Mục lục
Truyện Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.......

“Chúng ta thật thua sao...”

Nghe giọng nói của Linh Linh, Tương Thiểu Nhứ không khỏi có chút thất vọng, nàng bất lực ngồi khụy bên cạnh Liễu Như.

Mà lại, cũng không phải chỉ một mình nàng, tất cả mọi người, từ Cố Doanh, Chu Húc bên này cho đến Tổ Hướng Thiên, Tổ Cát Minh, Đông Phương Liệt, Mục Nô Kiều, Mục Nô Hân, Bạch Hồng Phi tất cả mọi người đều đang trú ẩn ở căn phòng hầm bí mật chỗ tránh nạn bên trong Ninh Bàn Tháp. Bọn hắn đã mệt bở hơi tai rồi, cảm xúc cứ dâng trào lại tụt xuống, năm lần bảy lượt như vậy, Nhật Ánh đến, Thánh Thành đến, Mạc Phàm chặt gãy Kraken để tất cả bọn hắn ảo tưởng lại là hoan ca tung tăng, lẫn nhau ôm ấp, nhưng cuối cùng cũng không phải chỉ có nhân loại mới lì lợm.

Nhân loại lì lờm, yêu ma hải yêu cũng vậy.

Hải Yêu chắc chắn đã tự biết số phận không thể thống trị nhân loại của mình, thế nhưng không biết vì cái gì mà lại dốc toàn bộ lực lượng, công kích lên thiên không Phàm Tuyết Thành thời điểm đã sớm hưng phấn không thôi.

“Linh Linh, ngươi bình thường rất thông minh không phải sao, Thánh Đồ Đằng Thanh Long di tích bí mật đều có thể giải mã ra? Khẳng định lần này cũng là thế, ngươi có cách giải vây phải không?” Mục Nô Kiều chụp được lấy bàn tay của Lãnh Linh Linh, sụt sịt sụt sịt, khóc đều đã sớm hết nước mắt, vô cùng không cam tâm nói.

Linh Linh cắn môi trầm mặc, thật khó không nỡ nói ra tình huống lúc này.


Đừng nói giải vây, nàng kì thật từ vừa mới bắt đầu đã có một loại đầu óc không đủ dùng cảm giác. Không có Mạc Phàm bùng nổ ma pháp Thiên Không Phàm Tuyết Thành, không có Nhật Ánh giả chết rồi xuất hiện cứu giá, không có Thánh Thành can thiệp, nguyên bản chính là sớm thua.

Chỉ có, Apase ngồi dựa vào vách tường, khuôn mặt không vui trừng Mục Nô Kiều một cái: “Không lui thì có thể làm gì, thắng bại là chuyện thường tình trong chiến tranh, nhân loại các ngươi cũng là từ chỗ thấp nhất đi lên, làm sao lại không chịu thất bại? Chẳng lẽ thật muốn lao xuống dưới kia dùng tay không thi cào thi cắn với Hải Yêu?”

Linh Linh thở dài một hơi, mở miệng: “Việc còn lại, để Thánh Thành giải quyết đi, tin tưởng Uriel, chúng ta đánh tới nước này bọn hắn mới xuất hiện, cũng nên để cho bọn hắn tiếp quản chiến trường”.

“Vậy chúng ta rút lui?” Tương Thiểu Nhứ hỏi lại một lần.

“Ân, Tâm Hạ tỷ tỷ cùng Mei Mei đã cạn hết ma năng, chúng ta còn rất nhiều pháp sư chấn thương nặng chưa có được sơ cứu cứu chữa, bây giờ muốn cấp tốc về lại Đế Đô, không thể tiếp nhận hi sinh thêm”. Linh Linh nói.

Vì một trận chiến này, tất cả ma thạch trong quốc gia, tất cả kết giới tài nguyên, tất cả các vật liệu hỗ trợ trận pháp, ngân sách luyện ma cụ, mua ma cụ của nước khác đều ném ra ngoài. Liên Hợp Quốc càng cung cấp rất nhiều của cải viện trợ, có thể cung cấp bao nhiêu dùng làm chiến đấu, đều đã ban cho xài.

1 vạn km duyên hải, từ Thiên Tân, Thanh Đảo cho đến Hàng Châu, Tuyết Châu, dù là thành thị chìm dưới đáy biển, nhưng ngay cả đèn đường, lô cốt, xe ô tô thiết bị, tất cả những vật liệu có thể cấp đến chút ảnh hưởng, cũng đều bị thợ lặn lặn xuống khai quật lên, điều phối đến cho Phàm Tuyết Thành chế tác vũ khí chống lại Hải Yêu.

Mà chiến đấu thời gian dài như vậy, tài nguyên đã cạn kiệt, quyết toán kế sách mấy năm trời đã sớm hao hụt, tất cả pháp sư ma năng cũng tiêu hao hết, liền ý chí chiến đấu đều không dư lại bao nhiêu. Bây giờ Phàm Tuyết Thành chính thức cạn đèn dầu, thúc thủ vô sách.

Đánh một lúc, Mục Bạch, Normand, Triệu Mãn Duyên cũng thất thủ thất bại lùi về sau hậu trường.

Mục Ninh Tuyết không chỉ dần dần mất đi sức lực, Phong Cơ Thánh Linh bảo hộ cũng tiếp cận mất đi hiệu lực, đã mất đi ma cụ che chở, chiến đấu từ đêm đến sáng, chiến căng cực hơn nửa ngày, thể lực, tinh thần lực không ngừng hạ xuống đưa đến ma pháp thi triển chậm chạp, toàn thân uể oái suy kiệt.

Ma năng còn có thể thông qua minh tu cùng phương pháp truyền dẫn đặc thù, đặc thù thiên cấp ma vật khôi phục cũng là có chút đỉnh, nhưng mà thể lực, hồn lực và tinh thần lực là không thể nào khôi phục, nhất định muốn nghỉ ngơi mới có thể.

Khi Mục Ninh Tuyết cuối cùng quay về Ninh Bàn Tháp, Phàm Tuyết Thành hoàn toàn không còn bất cứ một ai có thể chiến đấu với Hải Yêu nữa rồi.

Cố sự phía sau, chỉ còn trông cậy vào Liên Hợp Quốc cùng Thánh Thành.

Quan điểm này của Linh Linh ngược lại khiến Apase cau mày, nàng quay sang Linh Linh, tằng hắng nói: “Không tham chiến liền được rồi, ở ngoài có mặt là tốt, giúp được gì thì giúp, một bên truyền tống thư về, nhờ trì dũ pháp sư toàn quốc đến viện trợ. Tuyệt đối không thể rời đi”.

“Vì sao?” Linh Linh khẽ kinh ngạc nhìn xem Apase.

“Ngươi có phải là áp lực quá cho nên thiếu minh mẩn rồi không?” Apase không khách khí làm ra bộ dáng chỉ giáo Linh Linh: “Quân bài Nhật Ánh thì không nói làm gì, nhưng Thánh Thành, ngươi có biết vì sao Thánh Thành xuất hiện muộn như vậy không? Mà vì sao không phải là đầy đủ tất cả thiên sứ trưởng tới, chỉ có một mình Uriel tới?”

“A...” Lãnh Linh Linh đột nhiên nhíu mày, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

Apase nói tiếp: “Ta suy đoán, Uriel cũng chả tốt lành gì, hắn đi theo Nhật Ánh đến giúp chúng ta còn một cái lý do nữa, đó chính là tiếp quản chiến trường. Chờ chính là thời điểm này, đợi pháp sư Phàm Tuyết Thành rút đi hết, Uriel sẽ phát tín hiệu cho toàn bộ Thánh Thành căn cơ lộ diện đi. Giết hết Hải yêu thì khó, nhưng đem đống bộ hạ Thập Uyên kia, bao quát đã gần đất xa trời Thập Uyên giết chết đều là có thể. Lúc đó, tài nguyên vô tận trên biển về tay ai các ngươi có thể suy nghĩ?”

Một trận chiến này không sai khi Mạc Phàm, Nhật Ánh bọn người đã giải quyết hơn 50% độ khó nhất của chiến tràng. Trên toàn thể chiến trường vẫn còn lưu lại số lớn Hải yêu tài nguyên đang bị nước biển chôn xuống, những tư nguyên này cực kỳ then chốt quan trọng, là lưu cho đời sau pháp sư, hoặc cho chính mình dùng. Có tài nguyên, người còn sống, vậy thì còn có tương lai cho Phàm Tuyết Thành khôi phục xây dựng lại, thậm chí quật khởi.

Tinh phách là một phần quan trọng, nhưng không phải quan trọng nhất. Thi thể, xương cốt, vảy da, ngọc thạch, ma thạch, tim, mắt, nội quan, kể cả huyết nhục, bất kỳ một đầu Hải Yêu nào cũng có giá trị cả, đặc biệt là quân chủ, đế vương bên kia. Nhìn xem Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần cơ thể dùng để làm Hải Tâm xương sống, trái tim để bơm máu hồi sinh Thanh Long toàn thịnh, Thần Nhãn thì khỏi phải bàn cãi vai trò... nhiêu đây đầy đủ để chứng minh giá trị quét sạch chiến trường sau cùng.

Nhưng nếu bọn hắn rời đi, để Thánh Thành tiếp quản, nói không chừng cái nịt cũng không lấy được, họa may Saga sẽ thương xót để cho Mạc Phàm một ít bề nổi phía trên.

Trên thực tế, Apase cũng không đoán biết được động cơ của Thánh Thành, này chính là Tô Lộc nói cho nàng nghe. Tô Lộc chung một giuộc cáo già với nhau, hắn ban đầu không có nhìn ra, không có nghĩ tới, nhưng nhìn thấy Uriel nói những lời kia với Linh Linh, hắn lập tức lóe sáng tia điện não.

Một chiêu này quá cao tay, Tô Lộc là phục sát đất Thánh Thành, hay nói rõ hơn, hắn phục sát đất cái người điều hướng Thánh Thành Uriel đi đến đây.

Cùng lúc này, tại Thánh Thành, Bee hắt xì liên tiếp mấy cái, nước mũi đều ròng ròng chảy ra: “Quái lạ, cảm giác có ai đó vừa nguyền rủa mình”.

“.....”

“.....”

Tại Ninh Bàn Tháp phòng hầm bí mật, Tiểu Mei thở dài một hơi, giải trừ âm hệ ma pháp, sau khi kiểm kê thông tin mới nhất, ngữ khí cũng là tương đối phức tạp nói: “Phúc Châu tổng cục Lê Đông không qua khỏi, Nam Dực pháp sư phó thủ tịch, khi xưa Phi Điểu căn cứ phó thành chủ, Bạch gia bá bá, cùng với không dưới chục vị trưởng lão cường giả pháp sư của Thẩm Phán Hội, Cố Cung Đình, Thợ Săn liên minh, ma pháp hiệp hội đều trút hơi thở cuối cùng... thành thật xin lỗi, ta và Tâm Hạ tỷ tỷ đã cố hết sức, chỉ là chúng ta thực sự không còn khả năng cứu thêm người, mà bọn hắn tuổi thọ cũng đã đi đến mức cuối cùng”.

“Ngoài ra, Đại Thánh Tể James lấy thân mình ngăn cản Kraken bỏ chạy, thân thể lạc trôi ở Thái Bình Dương, chưa tìm được, chưa biết sống chết".

“Chết nhiều như vậy...” Mọi người vốn đã lòng rối như tơ, nghe thêm Tiểu Mei đi đến xát muối, xác thực có chút càng thêm đắng chát chịu không nổi.

Dự kiến bên trong, cũng tại chúng ta tiên đoán trước, không vượt quá xa dự liệu.

Dự kiến bên trong chính là, quân bài Bee khẳng định Phàm Tuyết Thành là nhất định thất thủ, Linh Linh cũng vậy. Cơ hồ thực sự trong biển cùng Hải yêu chiến đấu, mọi phương diện đều căn bản là không có cách xử lý, tận lực đến giây phút này đã là vượt khỏi mong đợi ban đầu.

Linh Linh nhìn tới Mạc Phàm đang đứng trên lưng Huyền Vũ, cũng không biết Mạc Phàm là mang theo như thế nào tâm tình, chẳng qua là, hắn làm ra một bộ cây tằm gửi mùa đông đứng đó trông chờ điều gì đó, này để cho Linh Linh có chút với không tới độ cao cảm giác.

Nàng suy đoán, có lẽ hắn cũng là tâm trạng giống nàng... Dù sao cũng là trong cái rủi có may, đây là vạn hạnh trong bất hạnh.

Nói thật lòng, Lãnh Linh Linh suy nghĩ những điều này, nàng cũng biết chính mình có chút ích kỷ cùng áy náy, nhưng thực sự rõ ràng là vậy. Ít nhất, bọn hắn vẫn là không phải toàn bộ chết trận, những người nàng quan tâm vẫn còn sống, mà thay thế bọn hắn ngã xuống, chủ yếu chính là những pháp sư thế hệ đi trước.

Bây giờ tại Ninh Bàn Tháp bên trong, nhìn qua toàn bộ đều rất trẻ trung, lứa tuổi trung bình đều 35 đổ lại, cơ hồ không có mấy cái lão tướng còn thở.

Giáo sư Stein phờ phạc chớp mắt di động xuất hiện tới trên lưng Huyền Vũ, đi đi vài bước, lão giáo sư nhìn về phía Mạc Phàm. Lão biết người nam nhân trước mắt này cơ hồ chẳng khác gì là át chủ bài quan trọng nhất của nhân loại trong tương lai, hắn rất có khả năng mới chính là người được Nhật Ánh lựa chọn, thay thế quân bài.

Tình huống hiện tại phải giải quyết thế nào, Stein tin rằng nhiều quyết sách nên là ở chỗ Mạc Phàm quyết định.

“Bây giờ Thái Bình Dương còn mỗi Thập Uyên Chúa Tể Siren cùng với bộ hạ Đế Vương của nàng. Nàng cũng thụ thương, chúng ta thì hết lực chiến đấu, tiếp tục chiến đấu được cũng chỉ có Thánh Thành và triệu hoán thú của quân bài Nhật Ánh, kế tiếp phải nên làm như thế nào?”

Mạc Phàm nhìn về phía giao sư Stein, hắn biết giáo sư Stein hỏi như vậy ý tứ, Mạc Phàm nghiêm túc nhìn về phía lão nói: “Ngươi là muốn nói nếu chúng ta rời đi, Thánh Thành chắc chắn sẽ phát lực đi tới vơ vét chiến trường?”

Apase nghe qua Tô Lộc phân tích, vậy thì Mạc Phàm càng không có lý do gì không được nghe trước.

Bất quá, Mạc Phàm không bận tâm lắm, thậm chí là một cực kỳ bình tĩnh tự nhiên đáp lại:

“Cũng không có gì đặc biệt, tin tưởng quân bài của chúng ta. Ta không tin lão sư Nhật Ánh sẽ để chúng ta chịu thiệt”.

“Nhưng Mạc Phàm... ngươi nhìn tình hình lúc này, Hải Yêu còn quá đông, bây giờ liền Nhật Ánh cũng không có khả năng xoay...” Giáo Sư Stein định nói thêm gì đó.


Mạc Phàm tay gạt ngang cắt lời: “Đương nhiên ta biết, Nhật Ánh sẽ không, nhưng Thánh Thành cũng sẽ không. Thánh Thành muốn thu dọn chiến trường này, ngoại trừ Hải yêu ra, còn phải hỏi gã Hắc Ám Vương kia”.


“Hắc Ám Vương?” Giáo sư Stein lông tơ nhảy dựng ngược lên.


Lời vừa nói, Mạc Phàm đã liếc nhìn đi đến chỗ khác, ngẩng đầu lên nhìn xem bầu trời trên kia có vô tận hắc ám buông xuống, một mực không quan tâm tình hình Hải Yêu đang làm trò mèo gì.


.....................

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK