“Làm bộ làm tịch!” Quân Chi đang chuyển trận, nghe được Mặc Hàn nói, vẫn khinh thường sặc hắn một câu.
Mặc Hàn cũng không so đo với hắn, nắm tay của tôi, vẫn luôn chờ Quân Chi kết thúc chuyển trận.
Hiện Hồn Trận có thể phóng đại âm khí của quỷ hồn trong mắt trận, giờ phút này quỷ trắng trợn táo bạo đứng ở trong mắt trận là Mặc Hàn, cho dù hắn đã cố ý thu liễm quỷ khí của hắn, âm khí dày đặc vẫn nháy mắt tràn ngập toàn bộ biệt thự.
Lần đầu tiên Quân Chi gặp được quỷ khí tinh thuần như vậy, sắc mặt không được tốt, nhưng cắn răng chịu đựng.
Hai người một quỷ nhìn chằm chằm Hiện Hồn Kính, bên trên trừ bóng dáng của tôi và Mặc Hàn ra, mãi cho đến khi ngọn lửa màu xanh lục đốt cháy hết ngọn nến, vẫn luôn không xuất hiện hồn phách khác.
Tôi không biết nên vui hay buồn.
Quân Chi cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ nhìn Mặc Hàn, lạnh lùng nói: “Bên trong dự kiến!”
Mặc Hàn không nói gì với hắn nữa, chỉ nói với tôi: “Ta sẽ điều tra rõ.”
“Chờ anh điều tra rõ, mộ của chị tôi cỏ đều cao ba mét rồi!” Quân Chi đã hoàn toàn tính chuyện này ở trên đầu Mặc Hàn.
Mặc Hàn luôn khinh thường giải thích với người khác, ca ngợi cũng tốt, hiểu lầm cũng thế, là hắn làm hay không phải hắn làm, cho dù người khác thấy hắn thế nào, hắn vẫn đều là minh vương cao cao tại thượng.
Nhưng lần này, đối mặt với Quân Chi lên án, lần đầu tiên hắn đáp lại.
“Ta tuyệt đối sẽ không hại Mộ Nhi.” Hắn nhìn Quân Chi, rất trịnh trọng hứa hẹn.
“Hừ, anh đương nhiên sẽ không hại Mộ Nhi của anh! Tôi nói chính là chị của tôi! Chị ruột của tôi! Mộ Tử Đồng!” Quân Chi tức đến bạo phát.
Mặc Hàn lại gằn từng chữ một dựa theo ý của Quân Chi, trịnh trọng sửa lại lời vừa mới nói: “Ta tuyệt đối sẽ không hại tỷ tỷ của ngươi.”
Quân Chi như một quyền đánh vào trên bông, nghẹn khuất nói không nên lời.
Hồi lâu, hắn nghẹn ra một câu: “Vậy anh rời khỏi chị của tôi! Từ sau khi ở bên anh, chị của tôi chưa từng có ngày tháng yên ổn!”
“Mộ Nhi là thê tử của ta, không có đạo lý phu thê chia lìa!” Mặc Hàn không vui từ chối: “Huống chi, ta không ở đây, ngươi cảm thấy ngươi có thể bảo vệ được nàng thân là Linh Thể Thuần Âm?”
Nháy mắt sắc mặt của Quân Chi càng trở nên khó nhìn.
Hắn mới hơn mười tuổi, tu đạo không mấy năm, cho dù thiên tư thông minh, cũng vẫn không phải là đối thủ của những lão quỷ tu luyện mấy ngàn năm đó.
“Cứ như vậy đi, Quân Chi, lăn lộn cả đêm rồi, đi nghỉ ngơi trước đi.” Tôi lên tiếng phá vỡ cục diện giằng co.
Quân Chi còn muốn nói cái gì đó, nhưng Mặc Hàn nói về Thuần Âm Linh Thể xác thật có đạo lý, hắn lại không cam lòng xoay người rời đi.
Tôi đi tiễn hắn, hắn đi vào phòng của mình, vẫn không yên tâm dặn dò tôi hai câu: “Chị, chị vẫn phải cẩn thận…”
“Chị biết, em yên tâm nghỉ ngơi đi, nếu đêm nay không tìm ra hồn phách kia, nói lên chị còn có giá trị lợi dụng với cô ta, chị tạm thời sẽ không có việc gì.” Tôi an ủi Quân Chi, đồng thời cũng an ủi mình.
Quân Chi chưa từng thất bại, hít sâu một cái, nói với tôi: “Chị, bắt đầu từ ngày mai em sẽ dọn đến Thanh Hư Quan!”
“Ở nơi này không tốt sao?”
Hắn lắc đầu: “Em muốn đi khổ tu!”
Hắn luôn có lòng cầu tiến, tôi cũng không đả kích hắn: “Đừng quá nóng lòng cầu thành mệt mình, chị ở nơi này lại càng không vội.”
Lúc trở lại phía tây, bóng dáng cao ngất của Mặc Hàn đã đứng ở chỗ rẽ hành lang.
Nơi này, cũng sẽ không quấy rầy tôi và Quân Chi nói chuyện, cũng có thể đón tôi trở về phòng.
Thấy tôi đi đến, hắn đi nhanh lên trước, ôm chặt tôi một chút.
“Tin tưởng ta.” Không biết có phải ảo giác hay không, tôi cảm thấy giọng nói của hắn mang theo lo được lo mất chưa bao giờ có.
Tôi muốn nói “Được, em tin tưởng anh”. Nhưng cô gái có khuôn mặt giống tôi kia, lại luôn hiện lên ở trong đầu tôi.
“Mộ Nhi, ta không lừa nàng.” Mặc Hàn lại nói.
“Bị bám vào người… Em sẽ thế nào?” Tôi hỏi hắn.
“Ta sẽ tìm ra nàng ta!” Giọng nói của Mặc Hàn nghiêm khắc, khi nói với tôi lại khôi phục như thường: “Ta đảm bảo.”
Tay hắn khẽ vuốt gương mặt của tôi, hắn không nói kết quả với tôi, tôi đã đoán được một ít.
Hoặc là bị ăn luôn, hoặc là… Chính là bị thay thế…
“Mặc Hàn…” Lần đầu tiên Mặc Hàn ở bên người, tôi còn sợ hãi xưa nay chưa từng có: “Quân Chi nó chỉ là lo lắng cho em, anh đừng tức giận với nó.”
“Ta biết.” Mặc Hàn khẽ hôn tôi: “Ta cũng có đệ đệ, trước kia Mặc Uyên nói lời độc ác với nàng, cũng là vì lo lắng cho ta, lần này, ta sẽ không tức giận đệ đệ nàng.”
Hai em trai đều là trẻ con!
Buổi tối nằm ở trên giường, tôi trằn trọc khó ngủ.
Nếu cuối cùng tôi bại bởi hồn phách kia, ba mẹ tôi và Quân Chi nên làm cái gì bây giờ…
Bất tri bất giác, tôi cuộn mình chặt hơn.
“Đừng sợ, ta ở đây.” Giọng nói trầm thấp của Mặc Hàn vang lên, tôi quay người ôm lấy hắn, nhào vào trong lòng hắn.
“Mặc Hàn… Nếu là… Về sau em không còn nữa…”
“Đừng nói bậy!” Lần đầu tiên Mặc Hàn chặn ngang tôi nói chuyện.
“Để em nói hết…”
“Mộ Nhi!”
“Để em nói hết!” Hồn phách kia thời thời khắc khắc đi theo tôi, tôi sợ một ngày nào đó nàng ta đột nhiên ra tay, những lời này ngay cả cơ hội tôi cũng đều không có.
Thấy tôi kiên trì, Mặc Hàn nắm chặt tay của tôi.
Tôi chậm rãi nói: “Nếu em không còn… Ba mẹ em và Quân Chi… Anh có thể thay em chăm sóc cho bọn họ không…”
“Ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện, đừng nghĩ loạn.” Mặc Hàn hiển nhiên không muốn nghĩ khả năng như vậy.
“Sẽ sao?” Tôi hỏi lại, tưởng tượng đến mình tùy thời có thể sẽ chết, trong lòng loạn đến rối tinh rối mù.
Mặc Hàn nhíu mày, hứa hẹn: “Nàng là phu thê với ta, bọn họ là thân nhân của nàng tự nhiên cũng là thân nhân của ta, cho dù nàng ở đây hay không, ta đều sẽ chăm sóc, nhưng Mộ Nhi, ta không hy vọng nàng nghĩ những chuyện không thoải mái đó.”
Hắn nói như vậy, tôi đã an tâm rồi: “Cảm ơn…”
Khẽ thở dài một cái, Mặc Hàn ôm tôi vào trong lòng: “Đồ ngốc.”
Âm Khí của Mặc Hàn hơi di động một chút, tôi nhận thấy được hắn như dùng Hôn Mê Chú với tôi, dùng linh lực chống cự một chút, làm bộ đã ngủ.
Chỉ chốc lát sau, Mặc Hàn vạch xuống một đường kết giới ở xung quanh phòng ngủ của chúng tôi, đoán chừng là dùng để ngăn cách Quân Chi.
Hắn không đi đâu, sau đó vẫn luôn chờ ở trên ban công.
Không biết qua bao lâu, một cổ âm khí khác lấy tốc độ cực nhanh đi tới, chủ nhân của âm khí tiến vào kết giới, tôi nhận ra người tới, là Mặc Uyên.
Mặc Hàn tìm Mặc Uyên làm gì?
Để em trai hắn tìm em trai tôi giao lưu một chút tâm đắc của trẻ con?
Mặc Uyên thấy Mặc Hàn, thở phào một hơi, hỏi: “Ca không có việc gì thì tốt, cứ thế phát lệnh minh vương cho ta, còn tưởng rằng ngươi gặp phải chuyện gì khó giải quyết!”
“Ta không sao, là Mộ Nhi.” Mặc Hàn nói.
Tim của tôi đập nhanh một nhịp.
Mặc Uyên lập tức dựng lên tinh thần lười biếng: “Chỉ vì nàng mà ngươi để ta cấp tốc từ Minh Cung chạy tới? Mới vừa tìm được mỹ nhân mới, quần vừa mới cởi!”
Tôi thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.
Mặc Hàn đoạt lấy quạt xếp trong tay Mặc Uyên gõ xuống đầu của em trai hắn: “Nói chính sự.”
“Ngừng.” Mặc Uyên không phục, ánh mắt liếc qua chỗ tôi, lại có chút tò mò: “Nàng làm sao? Gặp phải chuyện gì mà ngươi đều không xử lý được?”
“Đêm nay Mộ Nhi và đệ đệ nàng đặt một Hiện Hồn Trận, trong lúc vô tình, nhìn thấy một hồn phách bám vào trên người nàng.” Mặc Hàn nói một năm một mười, xem ra hắn là thật sự không biết chuyện.
Mặc Uyên kinh ngạc một chút: “Vậy ngươi cũng không nhìn ra?”
Mặc Hàn gật đầu: “Ta không nhìn ra trên người nàng có bất kì cái gì khác thường.” Hắn nói chuyện đặt Hiện Hồn Trận ở biệt thự lại một lần nữa cho Mặc Uyên.
Mặc Uyên kinh ngạc càng sâu: “Theo thường lệ mà nói, ngươi ở đây không có khả năng có vấn đề, bằng không, để ta nhìn xem?”
Mặc Hàn dẫn hắn vào phòng ngủ, hai con quỷ đi đến mép giường nhìn chằm chằm tôi, tôi càng thêm khẩn trương, sợ giả bộ ngủ sẽ lộ ra dấu vết.
Mặc Uyên thò tới quan sát một lát, ca hắn ngại hắn cách tôi quá gần, lại xách theo cổ áo hắn hắn dịch ra phía sau một chút.
Mặc Uyên xem xong, khuôn mặt trầm trọng: “Ca, vấn đề rất nghiêm trọng!”
“Ngươi nhìn ra cái gì?” Mặc Hàn lập tức hỏi
“Nơi này của nàng có bệnh!” Mặc Uyên chỉ vào đầu: “Ngu đến không có thuốc nào cứu được!”
“Anh mới không có thuốc nào cứu được!” Tôi bỗng nhiên từ trên giường dựng lên mắng lại.
Vẻ mặt của Mặc Uyên tôi đã biết là cô đang giả bộ ngủ.
Mặc Hàn hơi kinh ngạc một chút, tôi có chút chột dạ, nhưng hắn cũng không nói cái gì, chỉ là hỏi Mặc Uyên: “Nhìn ra cái gì không?”
Mặc Uyên lại nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, lắc đầu: “Bình thường! Không phải là hai người sống này mắt mù đi?”
“Anh mới bị mù!” Tin bây giờ tôi gọi Quân Chi tới công khai lên án anh hay không!
Mặc Uyên một vẻ mặt “Hắn đại nhân đại lượng, không so đo với phàm nhân ngu xuẩn như ngươi”.
Mặc Hàn lo lắng nhìn tôi một cái, nói với Mặc Uyên: “Ngươi có thể đi rồi.”
“Đại ca gọi ta từ xa tới, ngay cả bữa cơm cũng đều không mời ta ăn, đã muốn đuổi quỷ rồi?” Mặc Uyên không phục.
“Dưới lầu có mì gói, ăn hay không?” Tôi ghét bỏ hỏi.
“Ăn!” Mặc Uyên buột miệng thốt ra.
Để tôi nói khinh bỉ!
Dù sao cũng không ngủ được, tôi đi xuống lầu làm ba bát mì gói.
Một người hai quỷ động tĩnh lại quá lớn, đánh thức Quân Chi, vì thế biến thành hai người hai quỷ bốn bát mì gói.
Trong lúc chờ mì gói, Quân Chi và Mặc Uyên nhận thức lẫn nhau, từ lúc bắt đầu ghét bỏ lẫn nhau đến cuối cùng chỉ hận gặp nhau quá muộn, hơn nữa trên chuyện đang muốn chia rẽ tôi và Mặc Hàn này, đạt thành nhận thức chung rất cao.
Ha ha, hai đứa trẻ con…
Ăn mì gói, tôi nhớ ra một chuyện khác.
“Quân Chi, tiểu quỷ kia em tính làm sao bây giờ?” Tôi hỏi.
Lúc này Quân Chi mới nhớ tới chuyện này, hai quỷ nơi này đều là cấp bậc minh vương, sẽ không gây khó khăn cho thầy pháp, hắn cũng không đề phòng Mặc Hàn và Mặc Uyên.
Hắn trở về phòng lấy một mảnh vải to và mực đỏ, ở bên trên vẽ một Vây Quỷ Trận, ý bảo tôi đặt tiểu quỷ ở bên trên.
Tiểu quỷ vừa ra khỏi ngọc giản, lập tức giãy giụa muốn chạy trốn, tôi nói với nó: “Cậu lại đi theo bên người ông chủ, sẽ hại chết ông ấy.”
Tiểu quỷ sửng sốt, dừng động tác lại nhìn về phía chúng tôi.
Quân Chi giải thích cho hắn nói: “Chủ nhân của cậu là muốn để ông chủ sống cuộc sống người thường, cậu đi theo ông ta, kẻ thù của chủ nhân liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ông ta không phải là người thường. Hơn nữa, những ảo thuật đó của cậu đã nhanh chóng tra tấn ông chủ đến điên rồi.”
Tiểu quỷ có chút xin lỗi ôm đầu gối cuộn tròn ở trong trận pháp, tôi trấn an nói: “Cậu yên tâm đi, buôn bán của ông ấy lại khai trương lần nữa, bên này là phạm vi đại học, buôn bán không phải là ít, không có cậu giúp ông ấy tụ tài, ông ấy cũng có thể kiếm không ít.”
Lúc này tiểu quỷ mới dễ chịu chút.
“Tiểu quỷ, tôi đưa cậu đi Thanh Hư Quan siêu độ, thế nào?” Quân Chi hỏi.
Tiểu quỷ nháy đôi mắt đáng thương nhìn hắn, tôi biết tiểu quỷ còn có tâm nguyện: “Cậu còn có cái gì không bỏ xuống được, thì nói đi.”
Tiểu quỷ vươn tay nhỏ thon gầy của hắn về phía tôi, tôi giơ tay tiếp, đụng chạm một cái, trong đầu có thêm rất nhiều hình ảnh khác.
Tôi chỉ có thể thấy một đôi giày da sáng lóa, theo cỡ lớn nhỏ và kiểu dáng suy đoán, hẳn là đôi giày nam tước.
Cảm giác quái dị ở trong cơ thể của tôi kích động, như có thứ gì đó bịt ở cổ họng, đang từ thân thể tràn ra bốn phía, phòng ngừa thân thể muốn uốn như rồng, cả người khó chịu nói không nên lời.
Tôi ngã trên mặt đất thống khổ giãy giụa, đôi tay cào ra năm vết sâu đậm trên mặt đất, lúc này tôi mới chú ý tới, đôi tay này lại đã biến thành màu tím.
Làn da khô khốc không bình thường, hơn nữa rất cứng rắn, xẹt qua hòn đá nhỏ bén nhọn trên mặt đất, làn da đều không bị cắt qua.
Tay nâng lên từ bùn, móng tay kia cũng không phải là móng tay của người sống, đã là một cái móng dài sắc bén.
Hóa cương thi! Đây là hóa cương thi!
Hiện tại hồn phách của bà chủ chỉ còn lại có một thành vô cùng mỏng manh, hồn phách cuối cùng của bà ta không tán, mà bị tạo thành cương thi!
Cho nên lúc ông chủ phát hiện cái Tùy Mệnh Cổ kia, thân thể cổ trùng mới có thể là màu tím!
Bởi vì trạng thái ký chủ chế thế nào, cổ trùng chính là chết như thế!
Giày da trước mắt kia lui về sau hai bước, tôi lại vẫn không nhìn ra mặt của hắn.
Trực giác mãnh liệt nói cho tôi, hắn nhất định chính là hung thủ!
Thật muốn nhìn thấy mặt của hắn!
Nhưng bà chủ bị hắn tra tấn không thành hình người, ngay cả sức lực ngẩng đầu đều không có.
“Cho dù mày biết thì thế nào…” Bà chủ liều mạng nửa hơi nói ra nửa câu: “Mày sẽ gặp báo ứng! Báo ứng! Báo ứng!”
Nói xong, ở trong lòng niệm di ngôn cho ông chủ, bà chủ dùng hết một tia linh lực cuối cùng, tự đốt cháy cơ thể của mình, tự tay bóp tắt mệnh hỏa trong cơ thể mình.
Trước khi chết, tôi nghe được một giọng nam khinh thường hừ lạnh, có chút quen tai, rồi lại không phải rất quen thuộc, tôi lại cảm thấy nghe qua giọng nói này ở nơi nào đó, chỉ là luôn không nhớ nổi.
Giày da rời đi, trước khi chết bà chủ thấy được nửa cằm bên mặt.
Một gò má tôi vĩnh viễn cũng sẽ không quên!
Lam Cảnh Nhuận, Lam Thiên Hữu, cương thi bay dưới lòng đất Thanh Hư Quan và Khải Minh trong ảo giác kia, đều là gò má này!
Tôi tỉnh lại từ trong ảo giác, đó là thông qua cảm ứng của tiểu quỷ với bà chủ, đến cuối cùng có được một chút tin tức.
Hắn nháy mắt to nhìn tôi, tôi thở dài: “Tôi không thể bảo đảm giúp cậu bắt được hung thủ, nhưng tôi sẽ lưu tâm.”
Tiểu quỷ cười sáng lạn, ê ê a a nói hai chữ với tôi: “Xì xì…”
Một câu cảm ơn mang theo khẩu âm Việt Nam.
Mặc Uyên a một tiếng: “Quỷ câm lại nói chuyện!”
Tiểu quỷ như vậy hơn phân nửa là sẽ không nói, cho nên có người gọi bọn họ là quỷ câm.
Tôi lườm Mặc Uyên: “Cái này nói lên anh không xứng làm minh vương, đều không yêu thích đến con dân của anh!”
Tôi đột nhiên nhớ tới chị song sinh đời trước của Ninh Ninh, nói cái gì mà minh vương phong lưu thành tính, kỳ thật nói chính là thứ Mặc Uyên này đi!
Quân Chi đưa tiểu quỷ vào bùa, hỏi tôi: “Chị, nhìn thấy cái gì?”
Quân Chi và anh em Lam Cảnh Nhuận bọn họ tình cảm không tồi, tôi cũng không muốn để hắn bởi vì chuyện còn chưa xác định đã sinh ra ngăn cách hai bọn họ, nên bớt phần cuối cùng, nói cho bọn họ.
“Người sống hóa cương thi…” Mặc Uyên lười nhác dựa vào trên sô pha, như là nghĩ tới chuyện đã lâu gì đó.
Tôi biết bị cương thi cắn đều sẽ nhiễm thi độc, sau đó chậm rãi biến thành cương thi. Nhưng lúc chủ nhân của đôi giày da kia rời đi, bên người không có bất kì cương thi nào đi theo, chính hắn cũng không phải là cương thi, sao làm được?
“Từng có người thấy được một chút thiên cơ, ngộ ra phương pháp hóa cương thi, luyện chế Hóa Cương Trận, không cần thông qua cương thi là có thể trực tiếp luyện người sống thành cương thi. Đồng thời, luyện ra cương thi cũng để cho hắn sử dụng.” Mặc Hàn giải thích nói.
Mặc Uyên không vui tiếp lời nói: “Nhưng mấy ngàn năm trước kẻ ngu xuẩn kia đã hồn phi phách tán!”
“Vậy hắn có đồ đệ hay hậu nhân không?” Tôi hỏi.
“Trong môn của hắn trên dưới bảy hai miệng, toàn bộ đuổi tận giết tuyệt, hồn phi phách tán, không để lại một người! Tất cả thư tịch, pháp khí và thuật luyện cương chi, cũng toàn bộ bị hủy diệt rồi.” Mặc Uyên lại nói.
“Cá lọt lưới?”
“Ta tự mình ra tay!” Vẻ mặt Mặc Uyên ngươi hoài nghi năng lực của ta sao.
Tôi càng thêm tin tưởng vững chắc: “Khẳng định là cá lọt lưới!”
Mặt của Mặc Uyên ?.
Mặc Hàn suy nghĩ một chút, nói với Mặc Uyên: “Phái quỷ đi tra một chút.”
Mặc Uyên đáp ứng.
Không có việc gì, Mặc Uyên cầm nửa bát mì gói rời đi.
Ha ha, anh cho rằng mang nửa bát mì gói của anh đi còn có thể ăn sao? Minh Cung có nước nóng úp mì sao!
Quân Chi trở về phòng trước, tôi còn không yên tâm dặn dò một câu: “Quân Chi, chuyện của tiểu quỷ kia, em không cần nói cho bất kì kẻ nào, sư phụ em và sư huynh, còn có Lam tổng, đều đừng nói.”
Lòng hại người không thể có, lòng phòng người không thể không có, tuy tôi còn rất tin tưởng Lam Cảnh Nhuận bọn họ, nhưng chuyện này ít đi một người biết, thì ít đi một phân nguy hiểm.
Quân chi tỏ vẻ hiểu biết.
Sáng sớm hôm sau, lúc ăn sáng, toàn bộ hành trình Quân Chi lại không cho Mặc Hàn cái nhìn hoà nhã.
May mà Mặc Hàn cũng không để bụng.
Trường học chúng tôi tự tuyển sinh chia làm hai phần, đầu tiên là thi viết, thi viết lại đến phỏng vấn, ở giữa cách nhau một tuần.
Quân Chi tin tưởng vững chắc hắn có thể qua thi viết, cho nên cuối tuần này hắn không về nhà, mà ở thành phố Trạch Vân chờ thông báo phỏng vấn.
Tuy thành tích của hắn vẫn luôn cầm cờ đi trước, tôi vẫn đều không rõ vì sao hắn tự tin như vậy.
Cho đến khi buổi tối trước ngày thi đó, Mặc Hàn nhắc nhở tôi, trên người Quân Chi có âm khí của tiểu quỷ, tôi mới hiểu được.
Thứ hàng này để tiểu quỷ đi phòng đào tạo của trường học chúng tôi trộm bài thi!
Đều là một đức hạnh với anh rể của hắn!
Tôi lái xe đưa Quân Chi đi Thanh Hư Quan, trên đường, hắn suy tư thật lâu, nói: “Chị, em vẫn luôn đều suy nghĩ một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Tối hôm qua, có thể là hắn tìm em trai hắn tới diễn một tuồng kịch hay không?” Quân Chi nhìn về phía tôi.
Một chân tôi dẫm chân ga thiếu chút nữa dẫm mạnh: “Mặc Hàn sẽ không làm loại chuyện này.”
“Chị, làm em trai, nếu chị muốn em đi diễn một màn diễn lừa con quỷ kia, em tuyệt đối sẽ đồng ý, em trai hắn cũng thế.”
“Diễn kịch có lợi ích gì? Chúng ta đều biết hồn phách kia tồn tại.” Tôi vẫn không muốn đi nghĩ sâu lời Quân Chi nói.
“Đương nhiên là vì làm chúng ta tin tưởng hắn! Tiện để hắn làm việc về sau! Đây là hi sinh cái nhỏ bảo vệ cái lớn!”
Quân Chi nói đến đây dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía tôi càng thêm lo lắng, giọng nói cũng trầm trọng: “Thậm chí, em đều suy nghĩ, hắn tự phế tu vi… Nói không chừng cũng là giả…”
Mặc Hàn vì cứu tôi tự phế tu vi luôn là vết thương sâu nhất trong lòng tôi, nghe được Quân Chi nói như vậy, tôi lập tức chặn ngang hắn: “Quân Chi! Đừng nói bừa, tu vi của Mặc Hàn là thật sự mất.”
Thấy cảm xúc vủa tôi kích động, Quân Chi thoáng lui bước: “Cho dù lúc ấy hắn tự hủy tu vi là sự thật, nhưng hắn là minh vương, em trai hắn cũng là minh vương, người khác không làm sống lại được quỷ đã bị mất hết tu vi, lấy lực lượng của minh vương tạo hình người cho một minh vương khác, với hai bọn họ mà nói cũng không khó đi?”
Đột nhiên tôi phanh gấp một cái, dừng xe ở ven đường.
Lời Quân Chi nói tôi chưa từng nghĩ tới.
Lúc ấy, tôi vẫn luôn đều cho rằng quan hệ của hai anh em Mặc Hàn và Mặc Uyên không tốt, cho nên Mặc Uyên sẽ thừa dịp Mặc Hàn có uy hiếp là tôi này, nhân cơ hội uy hiếp hắn, để hắn tự phế tu vi.
Sau đó ở Minh Cung, Mặc Hàn nói Mặc Uyên giúp hắn khôi phục một phần tu vi, lúc sau lại từ từ nhìn thấy anh em bọn họ khác với một màn lúc trước, tôi đã quên hoài nghi ngay từ đầu.
Nếu tôi nhớ không lầm nói, Mặc Hàn là Mặc Uyên tự tay phong ấn, nếu hai anh em tình cảm không tồi, vì sao Mặc Uyên còn muốn phong ấn Mặc Hàn, hơn nữa phong ấn chính là ba ngàn năm?
Lúc phong ấn vừa mới giải trừ, ở trong tiệm của Tiểu Duy. Mặc Hàn và Mặc Uyên cũng là vung tay đánh nhau.
Như vậy hiện tại, hai con quỷ này thủ túc tình thâm, lại là sao thế này?
Chủ yếu ở chuyện này, vì sao Mặc Uyên muốn phong ấn Mặc Hàn?
Tiểu Duy suy đoán, là bởi vì Mặc Uyên muốn cướp đi vị hôn thê Lăng Tuyền Ki của Mặc Hàn.
Nhưng Mặc Hàn lạnh nhạt với Lăng Tuyền Ki như vậy, Mặc Uyên căn bản là không cần dùng loại thủ đoạn cực đoan này tới đoạt đi?
Hơn nữa cũng không thấy Mặc Uyên có bao nhiêu tốt với Lăng Tuyền Ki!
Chuyện phong ấn, khẳng định có tình hình thực tế khác!
Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn quay đầu trở lại biệt thự đi hỏi Mặc Hàn một chút, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ phong ấn là bí ẩn ngăn cách ở giữa hai anh em bọn họ.
Hiện tại hai con quỷ ai cũng đều không đề cập tới, muốn an ổn không có việc gì lật qua một chương này, chuẩn bị tiếp tục thủ túc tình thâm.
Bây giờ tôi đi hỏi, thấy thế nào cũng đều có một loại ý vị châm ngòi ly gián và bóc miệng vết thương của người khác.
Luôn mãi suy nghĩ, tôi vẫn là quyết định không đề cập tới, đưa Quân Chi đi Thanh Hư Quan.
Một tuần sau, quả nhiên Quân Chi được thông báo đến phỏng vấn, phỏng vấn hắn là ba giáo sư, một người là phó viện trưởng của học viện chúng tôi, một người là trưởng khoa chúng tôi, còn có một người là trưởng khoa ngoại ngữ.
Ba giáo sư đều đã dạy tôi, năm ba đại học tôi đã làm học ủy, theo chân bọn họ liên hệ cũng nhiều.
Làm một sinh viên học tập tốt, lại đi theo giáo sư làm hạng mục tốt, bọn họ tự nhiên ấn tượng không tồi với tôi.
Mà Ninh Ninh lại là người tình nguyện dẫn đường ở trước lúc thi, tôi rất nhẹ nhàng trà trộn vào.
Quân Chi phỏng vấn xong, tôi thừa dịp bọn họ có thời gian nghỉ ngơi, đục nước béo cò vào phòng nghỉ, nói chuyện với bọn họ một lát.
Lại là một tuần trôi qua, Quân Chi nhận được tin tức thông qua phỏng vấn!
Hắn không chỉ lấy được danh ngạch tuyển sinh, còn trở thành một trong ba học sinh trung học được bảo lưu!
Kết quả là, dù sao cũng không cần lại cực khổ ôn tập chuẩn bị thi đại học, hắn ở Thanh Hư Quan tiếp tục ăn ở. Thường trở lại biệt thự thăm tôi, nhìn xem tôi còn là tôi ban đầu không.
Hiện tại nữ quỷ bám vào trên người tôi còn không có biện pháp, tôi lựa chọn chính sách đà điểu, cảm thấy mình vẫn có thể vui vẻ trước hai ngày, có chuyện gì, về sau lại nói.
Một ngày tan học, nhìn thấy Mặc Hàn bế quan vài ngày đang ở dưới khu học chờ tôi, vội đi qua.
“Xuất quan?” Tôi ôm cánh tay hắn.
Mặc Hàn gật đầu: “Ừ.”
“Khôi phục thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.” Hắn dừng một chút, nắm lấy tay của tôi: “Dẫn nàng đi một nơi.”