Mục lục
Truyện Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quỷ quái, ta nhớ vài năm trước vừa mới xuyên qua từ khoa học thế giới, bây giờ lại bị xuyên nữa rồi?

Tại nghĩ nhiều như vậy rồi đột ngột phát sinh sợ hãi, Mạc Phàm vẫn một thân cực kỳ cường đại 15 hệ cấm chú ma pháp, hắn tính vùng vẫy thoát ra trở về, đột nhiên bị tâm linh thế giới làm cho chấn động tinh thần đại hải, não bộ dần dần mệt mỏi rã rời, bắt đầu hơi buồn ngủ, hắn buồn ngủ rất nhiều, kết quả bình thường ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Một luồng ánh sáng màu vàng óng tựa như thiên đàng cuốn lấy Mạc Phàm bên ngoài, sau đó đem hắn một lần đánh giá cùng phân tích qua.

[Ngoại nhân đến từ thế giới khoa học, đến từ thế giới ma pháp ----- nhân loại? Tà thần? Mạc Phàm]

[Tâm linh thế giới nhận định lực chiến: siêu việt quân vương, trình độ khoảng tầm 6.5 theo thang đo đi đến cảnh giới thần thoại Đế Hoàng]

[Mức độ nguy hiểm: cảnh giới truyền thuyết, có thể hủy diệt một bộ phận nhỏ thế giới, cực kỳ đáng sợ, là ác mộng của tuyệt đại đa số giống loài]

Gần đây nhất bia đá lưu trữ ký ức trên Siêu Duy Sơn tình báo báo về, thế giới này trong vòng 200 năm qua gặp phải bốn người cấp độ truyền thuyết. Nghe nói thấp nhất là vị kia Vĩ Linh Hoàng hạng mức 5.5 điểm.

[Dữ liệu về ký ức kẻ ngoại nhân tìm thấy, đang đồng bộ hóa vào bia đá Siêu Duy]

Mạc Phàm lúc này đã có chút mê man nửa tỉnh nửa mơ, hắn tựa hồ cũng nghe được một chút lời thì thầm của Thiên Đạo Pháp Tắc nói với mình.

“???”

“Tại sao đồng bộ hóa? Các ngươi nói ký ức của ta bị đem lưu lại sao?”

Đối phương cũng không có trả lời lại Mạc Phàm trọng tâm câu hỏi, nó chỉ nhàn nhạt ném một cái khác ý niệm đề cập vấn đề khác.


[Ngươi nếu là chết ở Siêu Duy vị diện, chúng ta cũng sẽ lưu trữ ký ức giùm ngươi như một đoạn truyền kỳ]

“...”

Bụp một tiếng! Tất cả quầng sáng biến mất, Mạc Phàm lần nữa thật sâu hôn mê bất tỉnh.

...............

...............

Thanh Vụ Sơn.

Mạc Phàm vừa mới mở mắt tỉnh dậy dưới một ngọn đồi trồng bông ngô, hắn phát hiện toàn thân khắp người đều đau đớn.

Đứng lên chỉnh đốn lại phục trang, Mạc Phàm thậm chí quên mất mình có cả tám tòa hồn cách trong thức hải, hắn cũng không có mở ra thăm dò, cơ thể có chút lìu xìu đứng bất động ở đó.

Muốn nhớ ra cái gì, muốn nghĩ nên làm cái gì, nhưng bực bội không thể nào nghĩ được.

Mà tám tòa hồn cách bị chấn động so với bản thân hắn càng khủng bố, trực tiếp cả bọn bất tỉnh hôn mê sâu, coi như tỉnh dậy cũng sẽ không nhất định có giá trị đối với hắn.

— QUẢNG CÁO —



Tình huống hiện tại rất quái lạ, Mạc Phàm buồn bực cực kỳ.

Hắn nhìn thấy phía trước có một cái nhà dẫn nước cạnh thửa ruộng ngô, thế là không do dự tiến đến dự định hỏi han một phen.

Một bên khác, có một đám cướp vụ lương thực nông dân bất thình lình chạy từ trong nhà nhỏ ra, sớm đem vợ chồng ông bà lão chủ nhà giết chết, chiếm đoạt tài sản.

Bọn hắn vốn dĩ không cần phải đâm thẳng đến chỗ Mạc Phàm, cứ việc ai nấy đều chạy liền xong, nhưng tên kia thủ lĩnh vậy mà hung hăng đâm tới Mạc Phàm thân thể, húc cho hắn té lăn xuống đất.

Sau đó quay mặt về sau cùng với đám đồng bọn cười đùa:

“Ha ha ha, các ngươi xem, tiểu tử thối này ở đâu đến tính bắt quả tang chúng ta. Đúng là xúi quẩy tiểu tử, ha ha ha!”

“Đại ca, không ấy, chúng ta đem hắn cho cột sau đuôi bò, cưỡi kéo lê cũng có thể nha, đặc biệt thể hiện chúng ta Nông Sói Đoàn khí thế”. Một cái khác đoán chừng 20 tuổi thiếu niên mở miệng nói.

“Được, ngươi đến cột người hắn lại vào đây”.

Mạc Phàm mặt dính bùn đen, phải phun ra một ngụm nước bọt bẩn, sau đó lả tả đứng dậy.

Hắn nghe hết những lời kia, nhưng một mực không phát tiết hay nổi cáu gì cả, rất bình thường hóa, hiếm có không hướng những người này động thủ.

Hắn nhìn thấy trên tay tên lão bản thủ lĩnh kia có một vò rượu, thoải mái uống rượu nhìn mình cười, trên yên bò có vác theo dây kéo xe lương.

Cảm thụ một chút xe lương bên trong, Mạc Phàm phát hiện lương thực ở nơi này có nồng độ dinh dưỡng khá cao, giống như đồ ăn giành cho cấp thống lĩnh sinh vật vậy.

“Ta đang đói, các ngươi có thể chia sẻ đồ ăn cho ta sao?” Mạc Phàm sờ sờ bụng, nhịn không được hỏi.

Những tên nông tặc kia bị một trận hài hước này làm cho buồn cười, bật cười to thành tiếng.

“Các ngươi có nghe không, hắn đây là muốn chúng ta chia sẻ đồ ăn. Ha ha ha ha!!!” Thủ lĩnh mở miệng cười.

Tiếng cười càng lúc càng lớn, đám thuộc hạ ung dung thản nhiên cười theo.

Dĩ nhiên đối với Mạc Phàm có một loại khinh thường cùng cực.

“Tiểu tử thối, ta nhìn ngươi còn giống một cái bệnh nặng sắp chết tiểu kê, không nghĩ tới khẩu khí còn có như thế cao điệu”.

Nói hả hê xong câu đó, tên thủ lĩnh lần nữa hất Mạc Phàm té xuống đất.

Hắn sau đó gàn giọng nói với đám thuộc hạ: “Cột tay hắn lại thắt vào đuôi bò”.

“Tiểu tử, đừng nói ta trước khi tra tấn không dạy dỗ ngươi. Thế giới này nhược yếu giống ngươi liền không có tư cách mở miệng, cho dù là xin đồ từ nông tặc như chúng ta”.

— QUẢNG CÁO —



Mạc Phàm nằm dưới đất, vẫn như cũ đang suy nghĩ rốt cuộc mình vì sao xuất hiện ở nơi này.

“Nhược yếu? Cường giả?” Hắn tại lẩm bẩm trong miệng.

Muốn sinh tồn, phải là cường giả sao?

“Tê tê tê ~~~~~~~~~~~~”

Đột nhiên, tại trong không gian trước mặt Mạc Phàm, hắn truyền xuống một cái ý niệm liền xuất hiện một thanh sáng chói chi kiếm.

Chỉ thấy Mạc Phàm mở miệng cười nhoẻn một cái.

Nụ cười của hắn, giống như đại ma đầu Mạc Phàm từng khiêu chiến hỏa viện Minh Châu vậy.

Tốt cho một cái bối cảnh.

Không cần biết ta đang ở đâu.

Lại giẫm một lần!!!

..................

.................

Cùng lúc đó tại Phương Bắc Thanh Vụ đế quốc.

Sấm sét giữa trời quang liên miên đánh xuống đại địa, tốc lên một đoạn rung chuyển đất trời.

Nơi này có một dãy núi Trác Sơn khổng lồ quanh năm chìm trong sương mù trắng.

Tại đỉnh núi một cái lối nhỏ bên trên, có một tòa hiên ngang vút cao lên trời, khí thế bàng bạc sơn môn sừng sững.

Chỉ gặp sơn môn bên trên, núi cao khắc ba chữ phi thiên ‘Triệu Sắc Tông’.

“Được rồi, chỗ đó, trồng hoa, chỗ đó nữa, trồng đủ đủ. Sâu trong viện cần bồi dưỡng nhiều cỏ Thanh Vụ càng tốt, lần gần nhất dược liệu thuốc phiện ta kiếm được ở Sơn La, tất cả đều muốn thu hoạch mang về”.

“Bẩm tông chủ, chúng ta sẽ làm như ngài nói”.

“Tông chủ, tẩm cung của chúng ta xây dựng đã hơn nửa năm, cũng tới lúc đón tiếp môn hạ a”.

Tông chủ khoát tay áo, đem lời người này cho cắt.

“Các ngươi làm tốt việc của các ngươi liền được”.

— QUẢNG CÁO —



“Đồ đệ, đích thân ta sẽ đi thu”.

Nói chuyện người này phất phơ điệu bộ rất thu hút, tuổi tác nhìn bất quá gần ba mươi tuổi, tóc dài vàng kim quý tộc, mặc một bộ hoàng bào áo bào, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, như là một tôn hành tẩu tại hồng trần tiên nhân.

Hắn là Triệu Sắc Tông tông chủ.

Tên họ đầy đủ gầm lên ba chữ khiến trời long đất lở --- Triệu Mãn Duyên.

Một ngày này, sơn môn phía dưới, Triệu Mãn Duyên hoàn thành lập đại nghiệp, tạo ra nhất đại tông môn cho mình.

Hắn đứng trên núi, thân thể trong gió lộng vân đạm phong khinh, một tầm mắt lướt ngang có thể thấy hơn ngàn dặm thiên địa.

“Ài, đã 100 năm qua, ta vẫn cảm giác có một đoạn dài dòng ký ức bị nuốt mất”.

“Đau đầu, thật đau đầu”.

“Thôi được rồi, mặc kệ đi”.

“Hôm nay khai trương tông môn, chính thức hoàn thành ước mơ của ta”.

Trên tay Triệu Mãn Duyên có cầm một chi sách do hắn tự viết.

Tựa sách đề cập về cuộc đời hào hùng của hắn.


“Ta từ cặn bã nô bộc bị mất ký ức, tiến hóa trở thành siêu cấp Đế Vương, Triệu Mãn Duyên chi ta Thanh Vũ đế quốc vô địch”.


Một cuốn bí lược tiểu thuyết này, đủ để hắn Triệu Mãn Duyên mở thành tông môn nhận đệ tử, vì tương lai phát dương quang đại Triệu Sắc Tông lập nghiệp.


Hắn còn một cái khác ước mơ nữa chưa có viết xuống.


Đó là - Ta từ tông chủ Triệu Sắc Tông trở thành Siêu Duy Vị Diện duy nhất hoàng đế, ngồi trên vì sao, ôm vạn bồng lai mỹ nữ!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK