Mục lục
Âm Hôn Lúc Nửa Đêm - Mộ Hi Ngôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là ai đang nói chuyện?

Tôi tìm khắp nơi một vòng, phát hiện quỷ khí bên cạnh đã không nồng đậm như lúc trước. Trong đó, ngược lại còn có linh khí và hơi thở hỗn độn nhàn nhạt.

Là đã tới núi Bất Chu sao?

Tim tôi đập lỡ một nhịp, làm lơ giọng nói kia, cưỡng ép phải nhanh chóng đi về phía trước, lại đột nhiên bị cái gì đó chặn lại.

Hồn phách tôi hình thành sương mù là màu trắng bạc, Bạch Diễm lại là màu xám bạc, chúng tôi đều bị một cái chắn vô hình chặn lại.

“Mau trở về.” Giọng nói kia lại vang lên lần nữa.

Ngươi là ai?

tôi muốn mở miệng dò hỏi, lại phát hiện dưới trạng thái sương mù căn bản là không có cách nào hoàn thành động tác như vậy, chỉ có thể dùng pháp lực hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Giọng nói của tôi vang vọng ở trong không gian xám xịt này, qua một hồi lâu, mới có hồi âm.

“Ngươi bị lừa, mau trở về.” Vẫn là câu nói bất biến kia.

“Rốt cuộc ngươi là ai? Không muốn nói, vậy để chúng tôi đi.” Hiện tại Mặc Hàn bị nhốt, tôi chỉ muốn đi cứu hắn.

Mắc mưu cái gì với không mắc lừa, Mặc Hàn không có việc gì mới là quan trọng nhất!

Từ xa truyền đến một tiếng thở dài, phía sau tôi bỗng nhiên truyền đến một cổ lực lượng cường đại đẩy mạnh, lại mạnh mẽ đẩy tôi và Bạch Diễm về phía cái chắn kia.

Quỷ khí màu đen dần loãng, đập vào mắt là một con sông trong xanh, nước sông ào ạt chảy qua, hai bờ sông mọc đầy cỏ dại, hoàn toàn khác biệt với Minh giới hoang vu.

Sương mù màu ngân bạch của Bạch Diễm dần ngưng thật, khôi phục cơ thể nho nhỏ của hắn.

Tôi ý thức được nơi này có thể hóa hình, cũng thử hư hóa hồn phách của mình hóa thành thể thật.

Lúc một bước cuối cùng sắp hoàn thành, đột nhiên bên trong con sông bên cạnh dâng lên một cột nước bắn về phía tôi.

Bạch Diễm kéo tôi tránh ra, xoay người tức giận nhìn con sông kia: “Ngươi làm gì vậy!”

“Trở về!” Giọng của một cô gái chợt từ giữa sông vang lên, giọng nói nghiêm khắc, còn mang theo vài phần bi thương nói không ra.

Hồn phách tôi ngưng thật, quan sát kỹ nơi này, nơi này còn có không ít quỷ khí Minh giới, phía sau chúng tôi là một bãi hắc thủy nông, tỏa ra hơi thở của Minh Hà nhàn nhạt.

Giọng nói của cô gái kia là phát ra ở trong con sông trong sạch phía trước, tôi như có thể đoán được thân phận của đối phương.

“Xin hỏi là Nhược Thủy sao?” Tôi hỏi.

“Hừ.” Nữ tử hừ lạnh một chút: “Nếu biết ta là ai, lập tức cút trở về đi!”

Thái độ của con sông này thật kém.

“Chúng ta không quay về!” Bạch Diễm cũng tức giận: “Ta và mẹ muốn đi tìm ba ba! Không trở về!”

“Vậy các ngươi cũng đừng nghĩ vượt qua ta!”

Bạch Diễm không tin, nhấc chân muốn đi về phía trên sông, tôi vội vàng kéo hắn lại: “Từ từ!”

Bạch Diễm không hiểu nhìn tôi, tôi nhặt lá cây rụng ở bên cạnh, thả nhẹ lá cây xuống Nhược Thủy, lá cây rụng kia cũng chưa từng quay một chút đã trực tiếp chìm vào đáy sông.

Quả nhiên là Nhược Thủy lông hồng không thể di chuyển.

“Lấy rác rưởi ra đi!” Nhược Thủy rống giận, tôi làm lơ.

Nghĩ Minh Hà và Nhược Thủy cũng là hàng xóm, có lẽ Nhược Thủy sẽ nể mặt mũi của hắn, tôi nói đúng sự thật: “Là Minh Hà đưa chúng ta lại đây, trượng phu của ta ở núi Bất Chu, chúng ta muốn đi tìm hắn, phiền ngươi giúp chúng ta một chút. Đợi khi tìm được trượng phu ta, Minh giới tất có thâm tạ.”


“Hừ!” Nhược Thủy rất khinh thường hỏi lại tôi: “Ngươi cảm thấy ta sẽ cần cái gì?”

A?? Tôi thật đúng là không biết??

“Vậy xin hỏi ngươi muốn cái gì? Minh giới nhất định dốc hết sức lực.” Tôi da mặt dày hỏi.

Lần này Nhược Thủy không lập tức trả lời tôi, nhìn mặt sông chậm rãi chảy xuôi kia, tôi thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Sợ nhất gặp được người vô dục vô cầu, chỉ cần có thứ muốn, tất cả đều dễ nói.

Nhược Thủy còn chưa trả lời tôi, tôi càng thêm khẳng định nàng cũng có dục vọng, lại hỏi: “Chỉ cần ngươi giúp ta tiến vào núi Bất Chu, ngươi muốn cái gì, phu thê chúng ta nhất định toàn lực giúp ngươi tìm được.”

“Giữ lời?” Nhược Thủy hỏi một câu rất không tin tưởng.

Tôi gật đầu: “Ta lấy thân phận Minh Hậu thề!”

Sau mặt nước yên lặng trong chốc lát, giữa sông dần hiện lên bộ dáng một bóng người, là nước làm, cả người đều tinh xảo đặc sắc.

Đó chính là Nhược Thủy sao?

Phía trên mặt nước trong xanh, nước làm người trong suốt như pha lê kia dần rõ ràng, là một nữ tử hắc y.

Những con sông này đều có thẩm mỹ gì vậy?

Minh Hà đen lại mặc một thân trắng, Nhược Thủy trong sáng sạch sẽ lại một thân đen.

“Ta muốn Tế Ngôn.” Nàng nhìn tôi chậm rãi nói, giọng nói nghe không ra buồn vui.

Tế ngôn là cái quỷ gì?

“Chỉ cần ngươi để Tế Ngôn tới gặp ta, ta sẽ đưa mẫu tử các ngươi vào núi Bất Chu!” Nhược Thủy như là làm một quyết định rất lớn, nói với tôi.

Ánh mắt của nàng nhìn về phía sau tôi, đó là phía mà tôi và Bạch Diễm đến đây.

Nhược Thủy đang nhìn Minh giới sao?

“Ta mới gả vào Minh giới không bao lâu, xin lỗi, không quen biết vị Tế Ngôn ngươi nói này. Xin hỏi, nơi đó có thể tìm được hắn?” tôi ôm Bạch Diễm có chút thấp thỏm, hy vọng Nhược Thủy hỉ nộ vô thường sẽ không bởi vậy mà tức giận.

Nhưng mà, cô nàng làm từ nước kia vẫn tức giận.

“Hắn đưa các ngươi đén đây, ngươi lại nói không biết hắn!” Nàng giận không thể át: “Quả nhiên Minh giới không phải là một thứ tốt! Hoa ngôn xảo ngữ! Luôn nói bậy!”

Bên trong con sông dâng lên sóng lớn ngập trời đánh về phía tôi, tôi ôm khói trắng tránh ra, cột nước kia lại đánh trúng nơi tôi đứng ban đầu thành một hố đất thật lớn.

Một kích không trúng, lại là kích thứ hai, cột nước thứ ba liên tiếp đánh đến đây.

Thậm chí, phía trên mặt sông còn xuất hiện một rồng nước, rít gào lao ra khỏi mặt sông, phun ra từng băng nước giống như mũi tên nhọn xông tới.

Tôi ôm Bạch Diễm né tránh, hắn phóng hỏa thiêu hủy không ít băng vọt tới trước mặt chúng ttooi, bớt thời giờ nói với tôi: “Mẹ, Tế Ngôn chính là Minh Hà!”

Tôi nói sao!

“Minh Hà không phải ở gần ngươi sao, đáng giá khi dễ hậu bối như vậy sao!” Biết chân tướng tôi tức giận nói với Nhược Thủy.

“Cha thiếu nợ thì con trả!”

Mỗi một chữ Nhược Thủy đều như có thâm cừu đại hận, tôi vội phủi sạch quan hệ: “Hắn không phải phụ thân ta!”

Chẳng lẽ là phụ thân Mặc Hàn?

“Bạch Diễm, đó là ông nội con sao?” Tôi vội hỏi Bạch Diễm một tiếng, tiểu gia hỏa như biết rất nhiều chuyện tôi không rõ ràng lắm.

Vẻ mặt Bạch Diễm mờ mịt: “Không phải? Mẹ, con có ông nội sao?” Hắn nghiêng đầu cố gắng suy nghĩ: “Con có ông ngoại, vậy có ông nội sao?”

Ba con nói với mẹ hắn không cha mẹ, nhưng lần trước mẹ ở Hàn Uyên đã gặp qua bà nội con!

Minh Hà sẽ không thật sự là cha Mặc Hàn đi!

Cẩn thận nhớ lại một màn như vậy, Minh Hà kia hóa ra có vài phần giống Mặc Hàn?

Tôi bớt thời giờ quay đầu lại nhìn chỗ nước cạn màu đen cách đó không xa, sau khi dùng linh lực đánh tan rồng nước băng, lui trở lại cạnh Minh Hà.

Dựa theo chủ nhân Minh Cung có thể rõ tất cả nguyên lý xảy ra ở Minh Cung như lòng bàn tay, Tế Ngôn kia hóa ra là Minh Hà, hẳn đều rất rõ ràng là với tất cả xảy ra bên bờ Minh Hà.



Cho dù hắn có phải thật sự là cha ruột của Mặc Hàn hay không, tôi và Bạch Diễm đều là lừa hắn đến đây, tôi cũng không tin hắn có thể thấy chết mà không cứu!

Trừ phi hắn vốn tính để Nhược Thủy giết chết tôi và Bạch Diễm!

Từ từ, vừa mới nói tôi mắc mưu kia, chẳng lẽ chính là chỉ cái này?

Tôi lui trở lại cạnh Minh Hà, Minh Hà tĩnh mịch không dậy nổi chút gợn sóng.

Tôi ngưng tụ một đoàn linh lực đánh vào bên trong Minh Hà, Minh Hà nổi lên một tia gợn sóng, lại rất nhanh an tĩnh xuống.

Lại dám giả chết với bổn phu nhân!

“Tế Ngôn ngươi cút ra đây cho ta!” Tôi không cấm cả giận nói, thấy hắn không có phản ứng, đơn giản triệu hồi ra Linh Lung.

“Linh Lung, đốt cho ta! Đốt tới khi người chết này có phản ứng!”

Linh Lung là phượng hoàng lôi hỏa có tác dụng trời sinh khắc chế với âm linh, cho dù là pháp lực của lão quỷ Tế Ngôn này thâm hậu không sợ lôi hỏa, tôi cũng không tin mấy vạn oan hồn bên trong Minh Hà này không sợ!

Linh Lung thét dài một tiếng, cơ thể màu ngân bạch dần biến lớn, bay quanh ở không trung, liên tiếp phun ra lôi hỏa với chỗ nước cạn màu đen kia.

Oan hồn không thừa nhận được lôi hỏa chí thuần thiên địa này, rối rít phát ra kêu rên thống khổ.

Tuy tôi chưa nói, nhưng Linh Lung và tôi tâm ý tương thông, cũng không hạ tử thủ, chỉ là tra tấn bọn họ một phen.

Những oan hồn bồi hồi ở Minh Hà này, trừ thiếu bộ phận bởi vì oán khí quá nặng khó có thể siêu độ. Còn lại phần lớn đều là ở dương gian làm ác, sau khi chết bị âm phủ thi lấy trừng phạt mới ở giữa sông chịu khổ.

Lôi hỏa của Linh Lung lại làm chúng nó thống khổ, nhưng thẩm phán tư nơi đó đều sẽ chiết nhập chúng nó vào bên trong trừng phạt. Nói không chừng còn có quỷ có thể bởi vậy phóng thích hình mãn trước tiên.

Chỉ là, quỷ hồn giữa sông khó chịu, tôi cũng không tin Tế Ngôn thân là Minh Hà có thể thoải mái!

Bạch Diễm mang theo Tiểu Hắc của hắn chủ động đi nghênh chiến rồng nước, từ lúc bị Hồng Hoang theo dõi, Bạch Diễm cũng không thiếu công phu tu luyện, tôi phân ra một đạo ý thức thời khắc chú ý đến hắn, mới để hắn đi.

Tôi tự đối chiến với Nhược Thủy.

Nàng đứng ở bên trong mặt sông, sóng nước hung mãnh liên tiếp bắn về phía tôi, như một con cự thú muốn xé rách tôi.

Nếu là Vô Cực Ngọc Giản ở đây thì tốt rồi!

Trong lòng vừa động, trên tay của tôi lại thật đúng là xuất hiện ngọc giản.

Không đợi tôi phản ứng lại, thủy quái kia cũng đã mở cự miệng ra ngoạm về phía tôi.

Đã không kịp né tránh, tôi theo bản năng hóa Vô Cực Ngọc Giản thành trường kiếm, tụ lực chém về phía thủy quái kia.

Kiếm thế sắc bén chém cự miệng rít gào kia của thủy quái từ giữa, nháy mắt, linh lực hỗn độn chống đỡ thủy quái kia đã tan biến.

Thủy quái hóa thành nước rơi xuống, tôi chưa kịp né tránh, bị dội ướt toàn thân.

Nhưng mà những dòng nước thủy này cũng không có trọng lượng, thậm chí đều sẽ không giữ ở trên người.

Nước tạo thành thủy quái từ dội ướt từ đầu đến dưới chân tôi, rơi xuống mặt đất, lại trở lại bên trong mặt sông, hòa hợp một thể với nước giữa sông.

Tôi nhìn quần áo mình khô ráo như cũ, không nhịn được lại cảm thán Nhược Thủy thần kỳ một lần nứa.

Đây chính là nhược thủy yếu nhất thế gian sao??

Đáng tiếc là một bạo tính tình.

Bạch Diễm cũng đã giải quyết rồng nước, không bị thương lông tóc.

Khóe mắt bỗng nhiên liếc qua chỗ nước cạn bên kia, tôi sửng sốt, lui về sau chỗ nước cạn!

“Ta chán ghét quỷ Minh giới!” Lúc này Nhược Thủy nổi giận gầm lên một tiếng, mình lại bay lên từ trên mặt nước, đánh về phía tôi.

Tôi chỉ có thể ứng chiến, chính là Minh Hà lại càng lùi càng ít, tôi vội vàng nói với Bạch Diễm: “Bạch Diễm, ngăn Minh Hà lại! Đừng để cho hắn lui về!”

“Vâng!” Bạch Diễm đồng ý một tiếng, cưỡi Tiểu Hắc bay trở về một sơn động Minh Hà chảy ra kia, như là con rắn quấn ở con sông màu đen kia, nắm từ trên mặt đất lên.

“Mẹ, con đã bắt lấy hắn!” Hắn hưng phấn gọi tôi, nhưng hắc thủy kia như có sinh mệnh, vặn vẹo ở trong tay nhỏ của hắn, lại thật sự tránh thoát.

Tôi với Nhược Thủy dây dưa, vài lần qua đi, đều thiếu chút nữa bị nàng tìm được chỗ sơ hở.

“Bạch Diễm! Nghĩ cách để Minh Hà ra!” Tôi lớn tiếng nói với Bạch Diễm một tiếng.

“Vâng!” Tiểu gia hỏa gật đầu, lại là một chân dẫm lên trên người Minh Hà.

Không biết có phải ảo giác hay không, tôi như nghe được ai đó ăn đau kêu rên một tiếng.

Một cái thất thần này, làm Nhược Thủy tìm được sơ hở của tôi, nàng hóa thành lưỡi dao sắc bén xẹt qua mặt tôi, đi xuống là muốn đánh vào ngực.

Tôi vội vàng vung kiếm hất tay nàng ra, lại không ngờ một cái tay khác đã bóp ở cổ tôi.

“Mẹ!” Bạch Diễm thấy tôi có nguy hiểm, cũng không màng Minh Hà, ném nước sông trong tay xuống sốt ruột đánh về phía tôi.

tôi nhanh chóng trở tay đâm kiếm đâm vào bụng Nhược Thủy.

Nàng ăn đau, lực tay bóp cổ tôi thoáng thả lỏng chút, tôi lập tức tránh thoát lui về sau, duy trì khoảng cách với nàng.

Thân thể nhỏ bé của Bạch Diễm vọt đến bên người tôi, vươn cánh tay nhỏ đứng ở trước mặt tôi, nghiêm khắc nhìn Nhược Thủy.

“Mẹ, con bảo vệ mẹ!” Hắn nghiêm túc nói.

“Mẹ không có việc gì, con đi bắt Minh Hà đi.” Tôi nói, nếu Tế Ngôn lừa lộng chúng tôi đến đây rồi mặc kệ chúng tôi, hiện tại cũng đừng nghĩ chỉ lo thân mình!

Bạch Diễm do dự một chút, còn nói không yên tâm tôi, đứa nhỏ này, ấm lòng thật khờ.

“Mẹ là người lớn, sẽ không có việc gì, nhất định phải bắt lấy Minh Hà!”

Hắn gật đầu, lúc lại muốn chạy đi lần nữa, nơi đó lại chỉ còn lại có một hồ nước khô khốc.

“Mẹ?” Bạch Diễm có chút áy náy gọi tôi một tiếng; “Hắn chạy thoát rồi?”

Thứ gặp chuyện mà chạy trốn này, tuyệt đối sẽ không phải là cha Mặc Hàn!

“Không sao, chạy thì chạy thôi.” Tôi trấn an Bạch Diễm, lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng rống giận của Nhược Thủy.

“Nếu một giọt nước cuối cùng hắn đều không muốn để lại nơi này, các ngươi đều phải chết!”

Việc này không liên quan đến chúng tôi!

Nhược Thủy ngập trời từ trong mặt sông dâng lên, tôi căng ra một kết giới cho chính mình và Bạch Diễm, sóng nước Nhược Thủy Kia xông tới, gần như muốn phá tan kết giới của tôi.

Nhược Thủy yếu mềm nhất thế gian hung mãnh lên cũng muốn mạng người!

Một ngọn sóng đập xuống, sắc mặt Nhược Thủy đứng ở phía trên mặt nước trở nên trắng bệch.

“Không…… Không được!” Không biết nàng ở hoảng loạn nói cái gì đó, đã thấy màu đen trên người nàng nhanh nhạt dần xuống, thay thế một thân bạch y.

Thay quần áo, đây là muốn biểu diễn sao!

Tôi không khỏi dắt Bạch Diễm lui về sau một bước. Lại phát hiện sau khi Nhược Thủy thay bạch y, lệ khí trên mặt lúc trước lại biến mất toàn bộ.

Nàng nhìn về phía chúng tôi, thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Vì sao không nghe ta nói trở về?”

Là giọng nói tôi bị lừa kia!

Nàng là Nhược Thủy?

Tôi có chút hỗn loạn, nếu Nhược Thủy nhắc nhở tôi mắc mưu mà nói, sao vừa rồi nàng ta lại công kích tôi?

Kia nhưng từng bước đều là chết chiêu, chưa từng muốn cho ta sống sót.

Nhược Thủy bạch y trước mắt, tuy mặt và giọng nói giống nhau, nhưng khí chất lại thay đổi.

Không còn hùng hổ doạ người nữa, ngược lại, thật sự là có một loại cảm giác làn nước nhu nhược.

“Ngươi là Nhược Thủy?” Tôi xác nhận nói.



Nàng gật đầu, nôn nóng nói với tôi: “Thừa dịp nàng không ở đây, các ngươi mau trở về đi!”

“Thừa dịp ai không ở đây?” Trong nháy mắt trong đầu tôi hiện lên Nhược Thủy hắc y kia.

Mặt Nhược Thủy bạch y lộ vẻ khó xử, Bạch Diễm cũng tò mò đánh giá nàng: “Ngươi là Nhược Thủy, vừa rồi kia cũng là Nhược Thủy, sao lại có hai Nhược Thủy?”

Có lẽ, Nhược Thủy này cũng chơi nhân cách phân liệt.

Quả nhiên, muội tử bạch y chần chờ nửa ngày, thấy chúng tôi vẫn không đi, ấp a ấp úng nói: “Chúng ta thật sự đều là Nhược Thủy. Có thể nói, nàng chính là ta, ta chính là nàng.”

Quả nhiên…

Hơn nữa, Nhược Thủy hai nhân cách, đều biết tồn tại của đối phương.

“Vì sao ngươi phải nói ta bị lừa?” Tôi hỏi.

Nàng thở dài: “Ngươi không nghe ta nói rời đi, là không tin ta đi?”

“Vậy không liên quan đến tín nhiệm, ta tới nơi này, là bởi vì trượng phu ta sẽ có nguy hiểm, ta muốn đi giúp hắn. Nửa tháng trước, hắn đã đi qua nơi này.” Tôi thử nói.

Nhược Thủy bừng tỉnh: “Nửa tháng trước, xác thật có quỷ đi ngang qua nơi này, ngươi là thê tử của hắn?”

“Đúng! Hiện tại hắn thế nào, ngươi biết không?” Tôi vội hỏi.

Nhược Thủy lắc đầu: “Xin lỗi, ta không biết, hắn đi núi Bất Chu, địa phương hắn đi ta đi không được. Nhưng, lúc hắn đi ngang qua nơi này, cũng không bị thương.”

Nói cách khác, Mặc Hàn an toàn thông qua Minh Hà và Nhược Thủy, tiến vào núi Bất Chu.

Chờ một chút, Nhược Thủy càng tới gần núi Bất Chu hơn Minh Hà, vì sao Nhược Thủy cũng không biết tình huống của Mặc Hàn, mà Minh Hà lại biết?

Nhìn muội tử bạch y còn tính dễ nói chuyện, tôi tính đánh cuộc một phen ở trên người nàng: “Minh Hà nói với ta, trượng phu ta bị nhốt ở núi Bất Chu, ngươi có thể đưa ta đi gặp hắn không?”

Nghe thấy hai chữ Minh Hà, trong mắt muội tử hiện lên một tia ngượng ngùng, ánh mắt cũng trở nên quái dị.

Tôi từng yêu một người, cũng bị người từng yêu. Ánh mắt kia, tôi có thể thường xuyên thấy ở trong mắt Mặc Hàn.

Muội tử yêu Minh Hà, phi đặc biệt yêu.

Tôi như hiểu rõ nguyên nhân Nhược Thủy hắc y hạ tử thủ công kích với tôi.

Một chuyện xưa yêu mà không được.

“Ta có thể đưa các ngươi đi qua, nhưng, ngươi thật sự muốn đi? Tu vi của ngươi ở núi Bất Chu quá nguy hiểm.”

Tôi kiên định gật đầu.

Minh Hà đưa tôi và Bạch Diễm đến đây, để mình lại, chúng tôi trừ vào núi Bất Chu tìm được Mặc Hàn, cũng không có lựa chọn thứ hai.

“Vậy thừa dịp nàng không ở đây, ta đưa các ngươi đi qua.” Muội tử Bạch y nói.

“Đúng rồi, ngươi nói ta mắc mưu là chuyện như thế nào?” Muội tử thoạt nhìn bộ dáng không tồi, tôi cẩn thận hỏi một câu.

Đang muốn thi pháp đưa chúng tôi đi thì muội tử ngừng một chút, chần chờ một chút, nói: “Các ngươi không nên đến đây, nàng sẽ giết các ngươi, ngươi cũng thấy rồi đó.”

Muội tử hắc y rất giống là cái loại trạng thái sau khi bị người yêu vứt bỏ mà phát điên này.

Nhìn trong mắt muội tử bạch y quanh quẩn sầu bi, tôi không nhịn được hoài nghi Tế Ngôn Minh Hà và Mặc Uyên là một đức hạnh, đều là loại người đưa quần mà không nhận này.

Để đảm bảo, tôi không lắm miệng hỏi ân oán hai sông bọn hắn.

Muội tử bạch y ý bảo chúng tôi đi đến bờ sông, nàng thả xuống một phần nước sông, giữa sông lại cất giấu một cục đá, vừa vặn tiếp nối với bờ bên kia.

Lộ ra đường đi, tôi bước lên phía trước, sau khi xác nhận không có vấn đề, thu Linh Lung lại, ý bảo Bạch Diễm cũng xuống dưới.

Tôi dẫm lên cục đá đi ở phía trước, Bạch Diễm nắm tay của tôi theo ở phía sau.

Con sông này rất rộng, cục đá lớn lớn bé bé lại cũng liên miên không dứt. Trên tảng đá không có rêu xanh, giữa sông cũng không thấy có cá.

Sau khi cục đá lộ ra, đá trên mặt thậm chí đều khô ráo, lá cây rụng tôi ném xuống lúc trước kia, đã nặng nề dừng ở cạnh tảng đá đầu tiên.

Bởi vì không biết khi nào Nhược Thủy hắc y sẽ xuất hiện, tôi và Bạch Diễm đi rất nhanh, không bao lâu đã đi tới giữa sông.

Ngay ở lúc này, tôi cảm giác được không khí phía sau thay đổi.

Đó là một loại ánh mắt ác độc, ánh mắt hận không thể giết tôi.

Lòng tôi nói không ổn, quay đầu lại vừa thấy quả nhiên là Nhược Thủy hắc y xuất hiện.

“Bạch Diễm con đi mau!” Tôi truyền âm cho Bạch Diễm, ôm hắn để cho hắn bước lên trên cục đá phía trước tôi kia.

Phía trên Nhược Thủy không thể dùng pháp lực bay qua, Bạch Diễm muốn đi theo bên người tôi nhưng thấy giọng nói của tôi nghiêm khắc, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, tung tăng nhảy ở những trên tảng đá đó, nhanh chóng chạy đến bờ bên kia.

“Mơ tưởng qua sông!” Nhược Thủy hắc y thấy thế, lập tức cuốn lên một cột nước tấn công về phía Bạch Diễm.

Sao tôi sẽ để Bạch Diễm có nguy hiểm, lập tức dùng pháp lực chặn một kích này cho hắn.

Bạch Diễm nhận thấy được nguy hiểm quay đầu lại nhìn thoáng qua, tôi vội nói: “Đi mau!”

“Mẹ…?” Hắn không muốn nỉ non một tiếng, còn nói sợ liên lụy tôi, nhanh chóng xoay người chạy về phía trước.

Nhược Thủy lại cuốn lên cột nước thứ hai, lại bị tôi chặn lần nữa. Đồng thời, tôi nhân cơ hội vung kiếm chém về phía nàng.

Nhược Thủy kịp thời né tránh, nhưng bị chém nửa ngón tay.

Nàng là làm từ nước, mất nửa ngón tay cũng không đổ máu, rất nhanh lại mọc ra ngón tay mới.

Nhưng, nàng lại nổi giận.

“Khốn kiếp!” Nàng rống giận, cục đá dưới chân nhanh chóng dâng lên cao, sóng gió mãnh liệt như cuồng phong trên mặt biển.

Mặt nước đã đầy tảng đá, tôi thấy Bạch Diễm đã bò lên trên bờ bên kia, nhẹ nhàng thở ra, cũng không dây dưa với Nhược Thủy quá nhiều, nhanh chóng chạy về phía Bạch Diễm.

Nhược Thủy đuổi lại đây, tôi và nàng vừa đánh vừa lui. Nàng cũng đã nhìn ra ý đồ của tôi, dáng người bên này chợt biến mất, lại xuất hiện từ phía sau tôi, chặn đường lui của tôi.

Bạch Diễm ở bờ biển phóng hỏa với nước sông, nhưng hai người tương khắc không có tác dụng.

Dưới sốt ruột, hắn linh cơ vừa động, lại bắt đầu cởi quần!

Tôi gần như đã đoán được hắn muốn làm cái gì?

“Này! Ta muốn đi tiểu!” Hắn cố ý lớn tiếng gọi Nhược Thủy.

Toàn thân tâm Nhược Thủy tư đấu với tôi nghe vậy sắc mặt biến đổi, thấy Bạch Diễm đã cởi quần đứng ở bờ sông vận sức chờ phát động, càng thêm tức giận: “Dừng tay!”

“Hừ! Ta muốn đi tiểu! Chính là nước tiểu ở đỉnh đầu ngươi!” Hắn làm mặt quỷ, ngay sau đó tôi nghe được tiếng giọt nước liên tiếp.

Tôi ở trong lòng che mặt.

Không biết Mặc Hàn thấy con trai mình có tiền đồ như vậy sẽ có vẻ mặt gì?

Toàn bộ sông Nhược Thủy đều không tốt, thét chói tai muốn phóng về phía Bạch Diễm, khí thế kia càng hận hơn trước.

Tôi nhanh chóng đuổi theo đi, đồng thời dùng linh lực tận khả năng bọc lấy Nhược Thủy, phòng ngừa nàng xuống tay với Bạch Diễm.

“Bạch Diễm đi mau!” Tôi lớn tiếng nhắc nhở, tiểu gia hỏa nhanh chóng mặc xong quần. Nhanh như chớp chạy vào trong chỗ sâu phía bờ sông, trốn vào một lùm cây biến mất không thấy.

Nhược Thủy đuổi tới trên bờ tiếp tục đi về phía trước, tôi cũng lên trên bờ, đâm vào sau lưng Nhược Thủy một kiếm!


Nàng phát ra một tiếng kêu rên thống khổ, tôi đang muốn thở phào nhẹ nhõm, con sông trong xanh lại vọt ra một làn nước đen, thừa dịp tôi chưa chuẩn bị, đả thương tôi xuống mặt đất.


“Mẹ!” Thấy tôi bị thương, Bạch Diễm trốn ở bụi cây nôn nóng lao ra, bị Nhược Thủy vừa vặn bắt được.


“Ta giết ngươi!” Nhược Thủy luống cuống cả giận nói.


Tôi giãy giụa bò dậy, hắc thủy đả thương tôi kia cũng đâm về phía Bạch Diễm…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK