Mục lục
Âm Hôn Lúc Nửa Đêm - Mộ Hi Ngôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Hàn nhìn nơi móng của gà nhỏ kia nắm, không vui nhíu mày lại, xách gà nhỏ lên muốn ném ra ngoài, lại không ngờ gà nhỏ nắm chặt lấy quần áo của tôi.

Tôi mặc một áo khoác sợi len, nếu lại tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng bị bọn họ xé rách, vội vàng từ trong tay Mặc Hàn tiếp nhận gà nhỏ kia: “Đừng nắm.”

Gà nhỏ như bị oan ức rất lớn, vươn hai cánh gà rực rỡ ôm chặt lấy tôi, dán ở trên người tôi như thuốc cao da chó, Mặc Hàn nhìn thấy mày càng nhíu chặt.

Ngay ở lúc này, hai luồng ấm áp ùa tới, tôi quay đầu lại, thấy hai cột sáng màu vàng rơi ở một bên, hiện ra hai bóng người.

Một người tuổi thoạt nhìn bằng Mặc Hàn, trên mặt không có nửa điểm biểu cảm, cả người đều tỏa ra một loại hơi thở người sống chớ đến gần, cảm ứng từ pháp lực của hắn, tôi nhận ra đây là Nhị Nhị đã từng bị anh trai hắn hãm hại thành gà nhúng nước.

Nhưng nhìn vẻ mặt băng sơn và lạnh nhạt kia của hắn, tôi cảm thấy người đầu tiên dùng cụm từ “Ánh mặt trời ấm áp” tới hình dung bé trai sáng sủa này, nhất định là chưa gặp qua Nhị Nhị!

Đứng bên cạnh hắn chính là một đứa bé sáu bảy tuổi, chính là gà nhỏ ngày đầu tiên tôi và Mặc Hàn tới Thang Cốc bị chúng tôi dạy dỗ, Cửu Cửu.

Hắn vì ra vẻ mình có năng lực, ngày đó còn biến bộ dáng thành một ông chú, sau đó bị dạy dỗ, hiện tại nhìn thấy tôi và Mặc Hàn còn có chút sợ hãi, trốn ở phía sau Nhị Nhị, nhô cái đầu ra nhìn.

Ánh mắt của Nhị Nhị dừng ở con gà nhỏ trước ngực tôi, mày cũng khẽ nhíu: “Trả tiểu muội cho chúng ta.”

Con gà nhỏ này là em gái của hắn, vậy nói cách khác… Hiện tại tôi lại ôm một mặt trời!

Tôi cúi đầu muốn trả gà nhỏ trên tay về, lại không ngờ gà nhỏ vẫn nắm chặt lấy quần áo của tôi không buông tay.

“Anh trai của em ở đó, trở về đi.” Tôi nói với nàng.

Gà nhỏ đáng thương nháy mắt to ngập nước nhìn tôi.

Lòng tôi mềm nhũn, ngẩng đầu nhìn về phía Nhị Nhị: “Anh thấy rồi đó, không phải là tôi không trả, mà là nàng không chịu đi.”

“Phàm nhân dụ dỗ muội muội của ta! Buôn lậu chim!” Cửu Cửu sợ hãi rụt rè trốn ở phía sau Nhị Nhị, vẻ mặt ghét cái ác như kẻ thù.

“Thật sự không phải là tôi dụ dỗ…” Anh cho rằng tôi thích ôm mặt trời sao! Tôi còn sợ đốt cháy tôi và Mặc Hàn đấy!

Đoán chừng là Nhị Nhị muốn tiến lên ôm gà nhỏ đi, nhưng không biết xui xẻo làm sao chỗ gà nhỏ ôm, lại làm hắn ngượng ngùng dừng tay, chỉ có thể nhìn về phía Mặc Hàn.

“Trả tiểu muội lại, chuyện Hậu Nghệ Cung thì thôi.”

Mặc Hàn duỗi tay, gà nhỏ như lâm đại địch ôm chặt tôi: “Chiêm chiếp… Ma ma! Chiêm chiếp…”

Nhị Nhị đen mặt.

Tay của Mặc Hàn chạm đến gà nhỏ, đang muốn xách nàng lên lần nữa, gà nhỏ bắt đầu nịnh nọt hắn: “Ba ba…”

Mặc Hàn dừng tay lại, như là nghĩ tới cái gì đó, thu tay lại nhìn về phía Nhị Nhị, hứng thú tà ác hỏi: “Ngươi nghe thấy chứ?”

Mặt của Nhị Nhị càng đen!

“Là muội muội của ngươi tự mình gọi, cũng không phải là chúng ta dụ dỗ.” Mặc Hàn nhàn nhạt nói.

Dừng một chút, hắn lại hứng thú tà ác hỏi Nhị Nhị: “Muội muội ngươi gọi phu thê chúng ta là ba mẹ, ngươi nên gọi là cái gì?”

“Lãnh Mặc Hàn… Một vừa hai phải thôi…” Giọng nói của Nhị Nhị đều bởi vì tức giận mà mang theo ba phần run rẩy.

Tôi cảm thấy tôi như đột nhiên nhặt được đứa con tiện nghi.

Hai bên giằng co chẳng được, Nhị Nhị và Mặc Hàn đánh một trận, đánh nửa ngày không phân ra thắng bại. Quỷ tinh linh Cửu cửu lại thừa dịp lúc này, đi gọi toàn bộ bảy anh trai còn lại của hắn tới.

Thêm gà nhỏ trong lòng tôi, là mười mặt trời không thiếu một con.

Ngồi ở trong đại điện Thần Điện Phù Tang, ngồi trên đầu là Nhất Nhất và Nhị Nhị, tôi và Mặc Hàn ngồi trên ghế khách đầu tiên ở bên phải, Kim Ô còn lại chia ngồi ở hai bên.

“Hôm nay nhân gian trời mưa sao?” Tôi hỏi.


Bát Bát thoạt nhìn rất thật thà kinh ngạc một chút: “Sao ngươi biết?”

“Bởi vì các anh đều ở đây.” Không mặt trời, không phải trời đầy mây chính là trời mưa.

Bát Bát bên ngoài thoạt nhìn không khác Cửu Cửu lắm rất là kính nể nhìn tôi.

“Được rồi, nói một chút đi, làm sao các ngươi mới nguyện ý trả tiểu muội lại.” Nhất Nhất rất là mệt lòng nhìn tôi và Mặc Hàn.

Tôi chỉ vào gà nhỏ trong lòng, nghiêm túc nói rõ một chuyện: “Là nàng không chịu đi, không phải là chúng tôi không trả.”

Các gà nhỏ tự động làm lơ chuyện này.

Nhị Nhị bị Mặc Hàn làm tức giận, lúc này mới chậm rãi bình tĩnh lại, hỏi tôi: “Ngươi là người đầu tiên nàng phá xác ra nhìn thấy?”

Tôi gật đầu, Tam Tam thở dài.

“Này có vấn đề gì sao?” Tôi hỏi Mặc Hàn.

Mặc Hàn nói: “Tình tiết chim non.”

Trách không được tiểu Kim Ô này sẽ nhận tôi thành mẹ.

Nhưng biết gọi Mặc Hàn là ba, vẫn là cho nàng chút khen ngợi.

Nhất Nhất như cảm thấy thứ hình tượng này không phù hợp với tộc Kim Ô uy mãnh cao lớn bọn họ, thấp giọng lẩm bẩm với Nhị Nhị ở bên kia: “Kỳ quái, cho dù là phá xác nhìn thấy người đầu tiên muốn thân cận, trước kia cũng chưa từng thấy Tiểu Tiểu dính vào một phàm nhân.”

Ở trên đường tới Thần Điện Phù Tang, Mặc Hàn đã giải thích cho tôi vì sao tiểu Kim Ô này lại biến thành một quả trứng.

Tiểu Kim Ô bởi vì cuộc sống quá nhàm chán, nên biến mình trở về thành trứng, ấp trứng một lần nữa, đương nhiên, ấp trứng một lần nữa, tất cả ký ức của nàng sẽ cách thức hóa.

Chín ca ca của nàng ai cũng đều không muốn ấp nàng, nên ném nàng vào linh tuyền, để linh tuyền ngâm, chuẩn bị chờ nàng phá xác ra, lại đi đón nàng.

Vì thế, tôi đã đụng phải đại vận.

Thật là đàn gà không đáng tin cậy.

Nhị Nhị đánh giá tôi vài lần, như là phát hiện cái gì đó: “Thì ra là thế.”

Hắn như muốn nói cái gì đó, ánh mắt sắc bén của Mặc Hàn nhìn về phía hắn, khóe miệng của Nhị Nhị khẽ nhếch: “Ngươi chột dạ cái gì?” Hắn hỏi Mặc Hàn.

“Bổn tọa chột dạ cái gì?” Mặc Hàn hỏi lại.

Nhị Nhị ý bảo hắn nhìn về phía tôi, vẻ mặt của tôi và gà nhỏ trong lòng mờ mịt.

“Thân là phàm nhân, trên người lại có hơi thở của Vũ tộc ta, sao lại thế này, ngươi không biết sao?” Vẻ mặt của Nhị Nhị như bắt gian trên giường nhìn Mặc Hàn.

Tôi bỗng nhiên nhớ tới đêm đó lúc bị cổ lực lượng kia phủ xuống, nhìn thấy hư ảnh và nghe được tiếng chim hót cao vút ở không trung.

Nghe xong Nhị Nhị nói, lại nhớ lại lần nữa, hư ảnh kia chợt lóe rồi biến mất, nhưng không phải là lông đuôi thật dài của Phượng Hoàng sao.

“Hồn phách của Mộ Nhi chính là bởi vậy mà bị thương, trên người còn có hơi thở tàn lưu, rất kỳ quái sao?” Mặc Hàn nhàn nhạt nói.

Nhị Nhị thấy không có ý gì lớn, lập tức mất đi cuộc sống lạc thú của chim, không mở miệng, ngồi ở một bên chuyên tâm làm máy điều hòa không khí mát lạnh.

Nhất Nhất làm đại ca rất là buồn rầu: “Tiểu Tiểu, lại đây, ta là đại ca.”

Gà nhỏ tôi ôm cũng không để ý đến hắn.

Bát Bát ngồi quỳ ở bên người tôi, đùa với Tiểu TIểu, vẻ mặt đau buồn: “Tiểu TIểu không chơi với chúng ta…”

“Ma ma…” Tiểu Tiểu nắm lấy quần áo của tôi, dựa vào trên người tôi.

Mặc Hàn nghiến răng nhìn thứ này ăn đậu hủ của tôi, nếu không phải nể tình nàng là chim mái, đoán chừng đêm nay hắn sẽ phải nướng chim nhỏ.

Có lẽ là cảm nhận được ác ý đến từ minh vương, gà nhỏ xoay người ra sức nịnh hắn: “Ba ba!”

Tất cả mặt của gà vàng trong điện Phù Tang đều lập tức đen.

Tâm tình của Mặc Hàn lập tức tốt lên: “Mộ Nhi, lúc ăn tết, nhớ cho bọn nhỏ bao lì xì.”

Minh vương đại nhân, anh thật sự quá xấu rồi!

Tôi cười vô sỉ.

Nhất Nhất ghét bỏ bắt đầu đuổi người: “Đi đi đi! Đừng để cho ta lại nhìn thấy các ngươi!”



“Nàng thì sao?” Tôi chỉ vào gà nhỏ.

Nhị Nhị mặt băng sơn cắn răng: “Đưa cho các ngươi!” Ánh mắt nhìn Tiểu TIểu, quả thật như là đang nhìn sỉ nhục của đàn chim hắn.

Mặc Hàn kéo tôi đứng dậy, đi đến cửa đại điện, hắn lại như là nghĩ tới cái gì đó, quay đầu nói riêng với Nhị Nhị: “Hậu Nghệ Cung, Minh Cung sẽ phái người đưa tới.”

Thấy thế nào bộ dáng của minh vương đại nhân đều là tâm tình rất không tồi!

Nhưng đàn gà vàng này làm ca ca như thế nào vậy! Muội muội nói không cần đã từ bỏ!

Mặc Hàn cũng không dẫn theo tôi lập tức rời khỏi Thang Cốc, chúng tôi ở Thang Cốc mấy ngày, Mặc Hàn theo như lời hắn nói, dẫn tôi xem cảnh đẹp của Thang Cốc.

Trong lúc ấy, gà nhỏ luôn không trở lại bên người các ca ca của nàng.

Lúc đi, Tiểu Tiểu dính ở trên người tôi, dù thế nào cũng đều không kéo xuống được.

“Các anh thật sự mặc kệ sao?” Tôi chỉ vào Tiểu Tiểu hỏi gà vàng khác.

Nhị Nhị đã nhắm mắt làm ngơ, hôm nay căn bản không gặp hắn.

Nhất Nhất nhìn Tiểu Tiểu như phản đồ, vô cùng ghét bỏ: “Từ bỏ, nhị đệ nói đưa cho các ngươi thì đưa cho các ngươi!”

Hắn vô hình ném nồi cho Nhị Nhị.

Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn không tỏ ý kiến.

Thôi, bây giờ nàng vẫn là bộ dáng của gà nhỏ, coi như là nuôi thú cưng đi.

Về sau nếu có thể hóa thành hình người, lại đưa về đây cũng kịp.

Mặc Hàn nắm tay tôi đi đến chỗ cửa ra vào của Thang Cốc, mắt thấy sẽ phải đi ra ngoài, Nhị Nhị biến mất vài ngày rốt cuộc cũng xuất hiện.

“Mặc Hàn.” Hắn gọi Mặc Hàn lại, ý bảo hắn nhìn Tiểu Tiểu: “Đó là muội muội của ta.”

“Yên tâm.” Mặc Hàn nhàn nhạt nói.

Nhị Nhị hơi gật đầu, đầu ngón tay ở không trung vẽ một đường cong, bắn kim tuyến kia vào trên tay tôi.

“Nếu Tiểu Tiểu có việc, bẻ gãy là được.” Hắn nói.

Tôi nhìn lông chim màu vàng trong tay kia, đánh giá hẳn là một loại công cụ thông tin, nhưng hình như chỉ có thể bẻ gãy một lần đi.

“Cái này chỉ có thể dùng một lần sao?” Tôi hỏi.

Nhị Nhị gật đầu, tôi bĩu môi: “Anh không thể cho thêm mấy cây sao? Một cây thì dùng cái gì…”

“Ngươi muốn Tiểu Tiểu xảy ra chuyện vài lần?” Nhị Nhị nghiến răng.

Mặc Hàn đứng ở trước người tôi, chặn tầm mắt của Nhị Nhị: “Vậy mau dẫn muội muội của ngươi đi.”

Nhị Nhị ngạo kiều quay đầu rời đi.

Nhất Nhất thở dài, phất tay với chúng tôi: “Đi thôi đi thôi, cho Tiểu Tiểu ăn ngon uống tốt là được, nuôi nàng cho tốt!”

Kỳ thật, đàn gà vàng các anh này cũng không muốn nuôi Tiểu Tiểu đi?

Tất cả bất đắc dĩ, tôi dẫn theo Tiểu Tiểu đi ra khỏi Thang Cốc.

Tầm nhìn là một mảnh sương trắng, Mặc Hàn nói với tôi: “Nàng tiến vào mặc ngọc đi, ta dẫn nàng trở về.”

Tôi gật đầu, nghĩ chút đã vào mặc ngọc, lại phát hiện trên người nhẹ đi, gà nhỏ không theo vào!

“Mặc Hàn, Tiểu Tiểu đâu?” Tôi ngẩng đầu hét ra bên ngoài.

“Nàng không nhận chủ, không vào được.” Giọng nói của Mặc Hàn từ đỉnh đầu truyền tới.

“Vậy làm sao bây giờ?” Tôi như lờ mờ có thể nghe thấy tiếng gà nhỏ đang mổ Mặc Hàn.

“Không cần phải xen vào nàng.”

Tốt xấu gì cũng gọi anh là ba ba, thật sự tàn nhẫn như vậy được chứ?

Nhưng Mặc Hàn không để bụng, một cơn buồn ngủ truyền đến, tôi bò lên trên giường rất nhanh ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại lần nữa, Mặc Hàn đã về tới trước cửa nhà của Ninh Ninh.

Vừa ra khỏi mặc ngọc, gà nhỏ đã nhào tới: “Chiêm chiếp, chiêm chiếp.” Không ngừng kêu, như là đang cáo trạng với tôi, nói xấu Mặc Hàn.

Tôi trấn an nàng, không mặt mũi nói cho nàng, bởi vì nàng một hai phải quấn lấy tôi, Mặc Hàn đã phải ngủ một mình mấy ngày rồi.

Mấy ngày nay Ninh Ninh vẫn luôn ở nhà bồi ba mẹ nàng, thuận tiện chờ tôi trở lại, vừa thấy tôi, thật cao hứng tiếp đón tôi vào nhà ăn cơm.

Bởi vì mấy ngày nay Mặc Hàn ở Thang Cốc tiêu hao không ít pháp lực, đã trở lại mặc ngọc tu luyện.

Bởi vì giúp đỡ nhà Ninh Ninh đuổi quỷ, ba mẹ Ninh Ninh cũng rất nhiệt tình tiếp đón tôi.

Ninh Ninh vốn muốn nuôi mèo, ổ mèo cũng mua xong rồi, nhưng mà mẹ nàng không đồng ý, ổ mèo đã mua vô ích rồi.

Hiện tại, ổ mèo kia vừa lúc cho gà nhỏ.

Lúc rời khỏi Thang Cốc, Bát Bát cho tôi một cái hồ lô, bên trong là thức ăn của Tiểu Tiểu, tôi đúng hạn ấn lượng cho nàng ăn một ít là được.

Đương nhiên, theo Mặc Hàn nói, không cho ăn cũng không đói chết nàng.

Tiểu Tiểu như còn rất vừa lòng với ổ mới của nàng.

Nhà của Ninh Ninh không có phòng cho khách, có Mặc Hàn ở bên người, tôi cũng ngượng ngùng ngủ với nàng.

Ăn xong cơm chiều, tôi đi khách sạn gần đấy thuê một phòng.

Trấn Vân Vụ bên này không có điểm du lịch gì, khách du lịch không phát đạt, khách sạn tự nhiên cũng ít đến đáng thương, hơn nữa điều kiện đều như nhau.

Khách sạn này tên là khách sạn Hoa Hồng, ở một căn nhà hai tầng nối liền, đèn neon ngoài cửa đã hỏng một nửa, chỉ có thể loáng thoáng lóe ra một nửa tên khách sạn.

Một cô gái tóc dài đứng ở trong quầy lễ tân, cô gái đưa lưng về phía tôi, tôi chỉ có thể nhìn thấy gáy của cô nàng.

Xung quanh gần khách sạn có âm khí nhàn nhạt, nghe Ninh Ninh nói, trước kia thị trấn ở gần nghĩa địa, có âm khí cũng coi như là bình thường.

“Một phòng đơn.” Tôi nói với cô gái.

Trong nhà truyền đến tiếng vang lạch cạch, như là tiếng máy móc vận chuyển kiểu cũ, cô gái trong quầy lễ tân như muốn quay đầu lại, ngay ở lúc tôi sắp nhìn thấy mặt nàng, bên trong cánh cửa kia đi nhanh ra một người phụ nữ.

“Kiều Kiều, mẹ tới!” Phụ nữ nói với cô gái, sau đó cười với tôi: “Xin lỗi, đây là con gái của tôi.”

Con gái bà ấy lại quay đầu đi lần nữa, tiếng lạch cạch trong nhà mới biến mất lại vang lên, lại rất nhanh biến mất.

Không biết có phải ảo giác hay không, tôi lại cảm thấy tiếng kia là vọng lại từ trên người cô gái trước mắt này.

Bà chủ cúi đầu nhìn tro bụi trên quầy tiếp tân tràn đầy lau chùi trong chốc lát, rút ra một thẻ phòng cho tôi: “Đây là phòng cô muốn.”

“Bao nhiêu tiền?” Tôi hỏi.

“Phí phòng là một trăm, tiền cọc là bốn trăm.”

Tôi lấy ví tiền ra thanh toán, Tiểu Tiểu ở trong ổ mèo đánh cái hắt xì, khiến cho bà chủ chú ý.

“Đây là thứ gì…” Bà ấy hỏi, trong mắt chứa ba phần kiêng kị.

“A… Là gà con…” Đúng sự thật nói là Tam Túc Kim Ô, đám gia hỏa Thang Cốc kia sẽ cảm thấy ý của tôi làm cho bọn họ mất mặt đi.

Bà chủ như thở phào nhẹ nhõm, sau khi chỉ đường cho tôi, đã thúc giục tôi lên lầu.

Phòng ở 304, hành lang không có cửa sổ, chỉ có một đèn dây tóc màu cam phát ra ánh sáng màu ố vàng, miễn cưỡng làm người thấy rõ đường dưới chân.

Chỉ là, tôi mới đi lên tầng hai, đèn dây tóc phía sau đã tối sầm lại.



Trong lòng âm thầm phun ra một câu chửi cơ sở vật chất của khách sạn này quá tệ, đang định lấy đèn pin ra chiếu sáng, Tiểu Tiểu trong lòng bỗng nhiên bay lên.

Quanh người nàng tỏa ra ánh sáng màu vàng, chiếu sáng tình hình gần đó, còn mang theo ấm áp nhè nhẹ, nháy mắt đã xua tan cảm giác âm lãnh gần đó khi vào khách sạn và vẫn luôn có trên người tôi kia.

Không hổ là mặt trời nhỏ!

“Làm rất tốt!” Tôi khen nàng một câu, nàng đắc ý bay vòng quanh tôi một vòng.

Một người một chim đi về phía trước, rất nhanh đã tìm tới phòng treo biển số 304 rồi.

Mở cửa đi vào, một mùi vị mốc meo ập vào trước mặt, tôi xoay người muốn đi, Tiểu Tiểu lại bay vào.

Rất thần kỳ, theo nàng bay vào, mùi âm lãnh ẩm ướt mốc meo kia cũng đã biến mất, thay thế là một hơi thở ấm áp.

Đèn trong phòng cũng là loại đèn dây tóc kiểu cũ thập niên tám mươi chín mươi, tôi cảm thấy loại phòng có điều kiện này còn đòi tôi một trăm, bà chủ thật sự là lòng dạ hiểm độc.

Đặt ổ mèo trong tay ở trên giường, Tiểu Tiểu tò mò đánh giá thế giới xa lạ này, trong chốc lát bay đến trên đèn tường nhìn xem, trong chốc lát lại bay xuống vòi hoa sen nhìn nhìn, chơi vô cùng vui vẻ.

Tôi ngủ một ngày, kỳ thật cũng không buồn ngủ, nên định xem TV một lát.

Tiểu Tiểu cảm thấy rất hứng thú với hộp sẽ sáng lên này, vây quanh TV bay lên bay xuống.

Bỗng nhiên, nàng như là chịu kinh hách gì đó, vọt trở lại trong lòng tôi, ngay cả cơ thể đầy thịt đều run rẩy.

Cảm giác âm lãnh đã biến mất kia lại dần tràn ngập ở trong phòng.

Tôi dần ý thức được cái gì đó, nói với Tiểu Tiểu trong lòng: “Cô nương, giờ là lúc em thực hiện chức trách của mặt trời! Mau làm sáng lên nơi này! Xua tan hắc ám!”

Tiểu Tiểu không tiền đồ trốn ở trong lòng tôi lắc đầu.

Người nhát gan!

Vốn ban đêm TV lúc này đã không có tín hiệu, nhấp nhoáng bông tuyết, tôi ôm Tiểu Tiểu đứng ở giữa phòng, nhìn bông tuyết trên màn hình TV dần dần hiện ra một cô gái tóc dài che kín mặt.

Ma trinh nữ quấy rối sao…

Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn trốn vào mặc ngọc, nhưng trong lòng còn ôm gà con, không thể chạy trốn một mình, chỉ có thể hóa ra trường kiếm, cẩn thận nhìn chằm chằm TV.

Hai đầu gối của nữ quỷ TV quỳ xuống đất, quả nhiên từ từ bò về phía tôi.

Cảm giác âm lãnh theo nàng bò ra, nháy mắt dày gấp đôi.

“Đừng tới đây… Nếu qua đây tôi sẽ không khách khí…” Tôi thật vất vả mới trải qua cuộc sống ấm áp mấy ngày, hiện tại bị loại âm khí này nhuộm dần, vô cùng không thoải mái.

Nữ quỷ lại mắt điếc tai ngơ, trong chớp mắt, cô ta đã ở trước mặt tôi.

Xuyên qua tóc dài mềm mại, tôi thấy đôi mắt đỏ rực của cô ta gần trong gang tấc.

Cô ta vươn đôi tay muốn bóp chặt cổ tôi, Tiểu Tiểu hét lên “Chiếp” một tiếng, đột nhiên biến thành một hỏa cầu to, bao vây tôi và cô ta ở bên trong, nữ quỷ bị lửa mặt trời đốt bỏng, lập tức lùi về sau.

Tôi đâm tới một kiếm, tinh hỏa mặt trời màu vàng từ thân kiếm lan đến trên người nữ quỷ, nữ quỷ nháy mắt đã bị thiêu thành tro tàn.

Tiểu Tiểu đắc ý dào dạt bay quanh tôi, tôi thở dài: “Kỳ thật chị còn có chuyện muốn hỏi cô ta…”

Không được khích lệ như trong tưởng tượng, Tiểu Tiểu nháy mắt ủ rũ, bay xuống ổ mèo đi ngủ.

Tôi lại không ngủ được.

Nữ quỷ đã chết đi, âm khí trong phòng lại không tan đi, việc này chứng minh, khách sạn này khẳng định còn có con quỷ khác.

Kỳ thật sau khi ở chung với Mặc Hàn, tôi không sợ hãi ma quỷ như ban đầu nữa. Nếu không, chỉ cần bọn họ không cần trêu tôi, thì bọn họ thích làm gì thì làm.

Nhưng hành động vừa rồi của nữ quỷ kia có chút kỳ quái.

Oán khí trên người nàng rất nặng, nhưng lúc đi đến bên người tôi cũng không có sát khí.

Nhưng mà, hành động của nàng thật sự là muốn giết tôi.

Hình như cô ta chính là một con rối.

Nếu thật sự như vậy, lần này không thành công, lần sau khẳng định còn có quỷ sẽ tìm đến tôi.

Loại cảm giác bị quỷ nhớ thương này thật không tốt.

Nhìn Tiểu Tiểu đã ở trong ổ mèo thở to ngủ, tôi thở dài.

Bên người tôi có tiểu Kim Ô, còn có minh vương đại nhân, bàn tay vàng lợi hại như vậy, nếu còn sợ những cô hồn dã quỷ đó, thật sự là quá kém.

Ngủ!

Đương nhiên, trước khi ngủ, tôi lấy toàn bộ bùa trong túi dưới người dán ở trong phòng.

Tên ngốc mới không chuẩn bị một chút gì đó mà đã đi ngủ!

Tôi ôm Tiểu Tiểu lên giường, mơ màng ngủ, đã mơ một giấc mơ.

Tôi mơ thấy, nơi này như là một kỹ viện đen.

Rất nhiều thiếu nữ bị bọn buôn người bắt từ nơi khác đến đây.

Rất nhiều thiếu nữ đều bị những người đó lăng nhục đến chết.

“Ngươi tìm chết!” Tôi mơ thấy một lần tôi muốn phản kháng, nam nhân mặt sẹo nắm tóc kéo tôi lên một cái, đánh tôi lên trên tường.

Một ngụm trọc khí như bị chắn ở ngực, lý trí như cắn nuốt phải gì đó, móng tay tôi điên cuồng dài ra, thế giới trong mắt dần trở nên đỏ rực, một cổ sát ý xưa nay chưa từng có lan tràn ở trong lòng, muốn giết chết những người trước mắt.

Bỗng nhiên thứ gì đó chạm ở trong ngực tôi, tôi từ trong mộng bừng tỉnh, thấy Tiểu Tiểu đang nháy mắt to nhìn tôi.

Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi thiếu chút nữa bị thứ trong mơ kia khống chế.

Căn phòng này không thể ở nổi nữa, nếu tôi ngủ tiếp, sớm muộn gì cũng phải bị bọn họ kéo vào trong mơ.

Không ngủ được, xem TV cả đêm cũng không hiện thực, bởi vì, tôi đã rút nguồn điện TV ra, giờ phút này TV lại sáng lên, còn đang đầy bông tuyết. Chẳng qua bởi vì tôi dán vài lá bùa ở trên, bóng đen trên bông tuyết mới không ra được.

Ghét nhất bị ma dây dưa như vậy!

Tôi dứt khoát hiện ấn ký giữa mày ra, sau khi biến Vô Cực Ngọc Giản thành sáo nhỏ, thổi ra khúc an hồn.

Dựa theo tình hình trong mơ, rất nhiều thiếu nữ sau khi chết oán khí quá lớn, đều hóa thành oán quỷ.

Tuy tôi không biết vì sao hiện tại tôi vẫn còn không cảm ứng được oán khí, nhưng cho dù là oán khí bị thứ gì đó cố tình che dấu, khúc an hồn đều vẫn sẽ có công hiệu.

Làn điệu chậm rãi vang lên trong yên tĩnh, Tiểu Tiểu từ giữa giường lăn đến bên người tôi, ngáp một cái lại ngủ lần nữa.

Tôi lại cảm giác không khí trong phòng thay đổi.

Cổ oán khí vẫn luôn không bị nhận thấy được kia, rốt cuộc cũng xuất hiện!

Tuy rất nhạt, nhưng tôi đã nhận ra.

Nơi phát ra, hình như chính là TV trong phòng tôi.

Theo khúc an hồn không ngừng vang lên, oán khí dao động càng mãnh liệt, như toàn bộ những oán khí này đều bị nhốt ở trong một cái chai, khúc an hồn của tôi vặn nắp chai ra, các oán khí nhân cơ hội chui ra.

Nếu tôi đoán không sai, nơi này hẳn là có một pháp trận, phong ấn những oán khí đó.

Bằng không, nhiều thiếu nữ đã chết như vậy, tình trạng thiếu nữ chết lại đều thê thảm, nơi này đã sớm biến thành một khách sạn quỷ rồi.


Từ từ!


Bốn chữ đèn neon ở cửa “Khách Sạn Hoa hồng”, nơi sáng lên hình như chính là hai chữ “Khách Sạn Quỷ”…


Hơn nữa, tôi bỗng nhiên nhớ tới, nhìn ở bên ngoài, khách sạn này chỉ có hai tầng.


Mà hiện tại tôi lại ở tầng ba…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK