Năm ngày trước.
“Cung đình thủ tịch Bàng Lai đại nghĩa diệt thân ở Tuyền Châu, tự bạo đánh giết gần 10 vạn quỷ yêu, đánh trọng thương Quỷ Sát Nga Nữ”.
“Nhắc lại, Quỷ Sát Nga Nữ trọng thương, đang bỏ trốn, nó đang rút khỏi Nam Lĩnh trở về Quang Đông”.
Lời của Thiếu Tướng Hoàng Tuấn phát ra, giống như là một hồi thuốc súng tinh thần bắn thẳng vào tinh thần chục vạn quân sĩ Nam Bộ.
Ngồi trên mái lợp cao nhất Tự Cấm Thành, một ông bố trẻ phảng phất chưa từng có huyết tính bộc phát đi ra; mà thời khắc đó, bầu trời Đế Đô cũng bởi vì hắc ám lan tràn từ thế giới tinh thần của hắn mà tối sầm lại, ti dạ bao phủ đại địa, mây đen che khuất diệu quang, có chút tiếng oán than nơi cửu u của dạ quỷ khiến toàn thành đều có cảm giác bị thôn phệ.
Có người ôm mắt trốn xuống gầm giường run rẩy, có nhà vài đứa trẻ con không tự chủ được sợ hãi nên bật khóc, cũng có vài vị lão nhân pháp sư tọa trấn trong thành nhận ra chí tôn cường giả ẩn thế, lập tức điều động thủ vệ trấn an mọi người.
Chung quy là, vẫn không có ai dám đến gần hắn.
Trừ một người.
“Còn tưởng rằng Đế Đô đều hóa thành hắc sắc cấm khu. Còn tưởng chúng ta chọc giận một vị Hắc Ám Vương lãnh khốc nào đó”. Một vị nữ tử nắm phong hệ bay lên mái Tự Cấm Thành, xuất hiện bên cạnh Mạc Phàm.
Mạc Phàm duy trì dáng ngồi thẳng lưng, thần sắc ám ảnh không vì vậy thay đổi.
Trong tay hắn, Tiểu Thiên Hy nằm im không nhúc nhích, cảm giác rất có vẻ tận hưởng.
Nàng hẳn là giống như đứa trẻ duy nhất trên thế giới này không bị tác động bởi ác ma tà lực, nàng cũng không có sợ quỷ dạ hành, không có ảnh duệ thị vệ, không có sợ u lang, long ngâm.
Hắc ám đối với Thiên Hy mà nói, thậm chí mới là mang lại ấm áp thân thuộc hơn một ít.
Gần hai tuổi Thiên Hy mới biết đi, không phải bởi vì nàng có vấn đề về phát triển, mà là bởi vì nàng cơ bản không thích đi. Nàng nàng lăn lê bò, thích nằm, thích được ba ba, thúc thúc, cô cô ôm hơn, cho nên lười đi.
“Ngươi không sợ ta sao?”. Mạc Phàm xoa xoa cái trán Tiểu Thiên Hy, đồng thời hỏi thăm một câu.
“Ta từng sống chung một nhà với thương vương Minh Châu học phủ suốt thời gian nhiều năm. Có lẽ sợ hãi cũng là một phần cảm giác an toàn trong ta”. Mục Nô Kiều cười thanh tú đáp lại.
Nàng tiến tới bên cạnh Mạc Phàm, bước chân di chuyển rất nhẹ, nhẹ tới mức đi trên mái gần như không phát ra âm thanh.
Mục Nô Kiều vẫn như cũ không thay đổi bao nhiêu, có chăng là vóc dáng càng thêm nhu mì mặn mà, khuôn mặt càng thêm nhân hậu đi ra một điểm, kì thật chính là một hình mẫu chuẩn mực nhất của một vị vợ hiền.
“Ngươi buồn, có thể khóc a. Ta sẽ coi như không thấy, mà bản thân ta vừa rồi cũng mới khóc một trận, mới có thể lên đây tìm thấy ngươi”. Mục Nô Kiều ngồi xuống kế bên Mạc Phàm, điềm đạm nói.
Mạc Phàm biểu lộ ngưng trọng, sau đó lại nhìn xa xăm về phía bầu trời hắc ám, chậm rãi nói: “Bàng Lai là một lão nhân gia xuất sắc”.
“Ân, quốc gia không có người không yêu quý hắn”. Mục Nô Kiều gật đầu bổ sung, đôi mắt nàng bất tri bất giác có chút lệ mỏng.
“Tuy là hơi bất công. Nhưng ta thà rằng người chết là một người nào đó trong Ma Pháp Hiệp Hội, ta chỉ không hi vọng người đó là Bàng Lai. Nơi của Bàng Lai thuộc về chính là ôn dưỡng tuổi giả, không phải chiến trường”. Mạc Phàm đối diện với Mục Nô Kiêu, tự nhiên không chút giấu diếm nội tâm.
Đối với hắn mà nói, Mục Nô Kiều mới là tri kỉ nhất, tại nhiều chuyện cũng chỉ có thể chia sẻ với nàng, nàng so với Mục Ninh Tuyết liền có một dạng thấu hiểu nhân tâm khiến cho hắn càng thêm dễ chịu.
Mục Nô Kiều ánh mắt ngưng lại, con ngươi co vào, kinh ngạc nhìn về phía trước mắt mình vị đại ma đầu thuở nào.
Thực sự không giống người ở ma pháp vị diện...
“Nhìn ta kĩ như vậy, lời nói có chút quá đáng sao?”. Mạc Phàm cười khổ cảm thán.
“Mạc Phàm, ngươi là yêu ma đầu thai phải không?. Vì cái gì ngươi luôn biểu hiện rất không giống ma pháp vị diện nhân loại?”. Mục Nô Kiều cũng đối với Mạc Phàm rất thẳng thắn, có gì đó liền nói ngay.
“Ý ngươi là gì?”. Mạc Phàm hỏi.
“Thường thường mà nói, cũng không phải là thường thường. Mà là luôn luôn trở thành truyền thống lâu đời cách làm. Ma pháp sư tại sáu mươi sáu tuổi về sau, thực lực giảm xuống nghiêm trọng, bọn hắn vẫn cố gắng hết khả năng mang đi thêm một cái yêu ma làm mồ chôn, đây chính là linh thiêng nhất. Vô luận ngươi có là ác nhân hay người thánh nhân, ngoài sáu mươi, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, chết cùng yêu ma vẫn luôn là phương thức bọn hắn lựa chọn”. Mục Nô Kiều nói.
Sau đó nàng nhận ra mình có chút không phải đạo với Bàng Lai, lập tức đính chính: “Ý của ta không phải là Bàng Lai nên chết đi, chỉ là ngươi phải tôn trọng cách làm của hắn, chúng ta có quyền tri ân, có quyền thương nhớ, nhưng cách làm của hắn, liền đại biểu cho rất nhiều thứ so với ngươi tưởng còn thiêng liêng”.
Mạc Phàm con mắt đều trừng trực, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Nhưng rất nhanh, hắn bắt đầu lĩnh hội được thứ gì.
Phải, là tương phản giữa khoa học vị diện và ma pháp vị diện.
Cách làm như vậy tại khoa học vị diện là gần như không phần trăm xác suất xảy ra. Ở thế giới của hắn, quân nhân già nua, cao cấp Nghị Viên sau cùng liền sẽ về hưu, tiếp đó an hưởng tuổi già, nhìn con cháu lớn lên từng chút từng chút một.
Nhưng mà tại thế giới ma pháp, hết thảy chuyển biến kịch liệt. Bởi vì có yêu ma tồn tại, bởi vì tứ đại dương không phải là miền đất lành để nhân loại khai thác, nó trái lại thậm chí còn là hung địa thảm sát loài người. Nhân loại phải gồng sức cùng yêu ma đối kháng ở vào yếu thế, cho nên không thể lãng phí một điểm sức mạnh, phải dốc hết khả năng mang nhiều một cái yêu ma xuống Địa ngục.
Thật giống như Bàng Lai cách làm. Hắn đều đã phóng sinh khế ước sủng thú của mình, có lẽ cuộc sống của hắn ở chuỗi ngày còn lại sẽ vô vị lắm. Mà con cháu hơn lớn lên, lại ở một thế giới đầy hải yêu nhăm nhe thao tóm. Hắn đổi lại muốn đồng quy vu tận, vừa có một trận chiến để đời pháp sư, vừa là liều thuốc kích thích nhuệ khí hậu đại.
An hưởng tuổi già?
Loại chuyện này đối với pháp sư đã từng cống hiến cho văn minh tới nói căn bản là hiếm có tồn tại.
Mồ chôn hoàn mỹ nhất là lấy thi thể yêu ma làm tế đàn, đem hủ cốt bọn chúng thành nền mộ!
Lão binh tại một khắc cuối cùng đều sẽ thiêu đốt sinh mệnh mình, vì nhân loại giết nhiều dù là một cái tôi tớ yêu ma.
Khó trách lão Doanh bị Thiên Phụ Chaos thuyết phục. Mạc Phàm còn tưởng là Chaos sử dụng một loại cổ pháp mờ ám nào đó, không nghĩ tới bản chất nhân loại ma pháp vị diện liền muốn cao cả như vậy. Lão Doanh đơn giản là lựa chọn một con đường khác của cái chết, thay vì cống hiến chết trên chiến trường, lại cống hiến vì mục đích thai nghén ra cái tốt hơn thiên phú cho nhân loại.
Nhân loại vẫn luôn bình an vô sự, sóng trước tinh thần bất khuất thúc đẩy nhuệ khí sóng sau, bình mới rượu cũ, thế hệ này truyền sang thế hệ khác. Mạc Phàm sinh sống lâu như vậy, liền không có như thế nào nghe nói qua quốc gia mình mấy vị đại năng đại trưởng lão hiện tại vì sao đồng thời chưa từng có xuất hiện.
Hóa ra bọn hắn đều không xuất hiện là vì biến mất thật, tại một khắc cuối cùng sinh mệnh liền muốn bình định yêu ma tai nạn, không rãnh đi ra đây chào hỏi những người mà bọn hắn còn không biết là ai.
.....