Mục lục
Âm Hôn Lúc Nửa Đêm - Mộ Hi Ngôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Các Dưỡng Quỷ Sư nghe tiếng đều đề phòng đứng lên, một thanh niên hơn hai mươi tuổi từ cửa đi vào, phía sau còn dẫn theo một đám Dưỡng Quỷ Sư thực lực không thấp.

Một cô gái yêu dã kéo cánh tay của hắn, sắc mặt của Tề lão lục lập tức trầm xuống.

“Thi gia, Đồ gia, a, còn có Tề gia! Đều ở đây!” Thanh niên cười cuồng vọng, nhìn về phía cô gái yêu dã bên người: “Lâm Lang, đó là anh trai nào của em vậy?”

Cô gái yêu dã được gọi là Lâm Lang nhìn Tề lão lục, giọng nói khinh miệt: “Xem như là Lục Ca của em đi…… Một người chi hai… Hừ… Cũng xứng để em gọi là anh trai sao?”

Sắc mặt của Tề lão lục rất khó coi, Đồ Ngũ lại nổi giận trước một bước: “Con đĩ không biết xấu hổ! Giết cháu trai lớn của tao còn dám xuất hiện ở trước mặt Đồ gia chúng tao! Hôm nay ông đây coi như thay mặt người Tề gia giết chết mày!”

Xem ra đây là đại tiểu thư Tề gia mà Đồ Ngũ nói cô gái ngoại tình với người khác mưu sát chồng ở trên xe, Tề Lâm Lang.

Có lẽ là lời nói vừa rồi kia của Tề Lâm Lang chọc giận Tề lão lục, nhìn Đồ Ngũ ra tay, Tề lão lục cũng không lên tiếng.

Chỉ thấy quỷ ảnh như một con sói đói bay về phía Tề Lâm Lang, hộ vệ Dưỡng Quỷ Sư phía sau cô ta đã lấy ra một cây dù kim cương thay nàng chặn công kích trước một bước.

Đồng thời, vài tên Dưỡng Quỷ Sư khác rút binh khí không biết tên ra, rối rít đâm trúng quỷ ảnh sói đói trên mặt đất.

Hú kêu rên một tiếng, bóng sói biến mất.

Tôi nhìn về phía Tinh Bác Hiểu luôn đứng ở bên cạnh Mặc Hàn xem: “Anh mặc kệ sao?”

“Vì sao phải xen vào?” Tinh Bác Hiểu hỏi tôi.

“Không phải nói, cho dù là người hay là quỷ, ở trong tiệm đều có thể sống một mạng sao?” Vừa rồi con quỷ kia đã chết!

“Là người và người hóa quỷ, đều có thể sống, vừa rồi kia chỉ là hồn phách của sói tinh luyện thành âm linh, tôi không quản được.” Hắn nói.

Tốt thôi, tôi lại ăn một miếng cháo, thoáng nhìn Dưỡng Quỷ Sư trúng độc ngã trên mặt đất kia, lại hỏi: “Vậy hắn thì sao?”

“Hắn còn sống.”

Tên kia rất rõ ràng cho dù còn sống cũng chỉ dư lại một hơi, nhưng vẫn cứ tính là không chết, cho nên Tinh Bác Hiểu mới mặc kệ đi.

Quả nhiên là quỷ ngang hàng với Hồng Quỷ…

Trận đầu thất bại, Đồ lão ngũ cảm thấy rất uất ức, đang muốn lại ra tay lần nữa, Thi lão thái thái ngăn cản hắn, thấp giọng nhắc nhở hắn: “Bên kia hình như là Dưỡng Quỷ Sư Đồng gia…”

Lúc này Đồ lão ngũ mới đánh giá đối phương, thấy quả nhiên là Đồng gia, sắc mặt trầm trọng: “Không nghĩ tới con đĩ kia lại cấu kết với Đồng gia!” Hắn nhìn về phía Tề lão lục: “Tề gia các cậu mặc kệ sao?”

“Tề Lâm Lang đã bị trục xuất khỏi Tề gia, Tề gia muốn quản cũng không quản được. Nhưng...” Tề lão lục mặt không biểu tình: “Nếu cô ta cấu kết với Đồng gia, vậy phải nói cách khác.”

Đồ Ngũ cười một tiếng: “Coi như thằng nhóc cậu còn có cốt khí!”

Ngay ở lúc này, Thi lão thái thái lấy ra một tấm thiệp mời: “Đây là các người phát?” Bà ấy hỏi người Đồng gia.

Thiếu gia Đồng gia gật đầu: “Đương nhiên là Đồng gia chúng tôi phát! Thấy rõ bên trên viết không? Thành lập liên minh Dưỡng Quỷ Sư, Đồng gia chúng tôi gia đại nghiệp đại, vì bị liên luỵ một chút, nên cần đứng đầu.”

Hắn cười dương dương tự đắc, người ba nhà bên kia sắc mặt đã rất khó coi.

Đồ Ngũ là người đầu tiên không nhịn được: “Con mẹ nhà chúng mày! Liên minh chó má gì! Liên minh cái gì trong lòng mày rõ ràng nhất! Đơn giản chính là muốn khống chế mấy gia tộc Dưỡng Quỷ Sư chúng tao ở trong tay! Tao nói cho mày biết, không có cửa đâu!”


Mặt của thiếu gia Đồng gia lạnh xuống, lại hỏi Thi lão thái thái: “Thi gia thì sao?”

“Thi gia quen cuộc sống tự do.” Lão thái thái không mặn không nhạt từ chối.

Thiếu gia Đồng gia lại nhìn về phía Tề lão lục, Tề lão lục nhìn Tề Lâm Lang bên cạnh hắn: “Nếu Đồng gia có thể trao đổi phản đồ Tề Lâm Lang, tôi sẽ chuyển cáo ý tứ của Đồng gia cho tộc trưởng.”

“Thiếu gia ~~” Giọng nói kiều mị làm nũng của cô gái Tề Lâm Lang kia vang lên, Đồng thiếu gia nghe thấy lòng đều mềm nhũn.

“Tâm can nhi đừng nóng vội, sao anh bỏ được giao em ra…”

“Tốt cho một đôi cẩu nam nữ!” Đồ Ngũ đã bị hai người này chọc giận: “Hôm nay, quản mày là Đồng gia hay là cái gì gia, trước báo thù cho cháu trai lớn của tao mới đúng!”

Anh ta nói xong ra tay, Dưỡng Quỷ Sư Đồng gia cũng lập tức gia nhập chiến cuộc.

Thi gia và Tề gia biết, một khi Đồ gia ngã xuống, lập tức sẽ đến lượt mình, cũng đi theo động thủ.

Rất nhanh, trường hợp đó là một mảnh hỗn loạn.

Mặc Hàn lại thiết kết một kết giới cho tôi lần nữa, bớt cho chỗ chúng tôi bị ngộ thương.

Các Dưỡng Quỷ Sư bên kia hai bên đều treo màu, Thi lão thái thái bên kia nhân thủ không đủ, càng có hại, vội hét với Tinh Bác Hiểu: “Tinh lão bản, quy củ của Bích Lạc Hoàng Tuyền đã sửa lại sao? Tùy ý để người tàn sát người sống và âm linh?”

Tinh Bác Hiểu không mặn không nhạt trả lời bà: “Các bà không phải đều còn sống sao.”

Thi lão thái thái bị nghẹn lại, thiếu niên đối diện lại hứng thú: “Anh chính là ông chủ của Bích Lạc Hoàng Tuyền?” Hắn hỏi Tinh Bác Hiểu.

“Đúng.” Tinh Bác Hiểu nhàn nhạt nói.

Thiếu niên một bộ dáng khinh thường người: “Nơi nát này còn tốt hơn tưởng tượng của tôi, anh ra cái giá, nơi này tiểu gia tôi muốn!”

Sắc mặt của Tinh Bác Hiểu dần lạnh xuống: “Không bán.”

“Không bán?” Thiếu niên như nghe được chuyện buồn cười: “Anh biết tôi là ai không? Anh dám không bán? Tôi nói cho anh biết, tôi có thể cho anh tiền, có thể cho anh nhiều hơn số tiền mà anh mở khách sạn rách nát này!”

“Có nhiều hơn cũng không bán.” Giọng nói của Tinh Bác Hiểu lạnh hơn.

“Cho mặt không biết xấu hổ!” Tề Lâm Lang sặc Tinh Bác Hiểu một câu, càng thêm thân mật khoác cánh tay của thiếu niên bên cạnh, còn dùng bộ ngực 36e của mình kia cọ qua lại hai cái: “Nói cho anh biết, Đồng thiếu gia chúng tôi nhìn trúng nơi này của anh, là phúc khí của anh!”

Tôi nghe được một tiếng nắm tay cọ xát.

Tinh Bác Hiểu đi lên phía trước hai bước, ôm quyền với Mặc Hàn một chút: “Đại nhân, xin cho phép ta dạy dỗ người sống không biết trời cao đất dày này!”

“Cửa hàng của ngươi, tùy ngươi.” Mặc Hàn luôn không quan tâm những việc này, thấy tôi ở đây, lại dặn dò thêm một câu: “Phu nhân không thích hình ảnh máu tanh.”

“Thuộc hạ hiểu rõ!” Tinh Bác Hiểu lên tiếng, bước đi đến trước mặt thiếu gia Đồng gia, giơ tay chính là một tát vang dội, đánh hắn bay đến trên tường đối diện.

Lúc này Dưỡng Quỷ Sư Đồng gia mới phản ứng lại, rối rít cầm lấy vũ khí công kích Tinh Bác Hiểu.

Tề lão lục thừa dịp lúc này, sờ đến bên cạnh Tề Lâm Lang.

Giờ phút này, Dưỡng Quỷ Sư Đồng gia không phải đang vội vàng bảo vệ Đồng thiếu gia, chính là đang ác đấu với Tinh Bác Hiểu, ai cũng đều không quan tâm Tề Lâm Lang, nhìn thấy Tề lão lục, cả người nàng ta lập tức run rẩy.

“Lục… Lục ca…” Nàng cười lấy lòng.

Tề lão lục khinh thường nhìn lại: “A, hiện tại biết tao là lục ca của mày? Vừa rồi không phải nói tao không xứng sao?”

“Sao có thể…” Tề Lâm Lang vừa cười càng thêm nịnh nọt, vừa lui về phía sau, tùy thời muốn trở lại bên người Đồng thiếu gia.

Sao Tề lão lục không nhìn ra ý tưởng của cô ta, duỗi tay một cái đã bắt được cổ tay của cô ta: “Nếu bây giờ mày đến nhờ cậy Đồng gia, tao ngược lại muốn dẫn mày về cho tộc trưởng nhìn xem nên xử trí như thế nào! Điều thứ nhất trong gia huấn Tề gia, Tề gia ta và người Đồng gia không đội trời chung!”

Hai nhà này có bao nhiêu thù hận lớn như vậy…

Tôi đang muốn hỏi Mặc Hàn một chút có biết ân oán hai nhà hay không, bỗng nhiên thấy Tề Lâm Lang vừa khóc la xin tha với Tề lão lục, vừa lại thừa dịp hắn không chú ý, lặng lẽ lấy rắn Minh Hà cất giấu trong cổ tay áo ra, tôi vội nhắc nhở Tề lão lục: “Cẩn thận rắn!”

Tề lão lục phản ứng nhanh ném Tề Lâm Lang ra ngoài, rắn Minh Hà vồ hụt một cái, rơi trên mặt đất. Nhòn nhọn là đầu hình tam giác, mắt dữ tợn nhìn chúng tôi, tôi nhìn đến da đầu tê dại, theo bản năng trốn đến phía sau Mặc Hàn.

Mặc Hàn thấy thế, đánh đi một đạo quỷ khí tinh thuần, nháy mắt rắn Minh Hà không có sinh khí, mềm như bông ngã xuống, hóa thành một đống nước dần biến mất ở tại chỗ.



“Tốt rồi, không có rắn.” Mặc Hàn kéo tôi đến trước người, còn nhẹ nhàng vỗ lưng của tôi.

Tôi nơi này không có việc gì, Tề Lâm Lang nơi đó lại là chuyện lớn, nghĩ đến rắn Minh Hà kia là pháp bảo hộ thân duy nhất của cô ta, hiện tại rắn không có, cô ta lập tức nổi giận, hét lên: “Mày lại dám giết rắn Minh Hà của tao! tao muốn giết mày!”

Cô ta đang muốn xông tới, Tinh Bác Hiểu từ trong Dưỡng Quỷ Sư vây khốn hắn thoát thân, ngăn cản ở trước mặt Tề Lâm Lang, đâm một kiếm vào ngực cô ta.

“Người nói năng lỗ mãng với đại nhân, giết không tha!” Đôi mắt hắn đã hóa thành màu đỏ, lý trí lại đặc biệt thanh tỉnh.

Mặc Hàn bê lên bát cháo mới ăn không được mấy miếng, múc một muỗng đưa đến bên môi tôi, như cho trẻ con ăn: “Ăn cháo trước.”

Tôi nhìn qua trận đánh lửa nóng kia, cúi đầu ăn cháo.

Thiếu gia Đồng gia đã từ trong cái tát kia của Tinh Bác Hiểu tỉnh lại, trốn ở sau lưng một Dưỡng Quỷ Sư mình mang đến hạ lệnh: “Giết hắn cho tao! Không không! Không cần giết hắn! Tao muốn thu phục lệ quỷ kia để tao sử dụng! Bắt hắn cho tao! Bắt sống!”

Tinh Bác Hiểu nghe xong càng thêm tức giận, lướt qua từng lớp Dưỡng Quỷ Sư, đâm một kiếm ở giữa mày thiếu gia Đồng gia, nhị thế tổ Đồng gia đương nhiên bị mất mạng.

Hồn phách của hắn lơ lửng từ thể xác bay lên, Tinh Bác Hiểu một phen bóp lấy cổ hồn phách của hắn: “Vốn dĩ, còn muốn để ngươi đi âm phủ hỏi thăm tên của Tinh Bác Hiểu ta! Nhưng hiện tại, ngươi không có cơ hội này!”

Giọng nói mới dứt, Tinh Bác Hiểu buông cổ hắn ra, quay người lui một bước, kiếm mang theo quỷ khí đâm vào ngực hồn phách của thiếu gia Đồng gia, tử hồn kia lập tức hồn phi phách tán.

Trong tiệm này có trận pháp đặc thù, tất cả mọi người có thể thấy tất cả âm linh trong tiệm. Các Dưỡng Quỷ Sư Đồng gia lập tức ngây ngẩn cả người.

Tinh Bác Hiểu cầm theo kiếm nhìn về phía bọn họ, gằn từng chữ một: “Nghe, người là Tinh Bác Hiểu ta giết, hồn là Tinh Bác Hiểu ta tán. Nếu Đồng gia các ngươi không phục, cứ việc tới chiến! Hiện tại, không muốn chết, cút!”

Dưỡng Quỷ Sư Đồng gia rối rít trốn ra khỏi khách sạn.

Thi lão thái thái lập tức nói lời cảm ơn: “Cảm ơn Tinh lão bản ra tay cứu giúp!”

“Không muốn cứu các ngươi.” Tinh Bác Hiểu nói, gọi tới mấy người sống và công nhân quỷ trong khách sạn, xử lý sạch sẽ thi thể và hỗn độn trên mặt đất.

Tôi cảm thấy tôi có một loại thuộc tính như gặp người Đồng gia, người Đồng gia nhất định xui xẻo.

Thi lão thái thái cũng biết Tinh Bác Hiểu vốn dĩ hoàn toàn không cần tham dự trận đấu tranh này, hắn trách cứ mình cũng là tình lý, không nói cái gì nữa.

Mặc Hàn đã đút cho tôi xong một chén cháo, ở chỗ này mấy ngày, trong lúc đó, Đồng gia vì báo thù, thật nhiều người thiêu thân lao đầu vào lửa.

Sau khi chơi đùa xung quanh một lần, tôi và Mặc Hàn đi núi Trường Bạch.

Đến ngày mới, sau khi tôi và Mặc Hàn ở chân núi tìm khách sạn vào ở, mới ra dạo chợ đêm.

Hiện tại không phải mùa du lịch thịnh vượng, người trên trấn nhỏ cũng không nhiều. Tôi và Mặc Hàn tìm một tiệm cơm nhỏ có đồ ăn đặc sắc, chuẩn bị vào tiệm ăn, ngay ở lúc chờ đồ ăn, Mặc Hàn nhìn về phía ngoài cửa sổ.

“Làm sao vậy?” Tôi hỏi hắn, ngoài cửa sổ cái gì cũng đều không có nha.

“Có hơi thở quen thuộc.” Mặc Hàn như suy nghĩ gì đó.

“Ai? Mặc Uyên sao?” Tôi hỏi.

Mặc Hàn lắc đầu: “Không phải hắn, chỉ là rất quen thuộc, nhưng nghĩ không ra.” Dừng một chút, hắn bổ sung nói: “Chính là ngày đó ở gần nhà Ninh Ninh cảm ứng được.”

Hắn là thật sự không nhận ra hơi thở kia.

“Đi xem đi, lần trước không tìm được, nói không chừng lần này có thể tìm được.” Tôi nói.

Mặc Hàn lắc đầu, nắm chặt tay của tôi.

Tôi biết hắn là sợ tôi tức giận, cười nói: “Em không tức giận! Lần trước tức giận không phải bởi vì anh đi tìm hơi thở kia, hiện tại nếu lại gặp hơi thở này, anh đi xem cũng tốt, nói không chừng có manh mối thì sao.”

Mặc Hàn vẫn lắc đầu, tôi cảm thấy chuyện lần trước tôi tức giận, đã tạo thành tổn thương nghiêm trọng ở trong lòng của minh vương đại nhân.

“Mặc Hàn, anh hy vọng em vui vẻ, em cũng hy vọng anh vui, em biết anh để ý cái hơi thở quen thuộc kia, đi xem đi, em ở chỗ này chờ anh, không đi, nếu có nguy hiểm, em cũng tuyệt không mạnh mẽ xuất đầu, tự trốn vào mặc ngọc, chờ anh tới đón em.”

Mặc Hàn luôn suy tư mãi, làm quyết định: “Ta trở lại rất nhanh.” Hắn đứng lên, lại cầm tay của tôi mới buông ra, nhấn mạnh nói: “Hơi thở kia, chỉ là có chút quen thuộc.”

Tôi cười: “Em biết, anh đi xem đi, cẩn thận chút, sợ là bẫy rập của người khác.”

“Rất nhanh trở lại.” Mặc Hàn rời đi.

Không trong chốc lát, đồ ăn chúng tôi chọn đã lên bàn.

Tôi đã đói bụng, ăn trước hai miếng, cửa lung lay đi vào một lão đạo sĩ quần áo tả tơi.

Bà chủ vừa thấy ông ấy tiến vào, muốn đuổi người.

Lão đạo sĩ không chịu đi ra ngoài, hai bên tranh chấp, bất tri bất giác, đã ồn ào tới chỗ tôi.

Bỗng nhiên, không biết có phải bà chủ đẩy quá dùng sức hay không, hay là bản thân lão đạo sĩ không đứng vững, lập tức ngã lăn quay bên cạnh tôi.

Tôi duỗi tay đỡ ông ấy một chút, lão đạo sĩ nghẹn ngào hỏi tôi: “Cô gái, có thể cho mấy miếng hay không… Ông già tôi vài ngày không ăn cơm…”

Bàn đồ ăn này là chọn với Mặc Hàn, hơn nữa tôi đều ăn qua, cũng không thể nào không biết xấu hổ trực tiếp để lão đạo sĩ ăn.

Cũng may hiện tại tôi cũng không phải quỷ nghèo như trước kia, từ trong ví tiền lấy ra một trăm đồng tiền đưa cho ông ấy: “Những đồ ăn này tôi còn muốn chờ người, chút tiền ấy ông cầm, đi mua chút đồ ăn đi.”

“Cảm ơn cô gái! Cảm ơn cô! Cô thật sự là người tốt!” Lão đạo sĩ bắt lấy tay của tôi nói lời cảm ơn.

“Không cần cảm ơn.”

Tôi cười, đang muốn rút tay mình về, sắc mặt của lão đạo sĩ đột nhiên trầm trọng, nói khẽ với tôi: “Cô gái, cô bị quỷ ám sao!”

Âm khí trên người tôi nặng như vậy, hiện tại chỉ cần có người hơi chút hiểu những cái này, đều nhìn ra được chuyện này, lão đạo sĩ nói tôi cũng không yên tâm trong lòng.

Nhưng ông ấy lại nói một câu: “Con quỷ kia, xuyên qua cô đang nhìn người khác.”

Tôi cứng lại, bỗng nhiên nhớ tới ngày đó ở trong gương hiện hồn thấy được một cô gái khác, không tự chủ được, hỏi lão đạo sĩ: “Đạo trưởng, ông có thể thấy được cái gì?”

“Thân thể của cô… Có một hơi thở hồn phách khác… Hồn phách ngoại lai kia, là bị người bỏ vào… Quỷ lòng dạ hẹp hòi…”

“Có đôi khi, càng là đối tốt với cô, càng là chột dạ; càng là biểu hiện không có mục đích, càng là có ý đồ không thấp! Người… Quỷ… Đều như vậy! Đều như vậy! Ha ha ha…”

Tôi không kịp hỏi lại cái gì, lão đạo sĩ đã điên khùng chạy ra ngoài.

Chờ đến khi tôi đuổi theo ra ngoài quán ăn, đã không có bất kì tung tích gì.

Một mình trở lại quán cơm, bà chủ lại đây: “Cô gái, tôi nói lòng cô thật tốt, còn cho lão nhân kia một trăm đồng tiền! Bọn họ loại người này, chính là nghề nghiệp của ăn mày! Nói khó nghe, chính là kẻ lừa đảo! Chúng tôi mở cửa hàng thấy nhiều rồi!”

Tôi vội hỏi: “Các bà thường xuyên có thể nhìn thấy ông ấy sao?”

“Người này cũng lạ mắt, chưa gặp qua, ăn mày khác lại thường xuyên thấy, du khách nơi chúng tôi nhiều, những ăn mày này làm ăn tự nhiên cũng tốt. Cô đừng nhìn bọn họ mặc rách tung toé, không chừng một tháng kiếm còn nhiều hơn chúng ta!” Bà chủ căm giận nói.

Nghe đến đó, tôi có cái chủ ý: “Bà chủ, làm phiền bà chuyện này được không?”

“Chuyện gì?”

“Nếu bà gặp lại đạo trưởng vừa rồi, gọi điện thoại thông báo cho tôi một chút, tôi có thâm tạ khác!” Tôi nói.

Bà chủ sảng khoái đáp ứng, tôi để lại cho bà ấy số điện thoại, một mình nhìn một bàn đồ ăn phát ngốc.

Lòng dạ hẹp hòi trước quỷ, ông ấy nói chính là Mặc Hàn sao…



Chỉ là tôi không tin Mặc Hàn sẽ hại tôi như vậy!

Nghĩ chuyện quá nhập thần, mãi cho đến khi Mặc Hàn trở về, tôi cũng chưa phát hiện.

“Mộ Nhi?” Không biết Mặc Hàn là gọi tôi lần thứ mấy, tôi mới hồi phục tinh thần lại.

“Nghĩ cái gì vậy?” Hắn hỏi.

Tôi lắc đầu: “Không có gì.” Lại hỏi: “Anh tra được cái gì sao?”

“Không có.”

Hắn gắp cho tôi món ăn: “Nhanh ăn đi, trời lạnh, nàng nên ăn nóng nhiều một chút.” Thử qua độ ấm, hắn lại múc cho tôi một muỗng canh nóng.

Canh nóng xuống bụng, cả người đều ấm áp, tôi vẫn quyết định nói chuyện vừa mới rồi với Mặc Hàn: “Vừa rồi có một lão đạo sĩ đi vào, nói trên người em có một hơi thở hồn phách khác… Còn nói… Là bị người để vào…”

“Người khác thì sao?” Mặc Hàn lập tức hỏi.

“Đi rồi, nói xong đi rồi, em đuổi theo ra, đã không tìm thấy ông ấy.”

“Ta đi tìm.” Mặc Hàn lập tức đứng dậy: “Ông ta trông như thế nào?”

“Mặc đạo bào rách nát, có chút điên khùng.” Phim truyền hình, người như vậy, 90% khả năng đều là cao thủ.

“Ta đi tìm ông ta tới giúp nàng.” Mặc Hàn nói xong đi ra ngoài như một trận gió.

Tôi nhìn một bàn đồ ăn không động qua như thế nào, lại thở dài lần nữa.

Hy vọng Mặc Hàn có thể tìm được ông ấy.

Mặc Hàn đi một hồi lâu mới trở về, lúc trở về, hai tay trống trơn, tôi biết hắn không tìm được.

“Thôi, loại chuyện này tùy duyên đi.” Tôi kéo hắn đi ra khỏi tiệm cơm, tôi đã không ăn thêm cái gì.

Mặc Hàn khẽ vỗ vai tôi: “Sẽ có biện pháp.”

“Ừ…”

Sau khi trở lại khách sạn, tôi tắm rửa qua loa một cái rồi ngủ, nhưng dù như thế nào cũng không ngủ được. Mặc Hàn cũng biết tôi vô tâm, an phận ôm tôi không có động tác gì vượt rào.

Mất ngủ một hồi lâu, đang lúc tôi muốn ngủ, cơ thể củ Mặc Hàn hơi ngẩng lên chút.

“Làm sao vậy?” Tôi hỏi hắn.

“Hơi thở kia lại tới nữa.” Giọng nói của Mặc Hàn rất thấp, hiển nhiên, đã có chút tức giận.

Tôi vội nói: “Vậy anh mau đi xem một chút đi, lúc cơm nước xong, nói không chừng chính là bởi vì chậm một lát, mới không đuổi kịp.”

Mặc Hàn do dự một chút, tôi nói: “Anh không yên tâm em, cho em cái kết giới! Em ngoan ngoãn ở bên trong không đi ra! Chờ anh trở về!”

Một ánh sáng hiện lên, phòng của chúng tôi bao phủ một mảnh kết giới.

“Ta đi một chút sẽ về.” Mặc Hàn hôn tôi, bóng dáng xuyên qua ngoài cửa sổ, biến mất ở trong bóng đêm.

Tôi thật vất vả mới buồn ngủ, giờ phút này lại hoàn toàn không có, cả đầu óc đều là lời lão đạo sĩ kia nói.

Cũng không biết qua bao lâu, trong khách sạn yên tĩnh, đột nhiên truyền tới bà tiếng đập cửa, rất thấm người.

Tôi lập tức cảm thấy để Mặc Hàn trước khi đi hạ kết giới cho tôi, là quyết định chính xác cỡ nào.

Tôi không đi đáp tiếng đập cửa kia, tiếng kia ngừng lại, một lát sau, lại truyền đến tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ.

Đứa trẻ khóc tê tâm liệt phế, vài lần tôi muốn đi ra cửa nhìn xem, lại đều nhịn xuống.

Đã từng nhìn đến đưa tin như vậy, có người ghi âm tiếng khóc của trẻ con, để ở cửa nhà người khác, chờ người trong phòng mở cửa ra xem xét tình huống, nhân cơ hội đánh lén chủ nhà, tiến vào nhà cướp bóc.

Mặc Hàn không ở đây, tôi vẫn không nên tìm đường chết.

Tiếng trẻ con khóc không biết giằng co bao lâu, rốt cuộc cũng chậm rãi nín xuống, tôi lại nghe được ngoài phòng có người đang gọi tôi.

“Tử Đồng?” Là giọng của Lam Cảnh Nhuận, tôi thiếu chút nữa trả lời.

“Tử Đồng, cô ở bên trong sao?” Giọng ngoài cửa lại nói.

Tôi nhìn tôi không tắt máy, nghĩ thật sự là Lam Cảnh Nhuận, đã trễ thế này, dưới tình huống bình thường, hắn hẳn là sẽ gọi điện thoại cho tôi, mà không phải ở bên ngoài gọi như vậy.

Tôi che miệng không lên tiếng.

Lại qua một lát, giọng nói của Quân Chi cũng vang lên: “Chị! Mau mở cửa! Bên ngoài thứ này khó giải quyết!”

Khi nói chuyện với hắn, còn có tiếng đánh nhau không nhỏ truyền tới.

Nếu Lam Cảnh Nhuận là giả, Quân chi rất có khả năng cũng là giả.

Tôi căng thẳng thần kinh ngồi ở trên giường không dám lên tiếng, tinh tế nghe động tĩnh bên ngoài.

Bỗng nhiên, Quân Chi kêu thảm thiết một tiếng: “Chị cứu em ——”

Tôi theo bản năng chạy tới cửa, tay mới để tới trên tay then cửa, nhớ tới nghi hoặc trong lòng, tôi lại cưỡng bách mình trấn định lại.

Không phải là Quân Chi!

Tôi để lại tiểu tiểu cho hắn, có chuyện gì, Tiểu Tiểu làm mặt trời đều có thể bảo vệ hắn, nhiều nhất chính là đốt đồ vật có chút nhiều mà thôi.

Nghĩ đến đây, tôi che lỗ tai lại, lại từ từ lui trở lại trên giường.

Nhưng mà, trong lòng lại vẫn không yên tâm.

Ngoài cửa, Quân Chi và Lam Cảnh Nhuận và tiếng ác chiến với thứ gì đó càng thêm kịch liệt.

Tôi cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, gọi cho Quân Chi.

Điện thoại gần như là lập tức thông, tôi còn chưa nói, tiếng Quân Chi bên trong cầu cứu vang tới: “Chị cứu em! Mau mở cửa! Em và sư huynh không chịu đựng nổi nữa!”

“Ma ma…” Giọng của Tiểu Tiểu cũng ủy khuất vang lên ở bên cạnh, như bộ dáng rất suy yếu.

Điện thoại bị cắt đứt, tiếng ác đấu ngoài cửa dần nhỏ xuống, tôi lo lắng Quân Chi bọn họ, xuống giường muốn đi mở cửa, lúc cúi đầu, lại nhìn thấy căn bản là không có tín hiệu!

Chẳng lẽ bọn họ trong điện thoại cũng là giả?

Tôi không yên tâm lại lặng lẽ đi tới cửa, tay đặt ở trên tay then cửa, mở cũng không được, không mở cũng không được.

Đang ở lúc sốt ruột sao Mặc Hàn còn chưa trở lại, lại ở ngoài cửa nghe được giọng của Mặc Hàn.


“Mộ Nhi, mở cửa, đệ đệ nàng bọn họ bị thương.”


Gần như là trong nháy mắt, tôi đã nhận ra đây không phải là Mặc Hàn.


Kết giới là Mặc Hàn thiết hạ, chính hắn có thể tiến vào, hơn nữa, Quân Chi bị thương, Mặc Hàn nhất định có thể trị tốt.


Nhưng mà, ngay trong nháy mắt, tôi nhận thấy được ở gần có quỷ khí của Mặc Hàn dao động!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK