.”
“Em là nói tú cầu!” Tôi nhanh bị hắn tức đến phát khóc: “Làm gì phải đỡ tú cầu của nàng! Anh thích nàng sao!”
“Không thích!” Mặc Hàn lập tức nói, hắn ôm chặt lấy gối đầu tôi, ép tôi ở trên giường: “Ta chỉ thích Mộ Nhi.”
“Vậy vì sao đỡ!”
“Lúc ấy ta không biết tú cầu kia là có ý gì, tưởng ám khí thuận tay đỡ…”
Thật đúng là phong cách của hắn…