Mục lục
Âm Hôn Lúc Nửa Đêm - Mộ Hi Ngôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Ninh Ninh là người đầu tiên phá vỡ im lặng, hưng phấn hỏi tôi: “Tử Đồng, sao cậu trở nên lợi hại như vậy? Đều có thể bắt quỷ!”

Tôi lắc đầu: “Mình cũng không biết… Hình như không phải là mình…” Tôi lờ mờ cảm thấy vai trái của tôi xảy ra vấn đề.

“Đó là ai?” Ninh Ninh tò mò hỏi.


“Hình như là… Hắn…” Tôi cảm giác là Lãnh Mặc Hàn.

Lam Cảnh Nhuận nhíu chặt mày, hắn làm người trong đạo môn, bị một con quỷ cứu, nghĩ đến tâm tình sẽ không tốt.

Lý bà bà nhìn chằm chằm vào vai trái của tôi, Lam Cảnh Nhuận cũng như vậy, chẳng qua hắn là đàn ông, vẫn phải tránh nghi ngờ, nói với Lý bà bà: “Bà bà, có thể phiền toái bà kiểm tra vai trái của Tử Đồng một chút hay không?”

Lý bà bà gật đầu, hắn quay đầu đi đưa lưng về phía chúng tôi.

Áo thun này rất to rộng, còn có chút trong suốt, tôi đang mặc áo ngực ở bên trong, bây giờ cởi ra cũng không phải việc khó, vai trái rất nhanh lỏa lồ ở bên ngoài.

Ninh Ninh chấn động: “Tử Đồng, sao trên vai của cậu lại vẽ một quan tài!”



Tôi vội quay đầu, lờ mờ nhìn thấy quan tài thủy tinh đúng là của Lãnh Mặc Hàn trên vai trái kia. Trong quan tài còn có một bóng đen nhàn nhạt, tôi đánh cược năm mao, kia nhất định là Lãnh Mặc Hàn.

Áo treo ở trên cổ đột nhiên bị người ta kéo xuống, tự động mặc lên trên người tôi, tôi cảm giác được bả vai bị người từ bên trong quần áo vừa nhấc, lại một lần nữa duỗi trở lại trong tay áo.

Mặc xong áo cho tôi rồi…

Dựa theo tính nhỏ nhen của Lãnh Mặc Hàn khi hủy đi giày thêu màu đỏ lần trước, lúc này cũng nhất định là hắn.

Tôi cười gượng một chút, nói với Ninh Ninh và Lý bà bà: “Trong núi nhiều muỗi…”

Lúc này Lam Cảnh Nhuận mới quay đầu, hỏi tình huống của chúng tôi.

Ninh Ninh nói chuyện của quan tài, Lý bà bà bổ sung nói: “Có thể là con quỷ kia lưu lại ký hiệu ở trên người Tử Đồng, tuy không biết rốt cuộc hắn có mục đích gì, nhưng bây giờ nếu ấn ký này có thể bảo vệ chúng ta, hẳn là không có việc gì.”

Sắc mặt Lam Cảnh Nhuận lại trầm trọng lắc đầu: “Không, đồ vật của ma quỷ nhất định phải nhanh chóng thanh trừ mới tốt.”

Anh ta lo lắng nhìn tôi, lại cẩn thận đánh giá gần đó, nói: “Hai lệ quỷ vừa mới bị tiêu diệt, pháp lực ấn ký trên người Tử Đồng lại mạnh, âm linh khác tạm thời không dám lại đây, đêm nay chúng ta qua đêm ở chỗ này, trời sáng lại đi.”

Hắn bày trận pháp đơn giản ở gần đây, tôi ngáp một cái, ăn chút lương khô Ninh Ninh mang đến, biết Lãnh Mặc Hàn ở bên người, rất an tâm ngủ mất.



Lúc ngủ dậy đã là hừng đông.

Trên đường trở lại thôn Cây Hòe, hỏi thăm Lý bà bà tôi mới biết được, thì ra, trong nội thôn đã sớm chỉ còn lại có một mình Quế Hoa bà bà.

Bây giờ, nội thôn ngay cả một người cũng đều không có.

Ngày đó ở trong sương trắng cảm nhận được bóng người, đều là quỷ trong thôn, Lý bà bà đạo hạnh không đủ, cho nên bà ấy không cảm nhận được. Nơi đó sớm có một cái tên, không phải là thôn Cây Hòe, mà là thôn quỷ.

Đêm tôi mất tích đó, nội thôn không thể hiểu được nổi lên một trận lửa lớn quỷ dị, đốt sạch tất cả bên trong.

Kỳ quái nhất chính là, lửa người thôn cây hòe thấy đêm đó là màu xanh.


Theo Ninh Ninh nói, ánh lửa màu xanh gần như muốn đốt cháy không trung. Đêm đó thôn Cây Hòe đặc biệt rét lạnh.


Đêm đó, vừa lúc là ngày Lãnh Mặc Hàn giải trừ phong ấn.


Lúc trở lại thôn Cây hòe vừa lúc là sẩm tối, pho tượng chó đen béo vỡ vụn ở cửa thôn đã không còn nữa, chỉ để lại một thạch lũy trống không.


Lúc đi ngang qua nhà của Linh Linh, bên trong đi ra một lão nhân râu dê, Lam Cảnh Nhuận vội tiến lên hành lễ: “Sư phụ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK