"Côn Lôn Thánh Địa một trận chiến sau khi kết thúc, ngài đồng hữu bên ngoài liền đẩy dài dòng đội ngũ gọi người lên kiểm kê mang về lợi phẩm, rất nhiều hữu hiệu đồ tốt từ khoáng mạch, xác quân chủ sinh vật, hồn chủng, tinh phách, dược viên, mầm giống đủ loại... không có đến trăm ngàn, nhưng tầm một vạn dặm gần nhất đều chen chúc thu lưới lấy đi." Nhã Tràm tựa hồ không giấu diếm chút nào nói ra.
Nghe đến đoạn vạn dặm phạm vi cũng có thể trong ba ngày bị thu hoạch, Mạc Phàm căn bản đã có dấu hiệu kiềm chế nhịn cười.
Mấy tên này vét máng cũng không khỏi quá không nể mặt chủ nhà đi.
Đào liền được, làm sao lại còn dẫn cả đội ngũ lên đào???
"Quá đáng, quá đáng, không có ta liền tự ý làm càn, Nhã Tràm cô nương, dẫn ta đi gặp bọn hắn, miễn cho thay mặt chủ thượng của ngươi giáo huấn." Mạc Phàm điệu bộ giả vờ nói ra.
Đương nhiên ruột gan hắn rõ ràng ngược lại đều sôi trào, nhoẻn lên ý cười, chuyện tốt đẹp này mười phần là tác phẩm của Triệu Mãn Duyên.
Luận vơ vét, tên này luôn làm người ta tin tưởng tuyệt đối!!
Nhiêu đây sản lượng, đồng thời đem bán đi, hảo hảo mua lại đồ ăn cho lão lang ăn, ít nhất cũng có thể củng cố thực lực, mở ra cơ hội đề thăng lên chí tôn quân chủ. Nói gì thì nói, chính mình chó nhà triệu hoán, cấp thấp như vậy thì rất không đẹp mặt.
Còn có, Mạc Phàm từ khi tiến vào cấm chú thì thức tỉnh thêm hai cái hệ, tài nguyên càng cần nhiều hơn một chút.
Hắn gần đây nhận ra thủy hệ của chính mình cũng không có dạng này dễ dàng đột phá lên siêu giai như dự đoán, vô tình để thụt lùi so với huyền âm hệ. Thậm chí, thủy hệ của Mạc Phàm nếu đem so với các hệ trước còn muốn khó khăn gấp vài chục lần ngay cả khi năng lượng Tiểu Nê Thu cung cấp đã rất không nhỏ, đây là hắn lần thứ nhất không thể giải thích được đấy.
Lẽ nào nói thủy hệ biến dị quá mạnh, năng lượng đột phá hàng rào cho siêu giai đã cần một loại như đại địa kết tinh rồi?
Vì lẽ đó, Mạc Phàm hiện tại cảm thấy vàng bạc tiền tài chính là trên thế giới này đáng yêu nhất đồ vật, hắn nhất định sẽ cố mà trân quý.
Có thật nhiều tiền cầm trên tay, đến lúc cần thiết cũng có cơ hội xài một phen.
“Công tử, đạo hữu cùng ngài lên đây, hôm qua đều đã cuốn gói xuống núi hết thảy, hiện tại nhưng không còn ai.” Nhã Tràm nói rằng.
“Đi xuống rồi? Bọn hắn thực không muốn chia đồ ở đây sao, chẳng lẽ toàn bộ đều cho ta một người?” Mạc Phàm hai mắt có chút thiếu tự nhiên, hoài nghi hỏi lại.
Đây cũng thật con mẹ nó bị những tên kia làm cho cảm động đến phát khóc.
"Bọn họ đi xuống, nhưng cũng đã chọn lấy rồi!" Nhã Tràm nói rằng.
Mạc Phàm lập tức cười khổ.
Là mình nghĩ nhiều rồi, Triệu Mãn Duyên cùng Mục Bạch, hai tên này ở tại, tự nhiên phương diện tài nguyên ăn chia đúng là không thể nào khách khí.
“Được rồi, Nhã Tràm, dẫn ta đi đến lấy chỗ tài nguyên, còn lại dư sót hay gì cũng nên thu hoạch.” Mạc Phàm thở dài nói rằng.
Nhã Tràm cười cười đến, trên đôi mắt có quang trạch, xem ra quả thực đối với Mạc Phàm biểu hiện sắc mặt phong phú, cảm thấy rất hào hứng, nàng nói: “Công tử chớ vội, toàn bộ tài nguyên thu hoạch được, bọn họ hai người tóc xanh và tóc vàng công tử đều đã lấy hết đi, vốn dĩ không có để phần cho ngài.”
Mạc Phàm nghe xong, cảm giác ngực một trận im lìm, máu muốn từ trong cổ họng dũng mãnh tiến ra.
Một vạn dăm Côn Lôn tài nguyên… ăn không chừa lại một mảnh?
"Công tử, những loại tài nguyên này cũng không hợp với ngài thực lực… cần chi phải cưỡng cầu!” Nhã Tràm nói.
“Ngươi không hiểu, tiền, ngược lại chỗ này bán được rất nhiều tiền a!” Mạc Phàm cả mặt đều đen kịt như chó mun một dạng nói ra.
“Nói thế, đó chính là một số tiền lớn a, ngài muốn nhiều tiền như vậy làm cái gì nha?" Nhã Tràm không hiểu hỏi tiếp.
"Ma pháp sư xưa nay không cảm giác nhiều tiền. Ta kỳ thực cũng đang khó khăn trong việc tiếp tục thăng tiến con đường tu luyện của mình." Mạc Phàm cúi gầm mặt nói ra.
Hắn hiện tại tuy rằng nắm giữ một nửa số ma pháp hệ, không tính ác ma hệ, cũng đã có tới bốn hệ đạt tới cấm chú, ba hệ còn lại bán cấm chú.
Nhưng bất cứ sự vật gì đều là vô tận, sẽ cảm thấy mình ở đỉnh cao nhìn không thấy cảnh giới càng cao hơn, thường thường là bởi vì ở vào một cái bình cảnh không có đánh vỡ.
Hắn còn phải đặt nền tảng cơ sở vững chắc cho toàn hệ của mình, sau đó nghĩ đến việc nuôi dưỡng tám cái hồn cách phát triển theo, rõ ràng con đường tu luyện của hắn có thể nói càng thêm dài dằng dặc.
“Phải rồi, vị công tử tóc vàng có nhờ ta nhắn lại với ngài một câu, không biết công tử có hay không muốn nghe lúc này?” Nhã Tràm cười tươi, lộ ra lúm đồng tiền giống như ngân nguyệt tuyệt sắc.
“Hắn nói gì?” Mạc Phàm hời hợt cất giọng.
“Vị tóc vàng công tử bảo "có làm thì mới có ăn, đồ của ai người đó hưởng, ngài nhưng cả cuộc chiến chỉ quây quần cùng chủ thượng nhà ta, dĩ nhiên ngài đã gã về chủ thượng, nhận món trân bảo quý báu nhất thiên hạ, ai so với ngài cũng không thể chiếm lợi hơn. Ngược lại, bọn họ làm phòng tuyến đối trọng đại quân Côn Lôn, cho nên là tài nguyên vạn dặm đó phải thuộc về bọn họ hết thảy”. Nhã Tràm thuật lại tường tận lời Triệu Mãn Duyên nói.
Nghe xong, Mạc Phàm cả người đều choáng.
Bán đứng huynh đệ công khai đây sao?
Loại này phân chia, về tình về lý tuyệt đối khiến người khác cảm thấy phi thường thỏa đáng đấy.
Dưới tình huống bình thường, Mạc Phàm đã có Vĩ Linh Hoàng, nắm vị này vạn yêu thần tọa người lãnh tụ làm nương tử, tự nhiên phải tham lam một ít đồ vặt kia để làm gì đâu?
Nhưng là, Vĩ Linh Hoàng trên thực tế cũng không phải của hắn chân chính nương tử. Thậm chí, cho đến này Mạc Phàm đều cảm giác mình giống như bị cưỡng ép bắt nhốt.
Hắn thà rằng để Triệu Mãn Duyên, tên này ở lại cùng Vĩ Linh Hoàng chăm sóc, chính mình đem chỗ đồ tốt kia về liền muốn yên ổn hơn.
"Nhã Tràm cô nương, ta hơi nghi hoặc một chút, chủ thượng của ngươi hết thảy có bao nhiêu loại thần thông huyền thuật, ta nhiều lúc cảm giác nàng đều chưa từng triển lộ qua toàn bộ thực lực?" Mạc Phàm chợt nhớ ra một chút chuyện, mở miệng dò hỏi.
Nhã Tràm có chỗ chần chờ, tựa hồ không có ý định trả lời Mạc Phàm vấn đề này.
Nhưng nghĩ nghĩ, nàng hay là mở miệng nói: "Nàng nắm giữ thất đại nguyên tố chưởng khống, nguyên tố cấm pháp, mị ảnh huyền thuật, huyền vũ yêu thuật, linh cốt huyền thuật."
Thất đại nguyên tố của nàng, Mạc Phàm nhưng đã kinh qua, thực sự là mỗi một cái hệ đều khủng bố đến không gì sánh được.
Nguyên tố cấm pháp, này một loại mạnh ngoại hạng không cần phải bàn cãi, chính Mạc Phàm mạnh nhất lôi hệ nếu không phải nhờ Triệu Mãn Duyên cứu một mạng trước, nhờ nàng không biết trước mà tập hợp quá nhiều chi tức dẫn điện đến, khẳng định lôi hệ của hắn cũng suýt biến thành phế hệ.
Huyền vũ yêu thuật, đây có lẽ là Cửu Vĩ hồ sau lưng nàng đi, một nhánh đuôi có thể không sai lệch với một đầu chân chính Đế Vương. Bạch Mao Hoàng Kỳ Lân tiến hóa thành quân vương thời điểm, trên thực tế cũng từ Bạch Ma Bát Vĩ Hồ huyền vũ.
Mị ảnh huyền thuật, đây là cải trang huyền thuật.
Cuối cùng là, linh cốt huyền thuật?
Mạc Phàm nhớ tới Bee từng có nói rằng ngày xưa Cổ Lão Vương sáng tạo ra Vong Linh Hệ, kỳ thực chính là Vĩ Linh Hoàng đằng sau trợ giúp.
Quả nhiên, nàng nếu nắm giữ cái này linh cốt huyền thuật, trên thực tế chính là cổ xưa thần thuật tái khởi nhất.
Linh cốt ma pháp, ý thức sinh vật vẻn vẹn là không có một chút nào, toàn bộ cơ thể sinh vật chỉ là một đống xương cốt được mô phỏng lại ma pháp thông qua duy nhất một thùy não, là thùy não của kẻ sáng tạo ra lực lượng.
Như vậy đồng nghĩa, chỉ cần mượn tới hắc ám tà lực đem linh hồn gắn ghép vào, linh cốt ma pháp hoàn toàn có thể sáng tạo ra vong linh ma pháp.
Giả dụ như Linh Cốt Huyền Thuật đóng vai trò quan trọng trong việc sáng tạo Vong Linh ma pháp, vậy nói Vĩ Linh Hoàng nếu muốn, nàng tuyệt đối có thể siêu việt nắm giữ Minh Giới một nhánh quân.
Nói cách khác, vong linh đúng là mạnh hơn một chút, nhưng còn có thể giết xuống, nhưng linh cốt thì ngoại trừ đánh cho tan thành bụi ra là không cách nào loại trừ được!
Rõ ràng Cửu U Hậu cũng đối với Vĩ Linh Hoàng có một sự sợ hãi nhất định, chính là vì lý do này?
Ngạch…
Minh Giới…
Minh Thần.
Vừa vặn nhắc tới Minh Giới, Mạc Phàm đột nhiên không khỏi nhớ đến Minh Thần Khufu.
Từ lúc Tổng huấn luyện viên Trảm Không chết đến nay, Mạc Phàm cái thứ nhất đã muốn đem tên này xuống thăm viếng.
“Công tử, khuôn mặt ngươi nói cho ta biết, ngươi cảm thấy không nguyện ý nhận sự ưa thích từ chủ thượng của ta.” Nhã Tràm một lần nữa quay về chủ đề trọng yếu.