Mục lục
Âm Hôn Lúc Nửa Đêm - Mộ Hi Ngôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Minh Hậu nghe vậy lại nhìn về phía tôi, tôi đột nhiên cảm thấy minh vương kia lên tiếng hỏi hay không cũng không ý nghĩa lắm, hắn chủ yếu là muốn để tôi mở miệng nói chuyện, khiến tôi bị bại lộ.

“Giọng nói không tồi?” Minh hậu cười nhạo một tiếng: “Ta lấy giọng nói của nàng ta cho chàng, thế nào?” Ánh mắt nàng ta nhìn về phía tôi vô cùng âm trầm.

Phụ nữ ăn dấm thật là đáng sợ.


Minh Vương tạm thời không tỏ thái độ, chỉ là chứa một ý cười xem diễn nhìn tôi.

Tiểu Duy vội nói: “Đây chỉ là một nguyên vật liệu trong tiệm của ta, không đáng để minh hậu đại nhân ô uế tay của mình.”

“Không bẩn.” Minh hậu âm dương quái khí: “Khó có được minh vương thích.”

Minh Vương nhìn ngoài cửa sổ một cái, nghiền ngẫm cười: “Có thể làm được, nàng thử xem sao.”

“Này có gì khó.”

Minh hậu nói xong duỗi ngón tay về phía tôi, một ánh sáng đỏ bay đến trên người tôi, tôi không thể động đậy. Ngay sau đó, cô ta vươn tay tới, nhanh chóng xông về phía tôi.

Tôi cứng đờ ở chỗ cũ không thể động đậy, Tiểu Duy không dám ngăn cản, ngay lúc minh hậu huyễn hóa móng tay dài ra hai mét thì phải chạm đến cổ họng của tôi, trước mắt tôi hiện lên một tia sáng, một tiếng va chạm vang lên, một bóng dáng màu đen quen thuộc chắn trước người tôi.

Là người đàn ông trong quan tài kia.

Minh hậu nhìn hắn cực kì hoảng sợ, sửng sốt trong chốc lát, mới phản ứng lại, lập tức có chút kinh hoảng lắc mình lui về phía sau, đứng ở bên cạnh minh vương.

Minh vương đi lên trước một bước, cố ý vô tình kéo ra khoảng cách với minh hậu, nở nụ cười ấm áp với người nọ: “Đại ca, đã lâu không gặp.”



“Hừ.” Người nọ vẫn cao ngạo, chỉ hừ lạnh một tiếng.

Minh vương cũng không thèm để ý, mở quạt xếp hắc huyền trong tay ra, quạt phong đi tới trước mặt người nọ: “Đại ca, vì chúc mừng ngươi giải trừ phong ấn, ta đã chuẩn bị tiệc tẩy trần cho ngươi ở Minh Cung.”

“Hồng Môn Yến đi.” Trong giọng nói lạnh nhạt của người nọ có thêm một tia trào phúng.

Minh vương vẫn cười nhàn nhạt: “Không phải.”

Lúc này minh hậu cũng thu sợ hãi trên mặt lại, cố gắng nặn ra nụ cười lấy lòng: “Mặc Hàn…… Ta và Mặc Uyên là nghe nói ngươi đã giải trừ phong ấn trở lại, mới đặc biệt đi ra Minh Cung tới tìm ngươi……”

Thì ra con hàng này gọi Mặc Hàn.

Nhưng mà minh hậu nói như là với không khí, Mặc Hàn, Mặc Uyên hai anh em ai cũng đều không để ý đến cô ta.

Nàng ta có chút xấu hổ đi tới bên người Mặc Uyên, khẽ kéo tay áo to rộng của hắn, cho hắn một ánh mắt.

Mặc Uyên cười như không cười nhìn cô ta một cái, lại hỏi Mặc Hàn: “Đại ca, phong ấn giải trừ như thế nào? Lúc ấy ta chính là khảm Ngọc Giản của nữ nhân kia vào trong quan tài để trấn áp ngươi.”

Không hổ là Minh vương, lại có thể sau khi phong ấn anh trai ruột của hắn, rồi hỏi ra loại lời nói giải trừ phong ấn mặt không đỏ tâm không loạn với anh trai ruột của hắn.


Ánh mắt Mặc Hàn yên lặng như sao trời, minh hậu cho rằng hắn xuất thần, chợt rút một thanh trường kiếm huyết sắc ra, chém về phía Mặc Hàn: “Vô nghĩa với hắn nhiều như vậy làm gì! Hôm nay ra ngoài còn không phải là vì thừa dịp pháp lực của hắn chưa khôi phục, nhanh chóng kết liễu hắn sao!”


“Hừ, Lăng Tuyền Ki.” Lúc này Mặc Hàn mới khinh thường liếc nàng ta một cái, phất tay áo vung về phía kiếm của Minh Hậu.


Một pháp lực uy áp cường đại đánh úp lại, tôi cảm giác trên người như là bị hạ thiên cân đỉnh giống nhau trọng, hai tay bị ép căng mà quỳ gối xuống mặt đất.


Tiểu Duy cũng không tốt hơn tôi bao nhiêu, khuôn mặt vốn tinh xảo, lúc này cũng bị uy áp ép hiện vẻ âm trầm như quỷ: “Mặc Hàn đại nhân… Xin thu uy áp lại… Tiểu nhân không chịu nổi… Quỷ hồn trên đường âm cũng sẽ bởi vậy mà hồn phi phách tán… Mặc Hàn đại nhân…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK