Mục lục
Âm Hôn Lúc Nửa Đêm - Mộ Hi Ngôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tôi cạn lời nhìn hai người ấu trĩ này, nhìn Minh Hà tĩnh mịch, tôi không cầm lòng được lại gọi Mặc Hàn lần nữa.

Vạt áo bỗng nhiên bị kéo, tôi cúi đầu, thấy Bạch Diễm đang ngửa đầu nhỏ nhìn tôi.

“Mẹ, mẹ đang nhớ đến ba ba sao?” Hắn hỏi.

Tôi gật đầu, Bạch Diễm chu miệng nhỏ, nói: “Con cũng nhớ ba ba… Mẹ, khi nào ba ba trở về?”

Không biết…

Tôi có chút mất mát bế hắn lên, trấn an nói: “Rất nhanh ba ba sẽ trở về.”

Hắn gật đầu nhỏ, quật cường nói: “Vâng! Mẹ, mẹ cũng đừng lo lắng, ba ba rất lợi hại, sẽ không có việc gì.”

Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.

Nhưng nửa tháng, trừ thời gian ôm Bạch Diễm ra, tôi cũng chưa từng xa Mặc Hàn lâu như vậy.

Tôi lại nhớ hắn như vậy.

Minh Hà đột nhiên nổi lên một tia gợn sóng, tôi cả kinh, con sông này luôn tĩnh mịch, trừ lúc trước Tề Thiên câu oan hồn thì nổi gợn sóng lên ra, đều vẫn luôn không gợn sóng.

Sao tự dưng lại xuất hiện gợn sóng?

Tôi vốn muốn rời chân đi, Minh Hà phía sau chợt phát ra tiếng vang lớn ngập trời, từ trong lại dâng lên một thác nước thật lớn.

Nước sông màu đen từ phía trên thác nước dần chảy xuống, rơi vào bên trong Minh Hà một lần nữa, lại không có nửa điểm bọt nước, cũng không có bất kì tiếng gì, quỷ dị nói không nên lời.

Tề Thiên “A” một tiếng, hỏi Mặc Uyên: “Sông nhà các ngươi thành tinh sao?”

“Ngươi mới thành tinh!” Mặc Uyên chửi hắn một câu, nhắm mắt tinh tế cảm ứng thác nước quỷ dị này.

Tôi cũng vậy, nhưng hơi thở của thác nước kia và Minh Hà là một khối hoàn chỉnh, tôi lại không có cách nào.

Đang khó hiểu, tôi bỗng nhiên cảm nhận được một tia hơi thở vô cùng quen thuộc bên trong.

“Mặc Hàn!” Tôi không tự chủ được nói ra miệng, dẫn tới mọi người tò mò.

“Mặc Hàn gì?” Tề Thiên xác nhận Mặc Hàn không trở về một lần nữa, trấn an tôi nói: “Đồng Đồng, lão quỷ không trở về đâu.”

Hơi thở kia chợt lóe qua, tôi nhìn về phía Mặc Uyên, Mặc Uyên cũng vẻ mặt mờ mịt.

Là tôi cảm giác sai sao?

Không… Tôi tuyệt sẽ không cảm ứng sai hơi thở của Mặc Hàn!

“Thác nước có hơi thở của Mặc Hàn!” Tôi nói.

Mặc Uyên vội đi cảm ứng một chút, thất vọng nói: “Không có.”

Tề Thiên cũng lắc đầu.

Chẳng lẽ thật sự là tôi cảm ứng sai rồi?

“Là ba ba!” Bạch Diễm đột nhiên nói: “Con cũng cảm nhận được, hơi thở của ba ba rất mỏng … Mẹ, ba ba sẽ có việc sao?”

Lòng tôi căng thẳng, không biết nên trả lời Bạch Diễm như thế nào.

Mặc Hàn lâu như vậy không trở về, chẳng lẽ thật sự là đã xảy ra chuyện…

“Mặc Uyên, sao thác nước lại thế này?” Tôi hỏi.


Mặc Uyên lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm, Minh Hà vẫn là lần đầu tiên xuất hiện tình huống như vậy. Chỉ là, ta thấy thác nước này không có ý thức công kích gì…”

Lời còn chưa dứt, thác nước kia đột nhiên cuốn lên sóng nước xông về phía tôi.

Tôi ôm Bạch Diễm lập tức muốn né tránh, lại không ngờ bên cạnh cũng dựng lên một thác nước khác, quấn lấy cẳng chân Bạch Diễm kéo về chỗ thác nước.

Tề Thiên vội lại đây giữ chặt chúng tôi, Mặc Uyên ngưng tụ quỷ khí đánh vào phía trên thác nước, quỷ khí hoàn toàn đi vào thác nước biến mất không thấy, như bị cắn nuốt.

Tôi ôm chặt Bạch Diễm, hắn quay người muốn dùng ma trơi đi đốt cột nước màu đen quấn lấy hắn kia. Ngọn lửa màu lam mới đụng vào đã bị dập tắt.

Hơn nữa, không biết có phải bởi vì hấp thu pháp lực của Mặc Uyên và Bạch Diễm hay không, sức lực của thác nước kia lập tức lớn hơn nữa.

Một băng nước màu đen bỗng nhiên đâm về phía Tề Thiên, Tề Thiên đẩy tôi ra né tránh băng nước kia, mình bị bắt lui về sau một bước.

Sức lực thác nước lại tăng lớn lần nữa, cuốn lên thân thể của tôi, quấn tôi và Bạch Diễm vào bên trong thác nước với nhau.

Tiếng nôn nóng của Mặc Uyên ở phía sau gọi Bạch Diễm bỗng nhiên vang lên, tôi quay đầu lại, thấy Tề Thiên phấn đấu quên mình vọt lại đây muốn bắt lấy tôi.

Tôi muốn đưa Bạch Diễm ra, chính là giây tiếp theo, bóng dáng của Tề Thiên đã bị một màn màu đen chặn lại.

Trước mắt tràn đầy hắc ám, tôi ôm chặt Bạch Diễm, không cảm giác được bất kì hơi thở của kẻ nào. Mà pháp lực cả người tôi và Bạch Diễm đều như bị giam cầm.

Không có nước trong tưởng tượng, có chỉ là oán khí và quỷ khí vô tận vây xung quanh ở bên người chúng tôi. Như là bị cuốn vào một cục bông, dưới chân mềm như bông, không biết dẫm lên cái gì.

Thật vất vả tôi mới rút ra một tia linh lực, tạo ra kết giới: “Bạch Diễm?” Tôi lo lắng nói.

“Mẹ…” Tiểu gia hỏa hữu khí vô lực, tôi lo lắng: “Con làm sao vậy?”

“Con buồn ngủ quá… Mẹ, nơi này có thật nhiều quỷ khí, thật muốn ăn…” Bạch Diễm nói.

Tôi vội ngăn cản hắn: “Đừng ăn!”

“A?” Bạch Diễm không hiểu: “Vì sao?”

“Còn không biết hiện tại chúng ta ở nơi nào, quỷ khí nơi này không thể ăn, ngoan.” Tôi dạy dỗ nói.

Bạch Diễm hiểu chuyện gật đầu ở trong lòng tôi: “Mẹ, con không ăn… Nhị thúc và đệ đệ đâu?”

“Không biết, không cảm ứng được hơi thở của bọn họ.” Tôi thở dài: “Đúng rồi, con chiếu cho mẹ một chút nơi này là nơi nào.”

Bạch Diễm theo tiếng bật lên một đoàn Lam Diễm chiếu sáng cho tôi, tôi thấy hắn không có việc gì, đang ngăn không được ngáp, vội hỏi nói: “Bạch Diễm, thật sự mệt sao?”

“Vâng… Mẹ, nơi này thật nhiều quỷ khí, nhiều đến con đều muốn bế quan tu luyện…” Sợ tôi không hiểu, tiểu gia hỏa còn giải thích một lần: “Tựa như trước kia con tu luyện ở trong bụng mẹ vậy.”

Tôi kiểm tra quỷ khí nơi này một chút, rất tinh thuần, không có vấn đề gì. Bạch Diễm sở dĩ mệt, chẳng lẽ là như lúc chưa sinh ra, là bởi vì muốn ngủ tu luyện?

Để đảm bảo, ở địa phương quỷ dị này vẫn nên duy trì tỉnh táo thì tốt hơn.

“Bạch Diễm, đừng ngủ, không thể ngủ.” Tôi tìm khăn lông từ mặc ngọc, thấm nước bên trong hàn đàm rửa mặt cho Bạch Diễm, để hắn có tinh thần.

Bạch Diễm cố gắng nháy mắt, chống cự lại buồn ngủ.

Ở nơi này không phải là biện pháp, Lam Diễm chỉ chiếu sáng một góc nhỏ, đưa mắt nhìn lại, bốn phía đều là hắc ám vô tận, ngay cả đông nam tây bắc đều không phân biệt rõ.

Tôi lấy ra bùa dương hỏa đốt lúc trước Quân Chi đã cho tôi, sau khi rót vào một chút linh lực, đốt lửa đặt ở bên chân.

Linh lực của tôi có thể duy trì bùa dương hỏa một đoạn thời gian rất dài, mà trong cơ thể tôi cũng có không ít quỷ khí của Mặc Hàn. Sau khi đốt bùa dương hỏa, tôi đã dùng quỷ khí của Mặc Hàn bao phủ ở phía trên dương hỏa, phòng ngừa quỷ khí nơi này dập tắt dương hỏa.

Ôm Bạch Diễm đi từng bước một, cứ như vậy sẽ đốt một lá bùa dương hỏa, ven đường làm ký hiệu.

Ánh sáng màu cam thật nhỏ lơ lửng ở quỷ khí, theo gió lay động, như tàn đuốc trong gió, tùy thời đều sẽ tắt.

Tôi dùng hơn phân nửa bùa dương hỏa trong tay, quay đầu lại, ánh sáng màu cam xiêu vẹo chiếu sáng một đường nhỏ.

Cũng may không có tại chỗ đánh vòng.

Bạch Diễm khó hiểu: “Mẹ, vì sao phải dùng phù hỏa? Con cũng có thể phóng hỏa chiếu sáng cho mẹ.”

“Lửa của con là ma trơi, quỷ khí nơi này quá nhiều, mẹ sợ bị động tay động chân.” Tôi giải thích nói: “Chỉ có dương hỏa, quỷ khí không thể khống chế, chỉ có thể dập tắt.”

Chẳng qua, trước lúc dập tắt còn phải đột phá quỷ khí của Mặc Hàn trước.

Bạch Diễm hiểu được, nói với tôi: “Vậy mẹ đi phía trước đi, con tới giúp nhìn quỷ khí có làm tay chân hay không!”

“Được, vậy con phải nhớ nói chuyện với mẹ, đừng ngủ, cũng đừng ăn quỷ khí nơi này.” Tôi dặn dò nói.

“Vâng!” Bạch Diễm sảng khoái đáp ứng, dựa vào đầu vai tôi hứng thú bừng bừng chú ý dương hỏa nổi lên phía sau chúng tôi.



Tôi tiếp tục đi về phía trước, nhưng bùa dương hỏa trong tay càng ngày càng ít, quỷ khí của Mặc Hàn cũng không còn thừa nhiều lắm, phía trước lại vẫn là một mảnh hắc ám không có điểm cuối, tôi không khỏi lo lắng.

Loáng thoáng, tôi như nghe thấy ai đó phát ra một tiếng hừ lạnh cực kỳ khinh miệt.

Nhưng trừ tôi và Bạch Diễm ra tôi lại không cảm được nơi này còn có hơi thở của những người khác.

“Bạch Diễm, con nghe thấy gì không?” Để cẩn thận, tôi vẫn là hỏi Bạch Diễm một tiếng.

Bạch Diễm vốn đang đếm số lượng dương hỏa phía sau chúng tôi, nghe được tôi nói, ngây ra một lúc, an tĩnh lại cẩn thận nghe, lắc đầu: “mẹ, không nghe được có người đang nói chuyện.”

Đó là tôi nghe lầm sao?

Chủ động xuất kích tốt hơn ngồi chờ chết, vẫn là đi về phía trước xem đi.

Tôi lại đốt một lá bùa dương hỏa lần nữa, mới thả xuống, một hơi thở quen thuộc chợt lóe qua.

“Ba ba!” Bạch Diễm cũng chú ý tới, hưng phấn gọi: “Mẹ, con cảm nhận được hơi thở của ba ba!”

Không phải tôi ảo giác!

“Đi, chúng ta đi xem!” Tôi ôm chặt hắn, chạy chậm về phía trước, nhưng hơi thở của Mặc Hàn lại biến mất.

Tôi tìm nửa ngày không tìm được tung tích của Mặc Hàn, cưỡng ép mình bình tĩnh lại, tự hỏi chuyện này một chút.

Mặc Hàn thông qua Minh Hà đến núi Bất Chu, cho nên có lẽ trong Minh Hà sẽ có tàn lưu hơi thở của hắn.

Nhưng luồng hơi thở kia sẽ không nhiều, nhiều nhất tôi chỉ có thể cảm nhận được một lần.

Hơn nữa, Minh Hà êm đẹp, sao đột nhiên lại kéo tôi và Bạch Diễm vào?

Chúng tôi lại không câu oan hồn ở bờ sông!

Ngay ở lúc này, Bạch Diễm hắt xì ba cái.

Bị cảm lạnh sao?

Hắn là quỷ thai sẽ không bị cảm lạnh.

“Bạch Diễm, không thoải mái sao?” Tôi hỏi.

Tiểu gia hỏa gật đầu, nói với tôi: “Mẹ, nơi này rất nhiều quỷ khí, thật sặc người.”

Quỷ khí nơi này thật sự nồng đậm hơn tất cả quỷ khí chúng tôi gặp được một đường đi tới, thậm chí đều đặc sệt làm tôi cảm giác là đi ở bùn lầy.

Muốn trở về hay không?

Tôi quay đầu lại đi, phát hiện ký hiệu dương hỏa lưu lại không phải đốt hết, thì chính là bị quỷ khí dập tắt.

Vừa mới vội vã tìm Mặc Hàn, tôi đều không chú ý tới điểm này.

Tôi đang do dự, Bạch Diễm như là phát hiện cái gì đó, nói với tôi: “Mẹ, chúng ta đi về phía trước xem.”

“Nơi đó có cái gì?”

“A… Con không biết, chính là muốn đi… Mẹ, sẽ không có việc gì, đi xem được không.”

Dù sao cũng không có đường lui, chi bằng nghe Bạch Diễm.

Tôi thật cẩn thận đi về phía trước, Bạch Diễm vẫn luôn tỉ mỉ quan sát quỷ khí biến động xung quanh chúng tôi.

Đi một hồi lâu, hắn bỗng nhiên kêu ngừng: “Mẹ, chính là nơi này!”

“Nơi này làm sao vậy?” Tôi cũng không phát hiện ra dị thường gì.

Bạch Diễm vặn vẹo cơ thể từ trong lòng tôi đi xuống, rơi xuống mặt đất, nắm ngón tay của tôi nói với tôi một chỗ: “Nơi này là nơi ba ba đi núi Bất Chu!”

Tôi cả kinh.

Trong Nhược Thủy là không có quỷ khí, vậy nói cách khác, hiện tại chúng tôi còn ở bên trong Minh Hà?

Nhưng vì sao tôi một bị kéo vào, ngay cả hơi thở của Mặc Uyên và Tề Thiên đều không cảm ứng được?

Tôi còn vẫn luôn cho rằng tôi và Bạch Diễm tiến vào một không gian quỷ dị khác.

“Con xác định đây là nơi ba ba rời đi?” Cũng không phải nghi ngờ Bạch Diễm nói dối, tôi vẫn khó hiểu và kinh ngạc nhiều hơn.

Bạch Diễm gật đầu: “Con sẽ không nhận sai, lúc ba ba thông qua cái lỗ nhỏ kia, hắn đã ngồi ở bên cạnh.”

Tay nhỏ của hắn chỉ về một phía, nơi đó cái gì cũng đều không có.

Tôi lại cảm nhận được ánh mắt nhìn tôi từ nơi đó truyền tới ở trong nháy mắt.

Nơi đó có cái ta nhìn không thấy người. Đang xem ta!

Lông tơ cả người tôi đều dựng thẳng lên, lập tức ôm Bạch Diễm lui về sau một bước, đề phòng chỉ vào nơi đó nói với Bạch Diễm: “Xin các hạ hiện thân.”

“Ta ở phía sau ngươi.” Giọng nói của một người đàn ông chợt vang lên ở bên tai tôi, trong giọng nói mang theo một tia hài hước.

Da lông tôi nứt ra xoay người lui về sau, lại mở cho mình và Bạch Diễm một kết giới lần nữa.

Tôi nhìn chằm chằm nơi đó, Bạch Diễm lại nhìn về phía bên kia, tức giận nói: “Không được làm mẹ ta sợ!”

Kia hóa lại là địa phương ngu ngốc!

Tôi theo ánh mắt Bạch Diễm nhìn lại, trong quỷ khí đặc sệt, một bóng người dần hiện ra.

Hắn ăn mặc cổ trang, không phức tạp giống Mặc Hàn và Mặc Uyên như vậy, một bộ bạch y trắng như tuyết, lại có vẻ có vài phần phóng khoáng.

Tôi có thể cảm nhận được pháp lực của hắn cường đại, không khỏi khẩn trương, cẩn thận hỏi: “Xin hỏi các hạ là ai?”

“Ngươi đoán xem.” Hắn nhẹ nhàng nói.

“Mẹ, hắn là Minh Hà.” Bạch Diễm nói với tôi.

Tôi sửng sốt, tinh tế cảm nhận hơi thở của nam tử, thật đúng là hơi thở của Minh Hà…

Nam tử kia cười khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn Bạch Diễm có vài phần khen ngợi: “Thật không hổ là hài tử của Mặc Hàn.”

Thật đúng là bị Tề Thiên nói đúng, sông nhà Mặc Uyên thành tinh…

“Là ngươi đưa ta và Bạch Diễm tới nơi này?” Tôi lại hỏi, nghe giọng điệu của hắn, hình như là hắn và Mặc Hàn quen biết nhau.

Sao trước kia tôi không nghe Mặc Hàn nhắc tới hắn?

Hắn gật đầu, như là nhìn thấu tâm tư của tôi vậy, hỏi tôi: “Mặc Hàn không nhắc tới tôi?”

Bộ dáng hắn giống như rất mất mát, muốn an ủi hắn một chút hay không?

A… Không được, nếu hắn hỏi Mặc Hàn nói gì, tôi hoàn toàn không biết gì về hắn cả, bịa đều bịa không ra, chi bằng ăn ngay nói thật.

Tôi chọn một cách nói uyển chuyển: “Thời gian ta và Mặc Hàn thành hôn còn ít, cũng không phải rất hiểu biết Minh giới, rất nhiều người và chuyện hắn còn chưa kịp giới thiệu với ta.”

Minh Hà nhìn thấu tâm tư của tôi, lại nhàn nhạt cười một chút: “Ngươi không cần che giấu vì Mặc Hàn, hắn không có khả năng nhắc tới ta.”

“Vì sao?”

“Hắn không nhìn thấy ta.”

…… Vậy anh hỏi cái gì mà hỏi!

Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại càng thêm khẩn trương, nếu ngay cả Mặc Hàn đều không nhìn thấy hắn, nói cách khác thực lực của hắn không thua gì Hồng Hoang!

Hắn mang tôi và Bạch Diễm đến đây là muốn làm gì?

Tôi không tự chủ được ôm chặt Bạch Diễm, lui về sau một bước.

Bóng dáng của màu trắng hắn biến mất ở tại chỗ, biến mất không thấy, giây tiếp theo, lại xuất hiện ở phía sau tôi.

Tôi không đoán được ý đồ của hắn, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định trực tiếp hỏi ra: “Vì sao ngươi đưa ta và Bạch Diễm tới nơi này? Nơi này là chỗ nào?”

“Đầu nguồn của Minh Hà.” Hắn ý bảo tôi nhìn mắt của Bạch Diễm: “Không phải hài tử đã nói rồi sao?”



Giọng nói kia như còn đang trách cứ tôi làm lơ Bạch Diễm nói.

Kia không phải là tôi muốn xác nhận sao!

Tôi trộm lườm hắn một cái, Bạch Diễm hỏi: “Là ngươi thả hơi thở của ba ba ra sao?”

Hắn gật đầu, hắn thoạt nhìn như còn rất thích bảo bảo của nhà chúng tôi.

“Vậy ngươi biết hiện tại Mặc Hàn thế nào không?” Tôi vội hỏi.

Minh Hà nghiêng đầu hỏi lại tôi: “Mặc Hàn đi chính là núi Bất Chu, ta chỉ chảy xuôi qua Minh giới, ngươi cảm thấy ta sẽ biết sao?”

Coi như tôi lắm miệng…

Tôi có chút mất mát.

Bạch Diễm cũng vậy.

Lúc này, hắn lại mở miệng: “Ta đương nhiên biết.”

“Mặc Hàn thế nào?” Tôi tha thiết hỏi lại.

Hắn nhìn tôi trong chốc lát, mới chậm rãi nói: “Hắn bị nhốt.”

“Sao có thể! Bị nhốt ở nơi nào? Có nguy hiểm không? Làm sao mới có thể ra?” Tôi sốt ruột hỏi ra vấn đề liên tiếp.

Minh Hà không nói gì, lòng tôi như bị cái gì đó nắm chặt.

Bạch Diễm không vui tránh thoát khỏi ôm ấp của tôi, chạy nhanh như chớp đi đến trước mặt hắn, túm chặt vạt áo của hắn, lo lắng hỏi: “Ba ba ta thế nào?”

Hắn cúi người nhẹ nhàng sờ đầu nhỏ của Bạch Diễm, nói: “Tạm thời tánh mạng không việc gì.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đi lên trước ôm Bạch Diễm vào trong lòng, vẫn nên duy trì khoảng cách với hắn.

“Vậy Mặc Hàn bị nhốt ở nơi nào?” Tôi lại hỏi.

“Núi Bất Chu.” Hắn sâu kín phun ra ba chữ.

“Ngươi có thể giúp ta thông qua Nhược Thủy đi núi Bất Chu không?” Tạm thời không có nguy hiểm, không đại biểu về sau không có nguy hiểm, tôi phải nhanh chóng tìm được Mặc Hàn mới được.

Hắn cười nhạo một tiếng: “Một địa phương có thể vây khốn Mặc Hàn, ngươi cho rằng ngươi đi là có biện pháp rời đi?”

Tôi buột miệng thốt ra: “Ta cũng muốn bị nhốt với hắn.”

Hắn lại sửng sốt một chút.

Nhìn Bạch Diễm một hồi lâu, lại hỏi tôi: “Vậy hài tử thì sao? Ngươi và Mặc Hàn đều bị bao vây, ai tới nuôi nấng Bạch Diễm lớn lên? Còn có, Mặc Hàn đi núi Bất Chu đó là vì mẫu tử các ngươi, chính ngươi tìm tới cửa, chẳng lẽ muốn cô phụ tâm ý của hắn?”

Tôi bị hắn hỏi nghẹn lời.

Nhưng bảo tôi từ bỏ Mặc Hàn là chuyện tuyệt đối không có khả năng!

“Chúng ta có thể tìm được ba ba, mang ba ba về nhà!” Bạch Diễm vô cùng quật cường nói.

“Cho dù thế nào, ta đều phải đi thử, Bạch Diễm… Bạch Diễm, con đi tìm nhị thúc được không?” Tôi không thể để Bạch Diễm lấy thân phạm hiểm.

Ai ngờ, miệng tiểu gia hỏa lập tức chu lên: “Không muốn, côn muốn ở bên ba ba và mẹ!”

“Nhưng núi Bất Chu rất nguy hiểm…”

“Nguy hiểm con có thể bảo vệ mẹ!”

“Nghe lời, ở Minh Cung chờ ba mẹ trở về, được không?”

“Con vẫn luôn đều rất nghe lời! Nhưng ba ba còn không trở lại, con không muốn xa mẹ, con không muốn làm hài tử không ai muốn…”

“Bạch Diễm, con đương nhiên không phải hài tử không ai muốn!” Ba chữ cuối cùng như dao nhỏ đâm ở trong lòng tôi: “Chỉ là mẹ không muốn khiến con có nguy hiểm…”

“Thôi.” Minh Hà bỗng nhiên chặn ngang tôi: “Dẫn theo Bạch Diễm đi.”

“Hắn sẽ có nguy hiểm!” Tôi đang muốn lời lẽ nghiêm khắc từ chối, thấy trong mắt Minh Hà hiện lên một tia bất đắc dĩ: “Một mình ngươi đi qua vô dụng thôi, nhưng Bạch Diễm có thể nhìn không ít thứ các ngươi không thấy được, nói không chừng chuyện có đường sống cứu vãn.”

“Đúng vậy đúng vậy! Mẹ, con có thể nhìn thấy thứ mấy người không nhìn thấy!” Bạch Diễm sợ tôi không mang theo hắn, lập tức phụ họa.

“Nhưng…”

“Không có nhưng nhị, nếu ngươi là không mang theo hắn, ta sẽ lại đưa hắn đoạn đường khác. Cùng đi với ngươi, hay là tách ra đi, chính ngươi nghĩ kỹ.” Giọng nói của Minh Hà đã mang theo vài phần uy hiếp.

Hắn tuyệt đối làm được ra việc này.

Chỉ là, tôi không rõ mục đích hắn làm như vậy: “Vì sao ngươi muốn giúp Mặc Hàn?”

“Hắn là Minh Vương, chủ Minh giới, không giúp hắn, ta giúp ai?”

Chỉ một câu, đã làm tôi á khẩu không trả lời được.

Lấy thực lực của hắn, nếu muốn gây bất lợi với tôi và Bạch Diễm đã sớm động thủ, không đáng một vòng tròn lớn như vậy.

Hơn nữa, bộ dáng của hắn cũng không có ác ý với chúng tôi.

Tôi nguyện ý tin tưởng hắn.

“Vậy phiền ngươi đưa ta đi núi Bất Chu.” Tôi không đành lòng nhìn Bạch Diễm, chỉ có thể thỏa hiệp.

“Đứng ở bên kia đi.” Hắn chỉ một nơi.

Tôi không nhìn ra nơi đó có cái gì khác biệt với nơi này, đoán chừng Bạch Diễm có thể nhìn ra khác biệt, kéo tôi giơ chân chạy về trước.

“Mẹ, mẹ đứng ở nơi này, con đứng ở nơi này.” Hắn chỉ định nơi đứng cho tôi, tự mình nắm lấy tay của tôi ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.

Tôi không yên tâm, vẫn lựa chọn ôm hắn vào trong ngực, có cái gì ngoài ý muốn cũng có thể kịp thời phản ứng.

“Vậy mẹ lại đứng ở giữa một chút đi.” Bạch Diễm lại nói.

Tôi ngoan ngoãn làm theo, bóng dáng của Minh Hà biến mất ở tại chỗ, có nơi ngưng tụ ở cách tôi không xa.

“Ta ra tay đây.” Hắn nói.

“Chờ một chút!” Tôi có việc muốn dặn dò hắn một chút: “Ta và Bạch Diễm là nhảy vào bị ngươi mang đến nơi này, Mặc Uyên không tìm thấy chúng ta sẽ sốt ruột, ngươi làm ơn có thể nói với hắn một tiếng hay không?”

“Có thể.” Nghe được là cái này, mày của hắn vừa mới bởi vì tôi chặn ngang hắn thi pháp nhăn lại mà buông lỏng ra.

“Còn có Tề Thiên, là ta một bằng hữu, chính là tân Thiên Đạo, lúc ta và Bạch Diễm tiến vào, không biết hắn có bị ngươi mang vào hay không. Nếu là có…”

“Ta sẽ đưa hắn trở về.” Minh Hà không kiên nhẫn chặn ngang.

Quỷ khí dưới chân tôi lập tức sôi trào, vây quanh tôi Bạch Diễm, tôi cảm giác cơ thể trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng, trong nháy mắt, cuối cùng như nghe được tiếng gì đó.

Tôi cúi đầu, lai thấy mình nằm ở dưới chân.

Tôi cả kinh, lúc này mới phát hiện mình đã ở trạng thái hồn phách, nằm dưới chân là thân thể của tôi.

Đúng rồi, chỉ có quỷ thể mới có thể thông qua Minh Hà tiến vào Nhược Thủy.

Tôi nên vượt qua Nhược Thủy như thế nào?

Tôi muốn hỏi Minh Hà rõ ràng, trong cổ lại không phát ra được tiếng nào.

Quỷ khí mạnh mẽ xoay mạnh hồn phách tôi, gần như muốn xé rách. Bảo bảo ở trong lòng tôi cũng dần mờ nhạt.

Tôi duỗi tay muốn ôm chặt hắn, đôi tay co rụt lại càng chặt, Bạch Diễm hóa thành đám sương lại rời rạc ra.

Chỉ là, không trong chốc lát, hắn lại ngoan ngoãn ở bên người tôi, tôi yên lòng, phát hiện thân thể của mình cũng giống Bạch Diễm, hóa thành đám sương.


Phía sau truyền đến một lực lượng thần bí, bỗng nhiên đẩy tôi và Bạch Diễm ra, chúng ta nhanh bay về tới phía trước.


Bên tai truyền đến tiếng thét dài của oan hồn nơi xa Minh Hà, những oan hồn này người đến người đi giống như chợ, rộn ràng nhốn nháo, tôi và Bạch Diễm lại nghịch dòng người lên.


Bọn họ muốn hấp thụ pháp lực của tôi, muốn bắt lấy tôi làm tôi trở nên giống như bọn họ, những tiếng cười đó còn khó nghe hơn tiếng khóc, làm tôi ở Minh giới lâu như vậy đều chưa từng nghe qua.


“Ngươi bị lừa rồi.” Tôi bỗng nhiên nghe một câu như thế, là một giọng nói của một người phụ nữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK