“Chuyện ông lão, ngươi chưa hiểu ra sao?” Asha Corea có chút giận dỗi nói, nàng vốn đang định kể lại cho hắn thì liền bị mang lên đỉnh cầu đứng.
Tìm tới một vị trí quái đản như thế để dừng chân thì rõ ràng chỉ có loại người như Mạc Phàm mới nghĩ ra.
Mạc Phàm suy nghĩ thật kĩ, ban nãy đúng là khi nghe ông lão nói, hắn cảm thấy cây cầu vĩnh cửu này sự tình… bất quá chỉ là bởi vì ông lão tự thêu dệt câu chuyện. Không có pháp sư phục dụng sửa chữa, như thế nào cây cầu có thể hồi sinh?
Nghĩ một luồng như vậy, Mạc Phàm trầm ổn nói: “Một chút lớn già đầu ông lão không biết rõ đúng sai bản chất sự việc, tự ý tổ chức văn vở thêu dệt ra một cái truyền kỳ cổ tích, cái này cổ tích tựa như mộng cảnh, không có tính đúng sai xác thực, trái lại ảnh hưởng rất lớn về logic, tác động đến tâm lý và niềm tin lớp trẻ. Giả sử một ngày nào đó lỡ như có người thực quên đi cội nguồn những pháp sư phục chế nâng đỡ cây cầu Brooklyn, vẫn đinh ninh cho rằng cây cầu tự có khả năng sửa chữa, vậy cũng là ngu dân”.
Chỉ thấy Asha Corea lắc đầu, ôn nhu nói: “Ngươi thấy vậy sao?”
“Ừm, chẳng lẽ sai?”
“Cổ tích chính là một loại truyền kỳ, một câu chuyện mà nhiều người tin tưởng, cũng không đáng bị phê phán. Ngươi ngược lại đem lý thuyết thực tiễn áp đặt vào, muốn người ta mất đi niềm tin cùng hi vọng của chính mình, như thế cũng không hay”. Asha Corea đưa ra một góc nhìn đối lập.
Mạc Phàm gãi gãi đầu, cười mà không phải cười, có chút gượng ép muốn lảng tránh, đem chuyện này lắng xuống.
Kì thật, hắn không muốn tiếp tục bàn về vấn đề này.
“Ông lão đã mất thân nhân quan trọng nhất của đời mình trên cây cầu này!” Asha Corea nói tiếp, nàng thừa biết cái tên đang đứng trước mặt mình tuyệt đối không để tâm vấn đề, nhưng vẫn cứ phải nói.
“A… thật xin lỗi, ta không biết, ngươi làm sao đoán được?” Mạc Phàm luống cuống hỏi rằng.
“Ông lão lủi thủi ngồi trên hàng ghế đá một mình, phóng tầm mắt ký ức đến cây cầu, việc chúng ta đứng đó chiêm ngưỡng, ắt hẳn đã che khuất góc nhìn”.
“Đã quá 2 giờ sáng, ở tuổi ấy thường sẽ có con cháu dắt theo hoặc ít nhất ngồi bên cạnh nên là một cụ bà, dựa thêm sự tình lời nói ban nãy, ta đại khái có thể đoán được tỉ suất… ông lão mất đi vợ mình trên cây cầu này đi”. Asha Corea nói ra suy nghĩ của mình.
Mạc Phàm duy trì cái nhìn trọn vẹn đặt lên người nàng, hắn cũng không đáp lại, chỉ giữ lấy ở trong lòng sự tình đáng tiếc đó.
Chẳng trách... chẳng trách cho dù đã từng này tuổi, cho dù thành phố đã phát lệnh rút nhân khẩu rời đi khỏi New York, ông lão vẫn lén lút trốn ở đây, tại tầm nhìn đối diện chân cầu này nhìn.
Làm sao có thể mở lời trước nỗi đau như vậy? Đổi lại là hắn, nhất định sẽ đem cây cầu này vĩnh viễn chôn vùi xuống sông.
Họ đang đứng ở vị trí cao chót vót giữa lòng sông East, nơi mà gió đan xen nhau từng đợt mang hơi tức hướng kia đại dương ùa vào.
“Đổi lại một cái vấn đề khác, ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?” Asha Corea ý vị thâm trường nói ra.
Đôi mắt linh hoạt canh cánh của nàng tựa hồ đang cố gắng muốn nhìn thấu phản ứng của Mạc Phàm.
Hắn cũng là bật cười tự nhiên liếc nàng.
Không phải rất quen thuộc sao, loại tình huống như thế hắn tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ mắc phạm sai lầm một lần nữa.
“Siết siết ~~~~~”
Mạc Phàm đem Asha Corea siết chặt lại giữa lồng ngực, hừng hực khí ấm bao cuộn lấy hai người họ.
Gió se từ biển thổi đến thành cầu Brooklyn, lướt ngang qua vị trí hỏa nhiệt trên người Mạc Phàm phát sinh liền trở thành khí nóng sà vào phần còn lại của New York, khiến cả thành phố bỗng nhiên cảm thấy oi bức tới tột độ.
Asha Corea: “????”
“Ta đáp ứng ngươi câu nghi vấn, cũng không phải cho phép người chiếm tiện nghi, còn không mau bỏ ra?” Asha Corea ngữ khí lạnh đi mấy phần, đồng dạng sắc mặt đỏ đến mấy phần, không tiếc lời mắng.
“Giữ như vậy một lúc, giữ như vậy một lúc”. Mạc Phàm mặt dày làm như không nghe, tay vẫn là đem nàng gọn gàng ôm vào lòng.
Asha Corea dáng vóc thiên hạ này rõ ràng cũng chỉ có máy bay nương tử mới cùng phẩm vị, nam nhân nhìn từ xa thôi cũng muốn tự động cứng rắn lên, huống chi Mạc Phàm hiện tại dạng này một cái tiểu hán tử nhiệt huyết ác ma đầy mình.
Một lúc sau, hắn mở miệng nói: “Đừng đi, ta hỏi xong, sẽ buông ngươi ra”.
“Hả?” Asha Corea không chính diện trả lời.
“Ta rất thắc mắc, cho dù là tin tức chợ đen, thế giới ngầm cũng được, ngươi làm sao có thể điều tra manh mối được một kẻ như Cổ Nguyệt Đế, ngươi biết hành tung Garry giống như rất kĩ... khụ khụ, xin lỗi, ta diễn đạt không giỏi, ý của ta là, ân, ngươi như thế nào nắm được thông tin then chốt như vậy?”
Asha Corea trong lòng ngực của Mạc Phàm ngẩng đầu lên, đón ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng nói: “Nếu ta nói ta mua bán thông qua một cái người chết, ngươi có tin không?”
“Thông qua người chết?” Mạc Phàm khó hiểu hỏi lại.
“Sau sự kiện cùng ngươi ở Hư Vô Đảo, ta đúng là kì vọng thu hoạch một ít đồ vật từ tay Hắc Ám Chúa Tể. Nhưng những thông tin về người này liền đúng như ngươi nói, ngay cả tầng dưới thế giới ngầm cũng là rất ít rất ít. Mãi về sau, tình cờ thế nào, ta gặp được một người, là hắn cung cấp thông tin một cái truyền thừa bên trong Cổ Miếu Di Tích ở Nhật Bản cho ta, đổi lại, ta giúp hắn âm thầm điều tra manh mối ở New York, điều tra tòa tháp Empire State, điều tra Nghị Trưởng Maguire, điều tra Hắc Ám Sứ Giả Garry. Không nhờ kẻ này cung cấp tin tức, ta hẳn là sẽ không thể nào có manh mối”. Asha Corea thành thật nói.
Mạc Phàm hơi sửng sốt một chút.
Tất nhiên, lời nói của Asha Corea rất hợp lý, sẽ dễ tiêu hóa hơn, hợp lý giải thích được vì sao nàng tự nhiên lại biết được nhiều thông tin trong thời gian ngắn như vậy, như thế không hợp với tác phong cẩn thận của Cổ Nguyệt Đế lắm.
“Người ngươi nói, là Bee sao? Tuệ Tri Thần?”. Mạc Phàm nghĩ ngay đến cái tên này đầu tiên.
Asha Corea khẽ gật đầu, nhưng lời nói trái ngược: “50 đúng, 50 sai”.
“Hả?”. Mạc Phàm thắc mắc.
“Ngươi còn nhớ ở Ai Cập một thế hệ Pharaoh danh hiệu là Khafre hay không? Người mà chúng ta đã tận mắt chứng kiến hắn bị Minh Nhạn giết chết”. Asha Corea rất bình tĩnh nói: “Hắn mới chính là kẻ trực tiếp bán thông tin cho ta, đồng thời ta cùng hắn song phương hợp tác điều tra Garry, điều tra tất cả các bí mật của Liên Hợp Quốc và New York”.
Thông tin này có nhất định chấn động để Mạc Phàm rùng mình.
Trong lúc nhất thời, hắn không biết trả lời như thế nào.
Pháp sư thiên tài nghiên cứu, xác ướp Đế Vương Khafre còn sống? Vậy cái kia tận mắt mình chứng kiến ở Hư Vô Đảo chính là khôi lỗi của hắn?? Ve sầu lột vỏ?
Khoan đã, một tiền kiếp kia, Mạc Phàm cũng tận tay giết Khafre, nếu đối chiếu bên dưới thông tin này, vậy thì khả năng tiền kiếp Thần Mộc Tỉnh thôi diễn cũng là ‘giả Khafre’. Khafre thật ngay từ đầu đều không lộ mặt!!!
“Đó là 50 sai, vậy 50 đúng đâu?”. Mạc Phàm ngưng trọng hỏi.
“Ta hơi nghi ngờ Khafre, cuối cùng tại điều tra lẫn nhau thời điểm, hắn tự mình nói với ta, hắn chính là học trò của Tuệ Tri Thần...ân, cũng chính là người mà ngươi mở miệng gọi là Bee đấy”. Asha Corea nói.
“...”. Mạc Phàm cứng họng rồi.
Cái tên này, hắn là như thế nào sinh ra?. Mạc Phàm thậm chí phảng phất cho rằng, người này chính là Toàn Trí Thượng Thương giáng lâm du lịch nhân gian đồng dạng, hắn vì cái gì đầu óc có thể như vậy khủng bố?
Bee và Khafre cũng hoạt động mua bán tin tức ở thế giới ngầm, thậm chí, bọn hắn còn có Ngạn Thánh Giáo thẩm thấu cực sâu bên dưới Hắc Ám Vị Diện, so với Asha Corea càng nắm thông tin hơn nhiều lắm.
Tại thế giới ngầm mua bán tin tức đụng chạm, Asha Corea đã sớm có biết qua một kẻ thần bí nắm giữ ‘địa chỉ’ của hàng trăm di tích truyền thừa cổ xưa tại thế giới ma pháp ---- kẻ này chính là Bee.
Asha Corea là khách hàng của Bee, Bee cũng là khách hàng của Asha Corea.
Asha Corea nói cho Mạc Phàm biết, Bee tại New York hơn nửa năm trước đã sớm có động thái điều tra nội tình Liên Hợp Quốc, nhưng không tốt đem tất cả lật bàn. Lật bàn sớm, chính là bứt dây động rừng, hơn nữa, đối phương ẩn giấu cũng rất sâu, ngay cả Bee cũng không rãnh đào bới hết thảy.
Cho nên hắn mới cấp quyền để tất cả nâng lên mặt nước, để bọn hắn công khai ngoài ánh sáng giễu dương, chờ đến lộ tẩy thời điểm, Asha Corea mới có thể từ xa phán đoán được tình huống.
Một cái bẫy này, chính là hai người sắp đặt hoàn toàn.
Mạc Phàm bây giờ mới hiểu.
5-0!!!
Bàn thứ 5, cái cuối cùng, Bee để Khafre hợp tác với Asha Corea, kết toán tru diệt tàn dư, kế hoạch còn sót lại cuối cùng của Cổ Nguyệt Đế ở nhân gian!!!
“Không cần hỏi Khafre ở đâu, ta cũng không biết, có lẽ vị kia Tuệ Tri Thần chết rồi, hắn cũng muốn tháo lui, hoàn tất thêm một sự kiện của người quá cố cũng đã là lần cuối cùng. Hắn nói hắn không có can đảm đối đầu Hắc Ám như lão sư hắn”. Asha Corea cười một cái, giống như là đọc được tâm trí Mạc Phàm nói ra.
“À, ừm”.
Mạc Phàm đối với Khafre cũng không tính là quá ác cảm, đối phương không đụng chạm mình, mình đồng dạng lười đi quản nhiễu sự như vậy.
“Ân, nhưng mà khoan đã, ngươi làm sao biết ta nghĩ gì?”
Mạc Phàm nhíu mày lại, đột nhiên cẩn thận nhìn vào ánh mắt nàng, nhẹ nhàng phóng tinh thần lực đi cảm ứng.
Asha Corea mặc kệ để cho Mạc Phàm quan sát thế giới tinh thần của nàng.
Mất một lúc, hắn mới kinh hãi nói: “Ám ảnh, không gian, chúc phúc, độc hệ, tâm linh. Toàn bộ cấm chú???”.
“Asha Corea, ngươi không phải là tu luyện vong linh hệ sao? Vì cái gì thành tâm linh hệ?”. Mạc Phàm trừng mắt lớn hỏi.
Một tiền kiếp kia, hắn tuyệt đối nhìn thấy nàng bên người xuất hiện không ít vong linh kiếm thị.
Asha Corea rất khẳng định lắc đầu.
“Ta nhìn nhầm rồi?”. Mạc Phàm không hiểu ý tứ của nàng.
“Ma pháp bất quá chỉ là một loại hệ thống. Chẳng lẽ chỉ có thức tỉnh ma pháp vong linh hệ, ta mới được phép triệu hồi Kiếm Ảnh của ta?”. Asha Corea cũng rất thắng thắn nói. “Mạc Phàm, ngươi đã quên, Hắc Ám Kiếm Chủ của ta là như thế nào xuất hiện?”.
Nói lời nói, sau lưng Asha Corea, trên thành cầu, đột nhiên xuất hiện hàng trăm thanh kiếm vong linh, tất cả đều có u hồn lởn vởn phía sau lưng, giống như một đội quân u linh Ám Ảnh Kiếm Vương vậy, nồng nặc mùi tử vong chi khí.
“Là hắc ám khế ước của ta. Ngươi nhầm lẫn ta có vong linh hệ đều không có gì lạ”.
Mạc Phàm thật là rất lý giải, cuối cùng minh bạch vấn đề này.
Ánh trăng trên bầu trời đêm nãy giờ bị che khuất bởi bóng lưng to lớn của Mạc Phàm, lúc này mới có khoảng trống khẻ hở để len lỏi đến Asha Corea địa phương, triệt để lộ ra vẻ đẹp thần thánh khó cưỡng của nàng.
Không kiềm được khoảnh khắc đắc giá, Mạc Phàm nhanh chóng choài đầu xuống hôn vào bờ môi mỏng của nàng.
Chỉ vài giây ngắn ngủi thôi, nhưng cái hôn này như giải tỏa sự nặng trĩu cảm xúc mà hắn tích góp.
“Vừa rồi ta đánh mất kiểm soát, nếu ngươi giận mà nói, ta sẽ không như thế…” Mạc Phàm hành sự xong, tương đối khổ tâm nói rằng.
Để cho hắn ngoài ý muốn chính là, gương mặt Asha Corea đột nhiên hồng nhuận phơn phớt, không hề trả lời lại.
Nàng bất thanh động sắc nắm lấy cổ áo Mạc Phàm kéo xuống rồi quàng tay qua người hắn, mũi chân nhẹ nhàng kiễng lên, trực tiếp đưa đôi môi đỏ xinh xắn của mình trao hắn một nụ hôn.
Lần này nàng đã quyết ý, càng không cần phải mập mờ che giấu cảm xúc của mình, đơn giản mở gồng xích bản thân hướng về thứ nàng mong muốn.
Về phần Mạc Phàm, được vị Thánh Tôn Kiếm Tiên đẹp nao lòng trong truyền thuyết của thế giới ngầm chủ động tiến đến hôn, tuy có hơi mất mặt khi bị lấn át nhưng chung quy vẫn là cảm giác mình cả người tê dại, thoải mái nhắm hai mắt hưởng thụ.
Khoảnh khắc hai người chạm môi lần này, không gian cảnh vật xung quanh giống như chậm lại vài nhịp để hòa quyện chúc phúc.
Còn ở xa xa dãy bờ hồ phía Đông, các tòa cao ốc vĩ đại đang sừng sững phát quang, rực rỡ cả một vùng trời đêm, vừa hay tầm mắt hướng về, lại ngay trên đỉnh chóp cầu Brooklyn.
Đó là nơi đẹp nhất của kinh đô ánh sáng, nơi mà thánh nguyệt rọi xuống, giao thoa thiên cảnh.
Nơi bắt đầu nụ hôn của Asha Corea dành cho Mạc Phàm.
Ranh giới giữa bọn hắn vốn chưa từng tồn tại, cả hai đã ám muội ám muội một thời gian rất lâu rồi, đi một vòng lớn, chỉ để tìm lý do khiến mình thuộc về nhau.
….....
Ông lão ban nãy vẫn còn ngồi trên hàng ghế đá ngắm nhìn ký ức đau thương nơi cây cầu.
Tình cờ thế nào lại trở thành khán giả duy nhất chứng kiến cặp đôi kia.
Lão đột ngột rơi nước mắt.
Đó là nước mắt thỏa mãn, nước mắt hạnh phúc sau từng ấy năm nhung nhớ một hình bóng đã khuất.
“Brooklyn huyền thoại… mọi thứ đều là vĩnh cữu!”
…
“Thích không?” Asha Corea rất biết cách để nam nhân trước mặt mình càng hãm sâu trong mê muội.
“Ta thấy hơi nóng, chúng ta đi khách sạn đi!”. Mạc Phàm phản ứng tự nhiên nói.
“Vô lại!!!”
Người một khi đã đánh mất một cơ hội, như thế nào muốn mặt dày xin lại!?
..........
“Asha Corea, ngươi sắp tới có dự định gì?”
“Cùng ngươi đi Siêu Duy Vị Diện”.
“???” Mạc Phàm ngây dại.
Cái gì cùng ta, mà tại sao ngươi cũng đi, mà tại sao ta phải đi?
Chỉ thấy Asha Corea nở ra nụ cười thần bí, sau đó nàng cũng không tốt nói thêm gì.
......................