- -----
- -----
Mười năm về trước, kể từ trận đại chiến ở Quang Minh Thánh Thành lần thứ hai trong lịch sử.
Một hòn đảo ẩn tàng xa xôi, nằm ở đâu đó tại ranh giới giao nhau phía nam bán cầu của hai đại dương lớn nhất thế giới. Hầu như không ai biết đến sự tồn tại của nó, cũng như chưa bao giờ nhìn thấy trên bất cứ loại nào bản đồ. Bên trong là một thế giới với lạ lẫm, đầy rẫy những thứ kỳ lạ của vùng đất chưa từng được khai phá.
Không gian vô cùng trầm lặng, thảm thực vật hoang dại mà xanh mướt như vô tận kéo dài, sắc hoa muôn màu phản chiếu lung linh dưới ánh nắng chói chang. Thanh âm bên trong một khu rừng thỉnh thoảng chỉ có tiếng gió thổi vi vu, lá cây xào xạc xen lẫn tiếng kêu của những sinh vật không rõ. Cảnh sắc yên bình của nơi đây tựa hồ như chưa bao giờ có vết chân của loài người.
"Nina tỷ tỷ, mau tỉnh lại!"
Giữa rừng già âm u hoang vắng, một giọng nói rất nhỏ, yếu ớt nhưng vô cùng trong trẻo vang lên, thanh âm hướng về một cái nữ hài đang nằm ngắm nghiền đôi mắt bên dưới thảm cỏ.
Mặc dù nữ hài tên gọi Nina này mang hình dáng của nhân loại, nhưng khí tức toả ra tuyệt nhiên bất đồng. Trên người tuy rằng đầy rẫy vết bẩn bụi đất cùng một ít vết thương, nhưng quả thực nguyên bản da dẻ không hề có một chút tỳ vết, giống như là thân thể của tinh linh chủng tộc vậy. Dựa vào vẻ bề ngoài đoán chừng nàng chỉ khoảng 12 tuổi đi. Còn cái âm thanh lay gọi nàng tỉnh dậy kia lại xuất phát đến từ một cái nữ hài còn nhỏ tuổi hơn, tầm chập chững 6 tuổi.
Nina như nghe thấy được âm thanh từ muội muội của mình, tay thon thả nhẹ nàng đưa lên trước mặt, đồng thời đôi mắt chầm chậm mở ra dần dần thích nghi với ánh sáng chói mắt. Nàng từ từ vừa ngồi dậy một cách khó khăn vừa quan sát xung quanh, trong cơ thể cảm giác được một trận đau nhức ê ẩm.
Mà khi Nina hướng về phía âm thanh phát ra, nàng phát hiện gương mặt muội muội của nàng đang run run sợ hãi nhìn về một phương hướng.
"Mei, có chuyện gì..."
Nina vừa nói vừa nghiêng đầu quay lại nhìn theo hướng mắt của Mei, đồng dạng cũng là giật mình hoảng hốt, đập vào mắt nàng là một cái xác một con cự mãng xà dài hơn trăm thước, mặc dù là yêu ma thuộc chủng loài xà tộc nhưng hình thù vô cùng kỳ dị và kích thước to lớn bất thường, tốc độ lại quá mức khoa trương. Nó chính là thứ lúc nãy như hình với bóng truy đuổi cả hai người Nina và Mei. Nina vì cố gắng bảo vệ tiểu muội muội trốn chạy nên đã bị thương và ngất xỉu, chẳng hiểu vì sao khi nàng tỉnh lại đã thấy nó trở thành một bộ tử thi rồi.
Mà một cái thân ảnh nam nhân không biết từ lúc nào đã đứng tại trên cao cái xác to lớn kia. Ánh nắng mặt trời chói chang xuyên qua những tán cây trong tầm mắt của hai nữ hài đã bị nam nhân này gần như che khuất. Không thấy rõ hắn gương mặt, nhưng trên người hắn đều là một cái lưu linh mờ ảo, toả ra nồng nặc mê vụ hắc ám lượn lờ vô cùng đáng sợ. Sau lưng hắn có một đôi cánh, tựa như Ưng điểu trường hải. Mà quỷ dị chính là, một bên vô tận màu trắng, bên còn lại sâu thẳm màu đen.
"Các ngươi không phải là nhân loại?” Thần bí nam nhân hỏi rằng.
"Ngươi... là ai?” Nina đối với người này vẫn là cảnh giác, ôm chằm lấy em gái mình che chở.
"Trả lời đúng câu hỏi". Thần bí nam nhân vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng bình thản, chậm rãi lời nói không hề nhấn mạnh ngữ khí nhưng vẫn ngập tràn lực chấn nhiếp.
Mặc dù lời lẽ lạnh lùng đanh thép như thế, nhưng Nina mơ hồ nhận ra người này không có sát khí toả ra, hơn nữa nếu muốn làm hại các nàng cũng không cần phải hỏi nhiều như vậy.
Suy nghĩ một thoáng, nàng cũng lấy lại bình tĩnh mở to đôi mắt, con ngươi màu xanh lục cố gắng nhìn thẳng vào gương mặt của nam nhân kia, ánh mắt vẫn còn mang một chút sợ hãi xen lẫn một ít sự tò mò.
"Phải, chúng ta là... Bạch tinh linh chủng tộc, nhưng quê hương đã không còn nữa, chỉ có hai tỷ muội chúng ta lưu lạc ở nơi này... Nếu... nếu như ngươi muốn làm hại muội muội ta, bước qua xác ta trước tiên!" Nina cố lấy lại sự can đảm cùng vẻ bình tĩnh nói ra.
Nam nhân nghe xong câu trả lời, ánh mắt lộ ra mấy phần trong suốt, cả thân ảnh từ từ di chuyển đáp xuống, khổng lồ thần dực sau lưng cũng không rõ thế nào, phập phùng lên lưu ly hỏa diễm, thiên không thiêu đốt, dần dần biến mất.
“Không phải nhân loại liền đừng sợ, chỉ nhân loại mới phải sợ ta!” Thần bí nam chân tiến gần đến hai tỷ muội bạch tinh linh vị trí nói rằng.
×
— QUẢNG CÁO —
“Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?” Nghe được câu này, Nina cả người đều biến sắc.
Bỗng nhiên, hắn cái cỗ khí tức âm u tà quỷ đó, miệng nở ra một nụ cười, nhưng ngược lại với loại hình ám ma của bản thân, nụ cười đó thực sự rất ấm áp, để cho hai cái bạch tinh linh đều có chút rung động kịch liệt.
"Thần linh…”
.........
.........
Từ rất lâu rồi, vào thời đại mà đất trời còn chưa kiến tạo, thế giới này chỉ là một mảnh vô ngần hư không, chẳng có bất cứ cái gì nguyên tố hay sự sống. Truyền thuyết kể rằng một vị chí cao vô thượng Thần đã dùng quyền năng vô hạn của mình để tạo nên tinh cầu này, tạo ra các nguyên tố, hình thành nên các mảng lục địa cùng đại dương. Kiến thiết thành một vị diện vô cùng đa dạng, đầy màu sắc.
Vạn vật được sinh ra, chỉ duy nhất chưa có sự sống, thần lại bắt đầu gieo mầm tạo nên những sinh vật đầu tiên, trước hết là những đơn bào sinh vật vô cùng nhỏ bé, cho đến những loài thực vật, động vật cũng thai nghén hình thành.
Cũng không rõ vị Thần ấy ngoài ban tặng cho muôn loài chỉ có duy nhất sự sống, hay là còn thứ gì khác nữa. Nhưng sau một đoạn thời gian tiến hoá khá dài, rất nhiều sinh vật trên thế giới này lĩnh hội được một khả năng đặc biệt, đó là chưởng khống nguyên tố, tạo ra pháp thuật.
Trải qua hàng triệu năm tiến hoá, loài người cuối cùng cũng được sinh ra. Nhưng vốn là sinh sau đẻ muộn, nhân loại vốn chỉ là giống loài nhỏ bé đứng phía dưới chuỗi thức ăn của những sinh vật mà họ gọi là yêu ma.
Tuy là yếu ớt như vậy, nhưng có lẽ loài người lại may mắn được thần ưu ái, với trí tuệ vượt trội cùng sự bảo hộ của những sinh vật được gọi là Đồ đằng, con người đã thoát khỏi kiếp số phải làm vật tế cho những yêu ma tham lam đói khát kia, có điều kiện để trỗi dậy mạnh mẽ. Nhân loại luôn xem đồ đằng chính là hiện thân của Thần, luôn kính ngưỡng, thờ phụng để có được sự bảo hộ cùng che chở.
Cho đến một ngày, con người đầu tiên có năng lực thao túng nguyên tố xuất hiện, tạo nên một bước ngoặt vô cùng to lớn. Không rõ vị này là do thần linh phái xuống nhân gian, hay là một người ưu tú bên trong lĩnh ngộ được pháp môn thần thánh này. Tất cả mọi người đã suy tôn hắn là pháp thần, người có công lao vĩ đại mang đến một kỷ nguyên mới tươi sáng cho nhân loại, có thể tự mình chống lại yêu ma mối đe doạ, có thể tự quyết định vận mệnh của chính mình.
Theo thời gian dần phát triển, nhân loại tiến hoá mạnh mẽ hơn bao giờ hết nhờ ma pháp, dần dần thoát ly khỏi sự bảo hộ của Đồ đằng. Trên thế giới lúc này yêu ma cùng nhân loại bắt đầu một trận chiến sinh tồn và tranh giành lãnh thổ với nhau kéo dài hàng niên kỷ, mà trong đó tham vọng nhất phải kể đến những sinh vật bên dưới sâu thẳm đại dương.
Dưới sự tấn công xâm lấn của đế quốc khổng lồ dưới biển sâu, thiên địa chìm vào một mảnh u ám mây mù, những trận mưa bão liên miên không dứt, những cơn Đại hồng thủy từ biển khơi xa xôi tức giận đổ xô vào đất liền tựa hồ như muốn diệt trừ toàn bộ thế gian này.
Nhưng có vẻ như Thần vẫn luôn âm thầm bảo hộ cho tạo vật hoàn hảo của mình, không đành lòng chứng kiến loài người lâm vào tình cảnh tuyệt diệt. Những đồ đằng thú đã lại đứng lên cùng với loài người hợp sức, một cuộc chiến tranh kinh thiên động địa nổ ra.
Sau một cuộc chiến dài dẳng đầy tổn thất, Hải Dương chi Đế cuối cùng đã bị đánh bại, đại dương xâm lược đã bị đẩy lùi, nhưng Đồ đằng cũng đã phải trả giá rất đắt, gần như đã bị tiêu diệt toàn bộ, chỉ còn sót lại trên thế giới một vài cá thể hiếm hoi hậu duệ.
Sau cuộc chiến đó, nhân loại bắt tay vào công cuộc tái thiết, dần làm chủ được sức mạnh của mình, phân chia ra các lãnh thổ ở bốn bể năm châu, cùng với những yêu ma trên mặt đất song song tranh đấu tồn tại. Mỗi khu vực lãnh thổ hình thành các trật tự riêng biệt, phân chia cao thấp. Pháp thần được mọi người tôn kính, xem như thánh nhân, người khai sáng ra ma pháp, được Thần sai phái xuống trần thế cứu rỗi nhân gian.
Chỉ là,
Pháp thần đã biến mất sau cuộc chiến với hải dương thần tộc…
Không ai biết được hắn đã đi đâu, tất cả những di sản hắn để lại là những tinh hoa, cổ thần ma pháp mà mình sáng lập, được kế thừa và phát huy bởi những "đứa con" bầy tôi trung thành nhất của mình - Thiên sứ.
Sáng tạo vĩ đại nhất của pháp thần để lại cho hậu thế, chính là thiên sứ hồn thai. Mỗi một hồn thai đều ban cho những tuyển chọn ma pháp sư truyền thừa lực lượng vô cùng mạnh mẽ, trở thành những thiên sứ chí cao vô thượng, chưởng quản trật tự nhân gian, bảo hộ loài người.
Thánh địa của các thiên sứ, thời kỳ cổ đại mấy ngàn năm trước được gọi là Thiên Quốc, nằm bên trong đế quốc La Mã rộng lớn. Người La Mã có thể xâm lược mở rộng bờ cõi trải dài trên khắp lãnh thổ Châu Âu, cho đến Bắc Phi cùng Tây Á, tuyệt nhiên không bao giờ dám đặt nửa ngón chân vào toà thành này. Nó toạ lạc trên bọn hắn lãnh thổ, nhưng là một thành khu hoàn toàn độc lập.
Thiên Quốc Cổ Thành.
×
— QUẢNG CÁO —
Một toà thành nguy nga tráng lệ mà lại cổ kính uy nghiêm. Được xây dựng theo kiến trúc ảnh hưởng bởi nền văn minh La Mã, toạ lạc sừng sững giữa một thảo nguyên mênh mông bát ngát. Ngoại trừ rất nhiều vị thiên sứ cùng thánh pháp sư mạnh mẽ cư ngụ bên trong toà thành này, ở Đông, Tây, Nam, Bắc đại môn đều có một toà nhà lớn với một vị Đại thiên sứ lần lượt là Azazel, Raphael, Raguel, Uriel trấn giữ.
Nhân gian kiểm soát, đại thiên sứ còn có Ariel, Sariel, Metatron, những người chịu trách nhiệm chưởng khống nhân loại trật tự, bảo vệ nhân loại khỏi các mối đe doạ toàn cầu.
Mà ở trung tâm cổ thành tồn tại chính là một ngôi đền lớn nhất với mái vòm hình bán cầu. Mặc dù mái vòm này chỉ có vài cột trụ chống đỡ nhưng lại vô cùng vững chắc bởi những vật liệu cứng rắn cùng khả năng kiến tạo xây dựng vô cùng đặc thù tinh tế của những kiến trúc pháp sư nơi đây. Mà trên đỉnh của mái vòm cũng là nơi hấp thu thái dương mạnh nhất, tạo thành quang mang huyền ảo tựa hồ như thiên đường soi sáng xuống hạ giới vậy.
Bên trong ngôi đền thần thánh này chính là tồn tại ba vị thiên sứ quyền lực nhất, thiên thần tối cao, đại thiên sứ trưởng Michael, Gabriel và Lucifer.
Đối với các thiên sứ, pháp thần chính là thiên phụ mà bọn họ luôn tuyệt đối trung thành, cho dù hắn đã biến mất khỏi thế gian, nhưng trong lý niệm của họ hắn vẫn như cũ ở phía thiên đường quan sát, chỉ đường dẫn lối những đứa con của mình cứu rỗi nhân thế.
...
Bên trong thần điện, một cái nam nhân tóc mai màu nâu nhạt, gương mặt góc cạnh nhìn qua trẻ trung hơn so với niên kỷ, đôi mắt ngắm nghiền quỳ trước ngọn đuốc thánh hoả linh thiêng, vẻ mặt trước sau như một đồng dạng yên tĩnh, trầm lắng nhưng khí chất toả ra lại như có một cỗ lực lượng thần thánh uy nghiêm, không thể khinh nhờn.
"Cộp, cộp~~~"
Một vị nam nhân khác dáng người cao lớn, tóc ngắn rẽ ngôi màu thanh bích bước vào thần điện bên trong, ánh mắt sâu hun hút màu xanh biếc nhìn chăm chú vào nam tử đang quỳ, lộ ra vẻ không vui nói rằng:
"Không phải chúng ta từng đề cập rồi sao? Vạn vật trên thế giới này chính là hoa rơi cùng nước chảy, chúng ta không can thiệp vào, trừ phi có bất kỳ vi phạm tự nhiên pháp tắc".
"Trên một dòng sông, thu nhặt từng mảnh đơn lẻ còn tươi mới ở thượng nguồn vẫn là nhẹ nhàng, sạch sẽ hơn thay vì đợi chờ tại hạ du xử lý một đám đổ dồn rác rưởi đã hủ hoá". Nam nhân đang quỳ vẫn như cũ hai mắt vẫn không có mở ra, lấy một giọng nói ôn tồn đáp lại. Hắn chính là Lucifer, còn người kia là Michael đại thiên sứ trưởng.
"Ta hi vọng ngươi không quên lời thề của mình". Michael không vui nói ra.
"Michael, một cánh hoa rơi xuống vốn dĩ sẽ hoà mình cùng cát bụi, đưa tay ra đón lấy chẳng qua chỉ giữ lại một ít vẻ đẹp sau cùng, trước sau nó vẫn chỉ là một vật đã chết, ngươi không cần bận tâm nhiều như thế". Lucifer vẫn không có chút xao động, nói rằng.
"Mỗi người một ý nghĩ, nhưng ta mong rằng chúng ta hành động đều là nhất trí, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút, đừng đi quá xa". Michael lấy lại ngữ khí ôn hoà nói rằng.
Lần này Lucifer cũng không có trả lời, hắn tiếp tục lặng im quỳ ở nơi đó, tiếp tục duy trì tư thái như một mặt hồ tĩnh lặng.
Michael cũng đã xoay người rời đi rồi. Mà chỉ một lúc khi hắn rời khỏi, đôi mắt của Lucifer cũng chậm rãi mở ra, từ bên trong con ngươi màu đen nhánh xuất hiện một đạo Lục Mang Tinh có chút sắc đỏ.
...
Nhân loại an bình trước yêu ma mấy trăm năm, có điều kiện thuận lợi để sinh sôi cùng lớn mạnh. Thiên Quốc càng có sức ảnh hưởng không nhỏ, ma pháp pháp môn được truyền thụ rộng rãi đến các quốc gia trên thế giới, số lượng ma pháp sư cũng ngày một gia tăng, xã hội cũng theo đó mà phát triển vượt bậc.
Nhưng có vẻ như trong nhàn cư vi bất tiện, nhân loại càng cường mạnh, lại càng sinh ra không ít tham lam cùng thói hư tật xấu. Thời kỳ này những khu vực rộng lớn trên lục địa được trị vì bởi các đế chế hùng mạnh, giáp ranh có một số ít tiểu quốc chư hầu. Với quy luật cá lớn nuốt cá bé, chiến tranh giữa người với người dăm bữa nửa tháng lại nổ ra, lập quốc cùng với diệt quốc cứ thi nhau so kè chạy đua về số lượng.
Mà đáng kể nhất phải nói đến, chính là cuộc chiến dai dẳng không có hồi kết giữa các đế quốc phương tây cổ đại...