Mục lục
Truyện Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nửa năm trước...

Giai đoạn này Mạc Phàm đang chờ đến ngày thẩm quyết định tội ở Thánh Thành, hiển nhiên cũng đơn giản trở thành cái tâm điểm của mọi phương tiện truyền thông. Dù cho là Mỹ Châu, Úc Châu, Phi Châu hay Á Châu hiệp hội, tin rằng hắn ắt hẳn phủ sóng trọn vẹn toàn bộ mặt trận.

Đặc biệt ở Trung Quốc, lại còn có ai quan tâm gì khác lúc này hơn là việc anh hùng của bọn họ, niềm tự hào của bọn họ bị tổ chức quyền lực nhất thế giới sắp công khai uy hiếp tính mạng.

Dân buôn lấy tin tức lan truyền, dân thị hiếu đem tin tức bàn luận, ma pháp sư thì luận bàn cuộc chiến, bao quát các hiệp hội lớn nhất nhì tại Trung Quốc lúc này, họ một mực buông lỏng, không có những động thái mạnh mẽ giải quyết tình hình an nguy quốc gia.

Nói là buông lỏng cũng hơi quá lời, nhưng trên thực tế, sức ép hải yêu sau Ma Đô sự kiện liền khiến mọi cơ quan, chính phủ đều đổ dồn tâm huyết vào xây đê chắn, họ nhận ra được Thiệu Trịnh kế hoạch lúc này đúng đắn, quan trọng cỡ nào. Mặt khác, đúng vậy, họ buông lỏng, họ tìm mọi cách đàm phán với thế lực các bên, nhất nhất muốn đem Mạc Phàm từ vành móng Thánh Thành lôi ra ngoài.

Không trực tiếp tuyên chuyến, nhưng âm thầm sau lưng chuẩn bị, âm thầm phòng tuyến hậu phương cho Mạc Phàm, hiệp hội ma pháp Trung Quốc thượng tầng, cung đình pháp sư, thẩm phán hội, đặc biệt là quân đội Trung Quốc đều phi thường hiểu được tầm vóc của Mạc Phàm trong bối cảnh nước nhà tương lai.



Tây Hải thành...

Tại rặng tuyến thứ tư Côn Lôn thánh sơn, gọi là tuyến thứ tư, vì nó là tuyến cuối cùng của bốn nhánh đại môn nguyên không, hay nói cách khác là cây cầu xuyên lớp trần vị diện để kết nối Côn Lôn yêu tộc câu thương ra bên ngoài.

Xuất hiện trước mắt bọn họ là một dãy núi dài liên miên, thánh sơn băng bích, quanh năm dưới âm độ tồn tại, vậy nếu tuyết trắng bao phủ cũng sẽ không có gì lạ, nhưng kỳ lạ ở chỗ như thế nào mập mờ không có nửa điểm bạch sắc trong khung hình, trên thực tế lại càng xanh mơn mởn, tốt tươi thảm thực vật.

Từ chỗ bọn họ đang đứng, không có khả năng nhìn bao quát được hết toàn bộ sơn mạch xanh thẳm kia, hơn nữa đỉnh núi cao đến nỗi mây vờn bay che lấp cả đỉnh.


“Nhảy xuống dốc mạch phía trước có một thác nước, thác nước thông ra đâu ta không rõ, nhưng chắc chắn không còn trong phạm vi vạn yêu đế quốc?" Nữ nhân trong nhóm ba người thản nhiên hỏi.

Một vị nam tử râu rỉa lởm chởm, mặt đầy sẹo gật đầu, "Hai ngươi lên trước, ta yểm trợ!"

“Không được!”

Một nam nhân khác mắt kiên cường nhìn hai người đồng bọn. "Quân đội pháp uy, ta ở đây kinh nghiệm lớn nhất, lại về phòng thủ lẫn chạy nhanh liền sẽ có lợi hơn."

Lời nói này mang ngữ khí thực sự khiến người ta gọi là rùng mình uy chấn, đanh thép chất giọng, mà ngoại hình tráng niên, khỏe mạnh với rắn chắc như đá thạch của vị nam tử cũng để lại cho đồng bọn một vững chắc tin tưởng.

Bọn họ hiểu được, tình huống hiện tại, lấy tu vi tốc độ tự thân muốn chạy thoát cá thể, chắc chắn hai nam tử trong nhóm sẽ có khả năng đi, nhưng vị kia nữ nhân còn lại, tuyệt đối sẽ để lại cái mạng.

Ở chiều hướng khác, nếu quyết định chọn đứng chung một chỗ di chuyển… liền còn tệ hại hơn, không có nửa cơ hội sống sót cho dù là ai…

“Được, chúng ta quyết định như vậy kế hoạch.” Nữ nhân duy nhất trong nhóm nở nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt.

Nàng như thế nào cảm kích tấm lòng hai người bạn mình đây, hoàn cảnh nào rồi còn không hiểu được sao?

Chọn ở lại yểm trợ, dù cho tu vi của bất luận ai ở đây cũng không có khả năng…

Thánh sơn Côn Lôn thực sự rất đẹp, đẹp bất cái thây ma quái thú chất chồng, bất chấp cái nghĩa địa nhân loại phủ kín. Núi tuyết ngân nhưng thực vật xanh thẳm, khí hậu lạnh lẽo nhưng đầm ấm tình người, vạn yêu đế quốc, mỗi một yêu tộc bùng nổ hào quang lại như ngũ sắc chấn hưng thiên địa, để cho người vô tình đi ngang chìm đắm trong mị sắc, khó tháo rời.

Mà ở trong mắt nữ nhân này, nàng còn nghe được cái âm thanh, âm thanh vạn yêu sáo rỗng, là sóng âm len lỏi qua ngóc ngách thiên sơn, rừng rậm.

Âm thanh thật êm đềm như vậy, du dương như vậy… nhưng có lẽ là lần cuối cùng trong đời ta được nghe thấy…

“Hai vị, thật cảm tạ rất nhiều, nhưng kế hoạch có thay đổi!!!” Nam Giác ánh mắt đẫm lệ ngấn nhìn vào Quan Ngư và Ngải Giang Đồ nói rằng.

Theo lớp tinh đồ chất chồng được bày ra, nàng đẩy nhẹ về phía trước hai người đồng học, lập tức xuất ra một cái mạnh mẽ sóng âm, loại này chấn động kéo dài cùng ngân ngân như tiếng thét gào dai dẳng của mấy ngàn yêu thú ngủ say trên Côn Lôn thiên đỉnh.

Bất giác bị trùng kích đột ngột, cả Ngải Giang Đồ và Quan Ngư đều như vậy bị cuốn văng ra xa phía trước, thậm chí rớt thẳng xuống sơn mạch. Họ vốn dĩ muốn nói thêm gì đó, nhưng liền lực tác động quá đỗi mạnh mẽ, không có đả thương, nhưng phi thường chấn động, một hơi tuông ra đã không để lại một chút trăn trở rồi.

Cả hai người bất lực nghẹn ngào chỉ nhìn được thoáng cái nét mặt tự tin mà kiêu ngạo, hiên ngang của Nam Giác ở lại phía trên, sau lưng nàng càng có một đầu ngưu viễn khổng lồ đã đuổi kịp, nó đồ sộ như thế, thả ra từng hơi thở nóng như lửa thiêu lên bất cứ sinh vật nào nếu xấu số ở gần.

“Quốc phủ thành viên, Nam Giác cáo biệt!”

Nàng nói ra những lời này, lại thực giống nhau muốn bật ra hết thảy tâm tình kiêu hãnh chính mình, nương theo lực lượng sóng kia âm vang, đặc biệt muốn trực tiếp xuyên qua hết thảy bình nguyên mấy nhánh sơn địa mà đâm ra tận phía ngoài thành mất rồi.

Có lẽ với Nam Giác mà nói, nàng nhưng suốt những năm qua, liền ký ức đẹp nhất của mình đã gắn trọn với thế giới học phủ cùng đồng bạn, dù cho đã rất nhiều năm sau đó, vô luận ở đâu, lúc nào, trên người nàng như cũ vẫn mãi mãi giữ lại phần này liên kết đặc biệt.



Bình minh sáng hôm sau,

Trên những tán mơ chát đặc trưng của tuyết sơn Tây Thành, mỗi một đợt tia nắng vô tình theo kẽ lá bị gió rung lên mà xuyên qua được, càng làm cho địa phận sông ngòi nơi đây lấp ló ẩn tàng vô cùng phong phú.

Đúng lúc này, bên tai mơ hồ truyền đến một trận âm thanh kiêu ngạo vang lên, nó ngân trong tiềm thức bất luận ai trong hai người bọn, dấy mãi, để cho cái địa phận đang nằm kia cũng muốn trở nên ướt át hơn nhiều.

“Quốc phủ thành viên, Nam Giác cáo biệt…”

“Quốc phủ thành viên, Nam Giác cáo biệt…”

“Cáo biệt…”

Vậy cũng là cáo trạng rồi…

Nàng muốn dừng lại, ra đi trước mọi người...

Khắc sâu!!! chính mình cũng là thành viên quốc phủ, ngày ấy danh vọng đầy tự hào bỗng chốc khiến trở thành bi thương ngập hận.

Hai người không có nói lời nào với nhau, nằm im trên rìa mặt sông, không có dám nhìn đối phương bên cạnh, miễn cưỡng siết chặt bàn tay lại.

Kể cả Quan Ngư theo thời gian biến cố lớn liên tục ập đến phát sinh, hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi, vậy thì đến cuối cùng làm sao lại vẫn trơ mắt nhìn đồng đội, lại còn là nữ nhân thân phận đứng ra gánh vác trọng trách này?

Tại sao bất luận những năm qua ta cố gắng như vậy, vẫn không thể thay đổi được kết quả…

Quan Ngư nằm đó, không biết từ lúc nào đã chảy tí tách vài giọt lệ trên khóe mắt rồi, hắn thực sự chịu đựng quá nhiều, quá nhiều thứ. Cứ như lời nguyền đối với Minh Lang gia tộc vậy.

Trước sau không thay đổi, phải tự mình cô độc tại đây chiến đấu, là chính mình cùng nghiệt ngã số phận đương đầu, bất cứ ai cố gắng thay đổi nó, lại chẳng như vậy kết cục.

Tại sao?

“Quan Ngư!!” Ngải Giang Đồ ngồi chồm dậy, hắn vừa vục xối nước mương theo kênh sông lên mặt, vừa gọi.

“…Ta thật vô dụng!” Quan Ngư không có đứng lên theo, hắn nằm im một chỗ đó, khuôn mặt già nua kia mệt mỏi trả lời.

Mà Ngải Giang Đồ nhìn hắn, tâm tình tự nhiên có chút suýt xoa, miệng liền khó tránh tia cười mãn nguyện:

“Ta từng là đội trưởng của các ngươi, như vậy chứng kiến ngươi thực lực vượt cả ta đã khiến ta rất lấy làm kiêu ngạo rồi, ngươi đã rất cố gắng…”

Ngải Giang Đồ cũng coi như là thiên tài pháp sư thế hệ, gia thế lẫn tài nguyên được cấp xem như không thể đếm xuể đi, lại là quân đội có danh vọng, không ít nhiệm vụ nguy hiểm vượt qua, nhưng như cũ, hắn sau khi đạt tới cái đăng đỉnh mãn tu toàn hệ siêu giai, liền không cách nào đột phá được lên nữa.

Vậy mới nói, tiến tới bán cấm chú cấp bậc, vạn nhất kể cả thiên tài lãnh ngộ cũng không dễ dàng gì đạt được, mà đại đa số mọi người đã muốn coi như là bán thần linh trong nhân loại tồn tại rồi, cả đời chỉ có thể cầu nguyện chứ không thể muốn là được.

Nhưng mà Quan Ngư là bán cấm chú phong hệ cảnh giới? Hắn tài năng hơn cả Ngải Giang Đồ sao?

Còn nhớ hơn 5 năm trước, tu vi của hắn thậm chí mới chỉ là cao giai bình cảnh mà thôi!

Câu trả lời rất đơn giản…

Khổ tu ở khắc nghiệt nhất điều kiện, hoàn cảnh khổ tu, bán mạng khổ tu, bất chấp khổ tu, chính là lợi thế như vậy!!!

Ngoại trừ Minh Lang dòng dõi sinh hạ tại Côn Lôn thánh sơn cận kề đã miễn cưỡng chịu đựng, mấy ai lại dám đến cái nơi đáng sợ như vậy sinh sống đây, mấy ai dám mạnh mẽ đứng ra biên ải đại môn ngày đêm lên Côn Lôn vạn yêu chém giết đây?

Nếu như nói Mục Ninh Tuyết từ Vĩnh Dạ bước ra, nàng bên trong băng chi cực hạn tu luyện đạt được mỹ mãn thành tựu, thì ở chiều hướng giống như vậy, Quan Ngư nhưng suốt mấy năm nay vò mình ở phong bạo địa phận nhất trên lục địa, càng là cảnh giới ngày đêm chìm trong nguy hiểm để rèn mình.

Hắn có hôm nào là không trọng thương, có hôm nào không cùng thống lĩnh, quân chủ sinh vật làm bạn bè giao chiến?

Quan Ngư đã chứng minh rằng, giới hạn của con người, phẩm chất của con người, sẽ có thể thay đổi bằng cách họ liều mạng, chăm chỉ nhất để thay đổi.

“Cố gắng, rốt cuộc ta cố gắng để làm gì chính mình cũng không còn biết!!” Quan Ngư cắn răng nhìn lên phía kia bầu trời bị che khuất bởi táng mơ nói rằng.

“Rầm!”

Quan Ngư triệt để buông lõng mình, đến tâm ý chiến đấu hay gì cũng đều nửa điểm không có, hắn như một người mất tất cả mà lạc lõng vậy, liền như thế không có để ý Ngải Giang Đồ một tia ý niệm đánh xuống, lập tức muốn đem cả tầm mắt trước mắt như vậy trắng xóa rồi.

Trắng xóa tầm mắt dần dần trở thành đêm đen tĩnh mịt, Quan Ngư nhắm mắt lại, bất tỉnh.

Mà Ngải Giang Đồ bê người hắn lên kéo về Tây Hải thành địa phận, giao lại cho quân lực trong thành.

“Khi thành chủ các ngươi tỉnh dậy, nói với hắn không cần phải tìm ta!” Ngải Giang Đồ nói rằng.

“Người có muốn nhắn lại điều gì với thành chủ không?” Một viên quân lực tại thành trì hỏi rằng.

Ngải Giang Đồ im lặng một chút, rồi hắn nở nụ cười, nụ cười của một người lính Hoa Hạ, tay trái giớ về phía trước, gác xéo thành mái hiên ngang trán cái tư thế đặc trưng quốc lệnh tổng chào.

“Quốc phủ đội trưởng, quân đội Hoa Hạ, Ngải Giang Đồ từ biệt!!!”

Vị kia thị vệ Tây Hải Thành, bao quát tất cả những người bên cạnh sắc mặt đều là đột nhiên vì vậy mà trở nên hào hùng tinh thần dân tộc, bất giác không chủ động được cũng giơ tay trái mình xếp lên trán chào lại.

Người đàn ông mạnh mẽ đó quay lưng lại, kiên định bước đi, mà vô luận ai ai nhìn đến bóng lưng của hắn, cũng đều lưu lại một cảm giác nghiền ép đến nghẹt thở.

Đó là cái cảm giác xao động mãnh liệt, cảm giác quân nhân chiến sĩ ra trận.

Phải rồi, hắn bước đi chính là Côn Lôn yêu quốc hướng địa phận.


Hắn sở dĩ nói chính mình Quốc phủ đội trưởng để lên đầu câu, vì hắn phần này cảm thấy có trách nhiệm, có cái kiêu hãnh nhất với đồng đội của mình.


Nhưng mà hắn còn thêm một cái gánh vác trọng yếu khác, đó là quân nhân!


Ngải Giang Đồ ở đây, đại biểu quân đội dù chỉ còn một người, hắn cũng sẽ không từ bỏ…


Nam Giác chết đi, không phải để ta ý chí khuất nhục, mà vô luận tư cách gì đi nữa, người đội trưởng không bao giờ để đội viên của mình chết đơn độc tại chiến trường!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK