Mục lục
Truyện Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

..........

Hàn Hải Đô Thành – nông trại Điền gia trong đêm.

Trong lúc Quách Hồ giã từ thế giới này thì mọi người vẫn đang con yên giấc, hết thảy động tĩnh diễn ra ở gian phòng của hắn đều yên lặng và kín đáo đến kỳ lạ, nửa điểm âm thanh, nửa điểm ánh sáng đều không có thoát ra ngoài.

Theo đáng lẽ thì mọi người sẽ không biết gì mới đúng, nhưng vào lúc đó ở tại một góc trang trại bò trên đồi cao, cách gian phòng của Quách Hồ khoảng tầm 30 dặm về hướng Bắc.

Thiếu niên A Quế hì hục chạy hết tốc lực leo đến mạn sườn, tiếng bước chân vội vã trong đêm trăng tỏ làm cho một chút bò cỏ err err khó chịu, âm thanh cứ thế mà truyền đến tai của một đám bốn trung niên mập mạp đang ngồi quanh đóm lửa uống rượu tán gẫu trên đỉnh núi, xung quanh bọn hắn càng có hơn chục thiếu nữ ở bản quây quần hầu hạ, một bộ để cho bốn tên đó tỏ ra rất có phong vị vương giả bộ lạc thiểu số.

Bốn tên mập này là bốn gã điền chủ của vùng nông trại giành cho Điền gia được đặt ở Hàn Hải Đô Thành. Trên bối phận, bọn hắn cấp bậc trong Điền gia cũng không tính là rất lớn, nhưng ở quanh quẩn không nông trại này thì bọn hắn liền đóng vai trò rất quan trọng, là những thành viên nắm giữ khí tài cùng quản lý nguồn hàng ở Hàn Hải Đô Thành, vốn liếng tuyệt đối không thể xem nhẹ.

Trên đồi còn có một phương tháp chỉ huy thính ở ngoài, điền sứ Tiêu Dự - người chỉ xếp sau hai vị Điền Nông Đường Chủ và Điền Vương trong toàn bộ Điền gia, hắn đứng ở vọng pha lê trên hành lang, toàn bộ đồn điền chiến trường đâu đâu cũng ngửi thấy hơi thở của hắc ám hủ thực, chúng hóa thành sương đen, mang theo đặc thù mùi máu tanh ở cồn bằng thả về bầu trời tùy ý bay lượn.

Đừng nhầm lẫn một màn này là do Mạc Phàm gây nên, một màn này, chính là Điền gia hợp tác với Ám Tỳ Bà gây nên.


Ám Tỳ Bà cần càng nhiều sinh mạng nhân loại làm đầu lọc cho nguồn năng lượng Hắc Ám chiết xuất từ Ngôi Sao Đen kia, mà muốn nói sinh mạng nhân loại, nơi nào có thể so với Điền gia cung cấp tốt!?

Trước đây, Ám Tỳ Bà hoạt động độc lập, không giao thương với bất kỳ thế lực nào, nó có thể cổ xúy cho cả một tòa thành cấp 14 ra sức hiến mạng vì mình, chuyện này không tính là khó khăn. Nhưng kể từ khi Mạc Phàm xuất hiện chắn ngang vào, Ám Tỳ Bà hầu như bị quấy nhiễu liên tục, thường xuyên bị con đĩa cắn vào đuôi ngựa bám mãi không buông, nó căn bản không có cách nào đạt được mục đích của mình nữa.

Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn.

Mạc Phàm là kẻ địch.

Điền gia bán người, Ám Tỳ Bà bán sức.

Người trực tiếp làm trung gian môi giới ở giữa, chính là vị kia chí cao vô thượng của Nhật Minh Giáo – Tả Hữu Sứ Hoàng Anh.

Mấy ngày này Điền gia buôn bán người nhưng là cực nhiều, các tuần tra kiểm dịch đại khu ổ ăn mày chỉ cần dựa theo trước Điền sứ Tiêu Dự an bài hành động liền sẽ không có vấn đề quá lớn, chiến tranh vừa mới bắt đầu, hi sinh là cần thiết.

Điền gia nơi nào đó nói, bọn hắn cũng muốn dựa vào chiến tranh phát sinh để cướp đoạt đồ vật tốt, Điền Vương từng nói với Tiêu Dự, hắn cần làm chỉ là tuyển ra một cái chính mình không quá yêu thích tướng quân, để gã tướng quân đó phụ trách trước cương là có thể.

Tướng quân vừa vặn nên là Ám Tỳ Bà, kẻ thỏa mãn đầy đủ tiêu chỉ của một cường giả đủ tàn ác, đủ nhẫn tâm, đủ lực lượng, đủ thủ đoạn.

Đột nhiên, Tiêu Dự đứng ở trên tháp, nhìn thấy A Quế hì hục chạy về phía đồi bàn rượu của bốn tên điền chủ kia, nhìn thấy sắc mặt A Quế đặc biệt toát ra vẻ kinh hãi, hắn liền mỉm cười, ngấm ngầm hiểu được kế hoạch đã thành công.

Tiêu Dự chậm rãi đi xuống tháp canh, chậm rãi xuất hiện trước đám lửa lớn đang đốt mở tiệc, bốn tên điền chủ mập vừa nhìn thấy A Quế chạy tới cùng Tiêu Dự đi xuống, lập tức hất tay để đám thiếu nữ rời khỏi chỗ này.

“A Quế, ngươi đi đêm vận lương, đã gặp được gã phù thủy thành chủ Tịnh Thành Tường Vi rồi phải không?”. Tiêu Dự không đợi chào hỏi xong xuôi, hắn mở miệng nói rằng.

A Quế lập tức cúi thấp đầu, hạ giọng nói: “Tiểu...tiểu nhân đã gặp được, đã đem kho hàng trong xe lương giao cho Tường Vi”.

Một tên mập mạp điền chủ quan sát thấy A Quế đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng sắc mặt bí xị khó coi nên cả giận quát: “Sao không mừng? Hoàn thành nhiệm vụ mà sao lại sợ hãi thế kia? Ngươi đã làm gì sai nên sợ chúng ta trách phạt à?”

A Quế nghe mà hoảng, vội vàng phủi tay quỳ xuống đất, khuôn mặt mười phần đáng thương nhìn về phía thất thố nói: “Không, không, ta không dám, ta không làm gì sai cả. Tiêu đại nhân...chỉ là, ta lúc nãy...ta lúc nãy...”

“Ta lúc nãy cái gì, nói nhanh”. Mập mạp điền chủ không khách sáo, hung hăng đá A Quế một cái lăn ra đất.

“Ta nhìn thấy thành chủ Tường Vi mở nắp vận lương, bên trong toàn bộ là người sống, rất nhiều người sống, mấy chục đoàn thùng xe lương, người sống nằm la liệt chằng chịt giống như bị xiềng xích vậy, trẻ em phụ nữ đều có cả...Tường Vi liền thi triển một loại phép thuật nào đó, trên trời bỗng nhiên trút xuống khổng lồ hắc tuyền (suối đen), hắc...hắc tuyền trực tiếp nuốt chết mọi người tại chỗ...cái này...cái này...”. A Quế hồi tưởng lại kể.

Giống như là địa ngục tràng.

Không thể ngăn cản.

Nhân loại bị xiềng xích nhỏ bé như sâu bọ.

Hết lần này tới lần khác sinh tử cũng không phải trong nháy mắt, A Quế nhìn thấy đầy kho xe vận lương phát ra âm thanh gào thét nguyền rủa, từng trảo cánh tay thô xương dựng lên trời giống như là cầu cứu van xin, bọn hắn đang chịu đựng nội tâm không cách nào phụ tải sợ hãi, đồng thời lại tương tự đủ mọi giác bị tra tấn hủ thực.

Thà rằng chặt đầu tại chỗ, thà rằng bị thiên lôi đánh chết, bị núi lửa thôn phệ, nhưng cảm giác lấy thân thể tiếp nhận bức xạ hủ thực của một ngôi sao liền rất khác, đó là một cái chết chậm rãi từ tốn, hành hạ một người có thể là đớn đau đến tận xương tủy, linh hồn vạn kiếp đều không có động lực đi tái sinh.

Nhìn những người này bị tra tấn thân thể quằn quại biến dị méo mó, từng bước từng bước bị hắc sắc gặm nhắm da thịt cùng lục phủ ngũ tạng, mắt chảy máu đen, khuôn mặt vặn vẹo, thê lương mà ảm đạm, A Quế lập tức buồn nôn chịu không nổi, phải ba chân bốn cẳng, vấp té năm lần bảy lượt vẫn cố hết sức chạy vội về.

Cảnh tưởng ghê rợn hãi nhiên đến nỗi, cho dù bây giờ nhớ lại kể lại, khuôn mặt gã thiếu niên vẫn như cũ tái nhợt, tay chân run rẩy lẩy bẩy, rốt cuộc không nhịn được ọe ọe nôn mửa tại chỗ.

Chỉ thấy mấy tên mập mạp điền chủ và Tiêu Dự nhìn nhau, Tiêu Dự thì không nói gì, nhưng bốn tên kia cười phá lên ha hả, một dạng đặc biệt cảm thấy hào hứng.

Tường Vi làm việc cho Ám Tỳ Bà, Ám Tỳ Bà muốn làm gì, chẳng lẽ bọn hắn cấp bậc này còn không biết sao.

“Ha ha ha, tưởng thế nào, nguyên lai là tuổi trẻ chưa trải sự đời, thấy một chút kinh dị cảnh tượng hiện thực cuộc sống, đạo tâm ngay tại vỡ nát”. Một trong bốn tên mập mạp điền chủ cười lớn nói ra.

A Quế sau đó rất nhanh bị phất tay bảo cho lui xuống, ở đây đã không có chuyện gì của hắn.

Bất chấp ngay cả sau khi rời đi, trong lòng gã thiếu niên này vẫn cứ mang theo một tia hãi khí cùng dặn vặt lương tâm, hận chính mình vì sao lại tò mò nán lại nhìn xem tên điên Tường Vi kia dở thủ đoạn kinh khủng như vậy.

Chính mình làm sao quên đi được nỗi ám ảnh này?

Tuy rằng đám người Điền gia này không phải là trực tiếp đi làm, nhưng bọn hắn lại cấu kết buôn bán nhân loại nằm trong địa bàn của mình cho một gã lòng lang dạ sói như thế, A Quế cảm thấy bắt đầu lo chổng vó thiếu chủ nhà mình.

Hắn suy nghĩ suy nghĩ, có hay không nên đem chuyện này nhanh chóng bẩm báo lại.

Không, không đúng, khả năng thiếu chủ cũng đã sớm biết, có tính toán riêng cho mình. A Quế cảm thấy thiếu chủ nhà mình đồng dạng có khả năng giống như những người này, Quách Hồ là loại người gì chứ, A Quế hơn ai hết hiểu rõ, lửa gần rơm lâu ngày sẽ bén, xác suất rất cao đã trở thành cùng một loại yêu nhân bị ô uế lương tâm.

Loại này tàn sát đồng liêu lương tâm vặn vẹo, A Quế thực sự là theo không nổi, cũng không muốn theo.

A Quế trầm tư, cúi thấp đầu rời đi, nhưng không có chú ý tới hắn từ bên cạnh bốn gã mập mạp điền chủ đi qua, dưới ngọn lửa đỏ trên đồi, mấy cái bóng người lẫn nhau đan xen, màu đen trú ấn như Quỷ Sát một dạng đồ vật lặng yên không một tiếng động bò đến bốn người kia sau lưng...

Thiếu niên rốt cuộc không có quyết định đem chuyện này nói lại với Quách Hồ, càng không muốn theo người chủ này nữa, hắn đứng trước gian phòng của Quách Hồ dập đầu một cái, đặt xuống một quan tiền chuộc thân.

Cách nhau một cánh cửa, người vĩnh viễn trầm luân vào địa ngục, người buông bỏ tất cả về lại cố hương.

Thiếu niên A Quế bỏ lại bon chen của thiên hạ sau lưng mà rời đi.

Giây phút đó, nguyền rủa ấn ký cùng một giọt máu ác ma trên người hắn tức thì bị hóa giải, hòa tan vào không khí. Thiếu niên cảm giác được chuyện gì, vội vàng xoay người lại kiểm tra, bất quá, hắn sờ mó thân thể mãi một lúc không thấy có điểm gì khả nghi về sau, còn cho là mình đang bị ma tâm ảnh hưởng. Thiếu niên thở dài một hơi, rốt cuộc lặng lẽ cuốc bộ biến mất vào màn đêm vô tận.

Lúc này, Điền gia trang trại đã được trả về nguyên bản thanh tịnh không tiếng nói cười.

Năm người kia vẫn đứng đó, đứng ở trang trại chăn bò của chính mình, tận hưởng bầu không khí của hắc ám máu tanh.


Có ngọn lửa nhỏ, trên thảm đồi cỏ.


Dưới mặt trăng đỏ...


..............


Bạn đang nghe radio?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK