Ung Tôn bỗng nhiên đình chỉ động tác kéo cửa lại, nhìn về phía trước chặn ngay cửa nhà mình nam tử, thấy rõ dung nhan của hắn về sau, lập tức trừng mắt lớn khó có thể tin.
Mặc dù hắn cũng không phải là lần đầu tiên đối mặt vị này theo đuổi mình suốt mấy năm trước nam tử, nhưng mà tại Tần Lĩnh yêu điều thời điểm, cấm chú Ung Tôn làm sao cũng không cách nào quên lúc đó đứng tại trên Lời Thề Thụ thân ảnh.
Thần mộc liên tiếp đâm chồi ở vân giới thiên tầng, cái kia Thiên Đường Vũ Yêu, cái kia Vũ Hoàng lĩnh vực, cái kia thống lĩnh quân đội người thiếu niên dẫn dắt đem hắn vào tròng, suýt chút để Ung Tôn chết thê thảm. Lúc đó Ung Tôn là thực sự sợ hãi, chính mình vì quá chủ quan khinh địch không thèm xem trước Thần Mộc Tỉnh, thật sự nghĩ lại quả là cửu tử nhất sinh một màn.
“Trương Tiểu Hầu, ngươi bây giờ đã là duy nhất Minh Vương, là Thập Uyên Chúa Tể, không phải chó săn của quân đội, còn đi đến tìm ta làm gì?” Ung Tôn hốt hoảng thốt ra.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc mà khẩn trương, hắn đi tới thành Seville này cũng có thời gian hơn một 1 tháng, trước đây hắn ở Nhật Bản, bị Sát Thủ Điện từ nơi Asha Corea chỉ thị truy lùng, trước đó càng là liên tiếp mấy nước Hoa Hạ, Brazil, Peru, Costa Rica ngẫu nhiên tuyên án tử hình, đến Âu Châu thì lại gặp Thánh Thành và Parthenon Thần Miếu đồng thời phán án kết tội, phải lang bạc chạy trốn khắp nơi, rốt cuộc chỉ có thể ngụy trang mỗi vài tháng cư trú một địa điểm, chờ đến chính mình đột phá cường đại phản kháng lại.
Sở dĩ vị trí hiện tại hắn gan hùm dám trốn ở trời Âu, lý do rất đơn giản, Thánh Thành lụi tàn, Parthenon Thần Miếu mạnh nhất phương lực đã rời đi, Thần Nữ và 12 phong hào kỵ sĩ hiện tại không ở, những người có thực lực bắt được Ung Tôn chỉ sợ không còn.
Hơn nữa, ai có thể nghĩ tới, Ung Tôn dám sinh sống ở vùng đất linh của Thánh Thành và Parthenon Thần Miếu tọa trấn? Hắn vậy mà cố ý sống ở trời Âu, định thử nghiệm nguyên tắc dưới đĩa đèn thì tối, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Nhưng mà Ung Tôn không dám quá mức tới gần các trụ sở của Parthenon và Thánh Thành, cốt là sợ bị hai cái kia thế lực còn cất giữ hậu chiêu, cho nên lựa chọn đi tới vùng quê vắng vẻ sơn thôn tại thành phố Seville, Tây Ban Nha.
Nam tử không hề có ý định phản bác gì cả.
Ung Tôn trầm giọng hỏi: “Ngươi vì sao có thể phát hiện ta?”
Hỏi xong câu đó, Ung Tôn lại phát hiện chính mình câu hỏi không đúng lắm, cảm giác có dây rối khó hiểu ở trong lòng.
“Không, không đúng, phải là ta làm sao trước đó không tìm thấy manh mối của ngươi?”
“Ngươi...ngươi rốt cuộc làm sao có thể? Thần Mộc Tỉnh... Thần Mộc không phát hiện ra ngươi?”
Lão tự lẩm bẩm một hồi, thành ra lắp bắp méo cả miệng nói.
Ung Tôn thế nhưng là sử dụng Thần Mộc Tỉnh để che giấu mình, thậm chí trước đó còn tự hủy dung nhan phẫu thuật thẫm mĩ ngay cả hình dạng đều cải biến, không thể không trốn ở nông thôn làm hắn đã từng không cách nào tưởng tượng nổi có ngày mình phải làm công việc rẻ tiền lăng mạ phẩm chất cấm chú pháp sư này.
Mặc dù Thần Mộc Tỉnh trong tay Ung Tôn sẽ không lợi hại được như Bạch Thánh Linh Tiểu Mei, không cách nào thôi diễn được một đoạn dự đoán tương lai hình chiếu. Nhưng chí ít cũng sẽ được giống như người Maya cái loại kia, giống như Mạc Phàm nhìn thấy cái chết của chính mình lúc bị rớt vào giếng của Triệu Kinh.
Ung Tôn tương tự đều đặn mỗi ngày sáng sớm ngủ dậy đều sử dụng Thần Mộc Tỉnh để bảo đảm mạng sống, hắn nhìn thấy một chút hình ảnh manh mối tiên đoán, việc này giúp hắn toàn diện tránh né được những thế lực lớn tóm lấy mình, coi như Michael, Diệp Tâm Hạ liên thủ cũng không nhất định bắt được Ung Tôn.
Vậy mà người trước mặt này có thể phát hiện mình, vượt qua Thần Mộc Tỉnh manh mối!?
Vị nam tử áo trắng không khách khí, trực tiếp thong dong đi vào trong nhà của Ung Tôn, bàn tay nhẹ nhàng kéo cửa sắt lại, sau đó khóa chốt cửa, rồi đến kéo màn che, thành thục giống như đây là ở nhà của mình.
Làm xong hết những thủ tục trên, nam tử áo trắng mới nhìn về phía Ung Tôn, mở miệng dùng ngữ khí ôn hòa: “Ta đã nói rồi, ta đến đây vì muốn xem bói, Ung Tôn, ngươi tiếp khách hàng như vậy làm ta rất không vui”.
“À, mà ta nhắc cho rõ, ta muốn ngươi dùng Thần Mộc Tỉnh để cho ta câu trả lời, cũng không phải là tùy tiện đem mấy cái mê tín bài Tarot, cầu ma thuật, kính chiếu yêu gì đó đó đâu nhé”.
Nam tử biết Thực Vật Cấm Chú của Ung Tôn chính là có một nhánh huyết mạch Thần Mộc Tỉnh, phóng nhãn toàn bộ nhân loại, thậm chí toàn bộ thế giới yêu ma bên trong, suốt mấy ngàn năm qua kể từ khi Athena đem Thần Mộc Tỉnh giáng lâm đến thế giới này, cũng chỉ có duy nhất nhà nghiên cứu Thực Vật Học xuất thân từ Amazon Ung Tôn là thành công cấy ghép, nhân giống được một góc Thần Mộc Tỉnh vào trong thực vật cấm chú của mình.
Mặc dù tin tức này là cơ mật, chỉ có cao tầng lãnh đạo của Thánh Thành và Parthenon Thần Miếu mới biết, phỏng chừng đến Liên Hợp Quốc khối các quốc gia kia cũng không hề biết được.
Sở dĩ Parthenon Thần Miếu có thể biết, rõ ràng là thông qua Triệu Kinh, Triệu Kinh phát động một đoạn Thần Mộc Tỉnh khuếch tán ở Phàm Tuyết Sơn, cái này liền đánh động cho Diệp Tâm Hạ ngay tại nhận ra lập tức. Mà một chút thánh tài giả sở vi du lịch vì theo dõi Mạc Phàm cũng tận mắt ghi chép lại, từ đó tra đến thân phận Triệu Kinh, liên hệ đến Thực vật cấm chú Ung Tôn trên người.
Ở một bên bị dọa cho khiếp sợ, Ung Tôn tốt xấu là hai hệ cấm chú pháp sư, thực vật hệ càng đạt tới áo nghĩa cấm chú trình độ, nhưng vẫn không khỏi bị bá khí người này doạ đến tê da đầu.
“Nếu ta không bằng lòng giúp thì sao?” Ung Tôn cắn môi hỏi một câu.
Nam tử thở dài, cũng không có vội trả lời.
Nhìn thấy hắn thản nhiên tiến đến gần bên cạnh Ung Tôn, Ung Tôn đều lùi lại một bước bật chế độ cảnh giác, nam tử vẫn là nhanh tay hơn túm lấy vai của Ung Tôn lại vỗ vỗ mấy cái.
Sau đó hắn tự tiện như chủ nhà đi đến tủ lạnh, mở cánh tủ ra lấy chai bia lên cho nốc.
Ung Tôn trong lòng trầm mặc nghi hoặc.
Vong linh như thế nào lại uống bia???
Nam tử quay đầu lại nhìn Ung Tôn, cười cười, lau chùi lấy mép miệng của mình.
Lúc này hắn mới thâm thúy trả lời vấn đề của Ung Tôn: “Vậy thì ta sẽ có nhiều thêm một cái con dân vong linh biết sử dụng Thần Mộc Tỉnh”.
“Trong ký ức của ta... ngươi không phải hạng người nguy hiểm như vậy. Ngươi đang dần biến chất, ngươi đã bị Hắc Ám Ý Chí ma hóa rồi, đây không phải là phẩm chất quân nhân”. Ung Tôn hoảng sợ về hoảng sợ, nhưng cũng không đến mức không phát hiện một chút điểm kỳ dị.
“Thánh Thành... không, nếu nhân loại cao tầng biết được ngươi sa ngã, bọn hắn nhất định sẽ đem ngươi diệt trừ”.
Nam tử cảm thấy buồn cười, bất đắc dĩ nói: “Ngươi lúc nói câu nói này đều không xấu hổ sao, giữa ta và ngươi, ai mới là phản nhân loại?”
“Ta làm gì phản nhân loại? Ở Tần Lĩnh ta đoạt đi một đoạn Thiên Quan Tử Đoạn Thần Thụ chí tôn quân chủ trong tay quân đội để bổ sung lực lượng cho cá nhân mình, ta đánh cắp Vũ Hoàng lá sam là của vũ tộc, Thần Mộc Tỉnh ta từ Amazon ở kia cùng với Ngạn Thánh Giáo một cái tự xưng Tuệ Tri Thần giao dịch mua được. Ở Thánh Thành năm ấy, khi tên Mạc Phàm kia đánh trời long đất lở với Lucifer, ta chỉ là tình cờ tiện tay đoạt đi một chút gốc Phạm Quỳ của Michael bố trí, hoàn toàn không ám hại bọn hắn. Thứ nào gọi là phản nhân loại? Các ngươi quân đội được phép thu Thiên Quân Tử Đoạn Thần Thụ, còn ta thì không?”
Ung Tôn tốt xấu cũng là người có học thức, chuẩn bị lời khai dĩ nhiên phải đầy đủ ý tứ như vậy.
Vị nam tử kia ngược lại không coi mấy lời nói này có ý nghĩa gì, hắn đã đi tới đây, hiển nhiên càng so với Ung Tôn có chuẩn bị, ngôn ngữ sắc bén đáp lại:
“Ngươi cho rằng việc xấu ngươi làm không ai biết? Ung Tôn. Nói một cái, ai mới là chủ mưu sau lưng động tác của Hắc Giáo Đình ở Cố Đô? Là ai dựa theo manh mối Thần Mộc Tỉnh nhìn thấy Sát Uyên bên trong vương tọa Cổ Lão Vương, nhìn thấy Trảm Không mặc vào Cổ Bào đánh thức ý chí Tần Vương trỗi dậy?”
Cố Đô vì sao không xuất hiện cấm chú pháp sư? Thậm chí, đến cả thủ tịch bán cấm chú Bàng Lai cũng không xuất hiện? Rất nhiều người nắm giữ thực lực cường đại đủ sức đem những Sơn Phong Chi Thi hóa thành gỏi đều một mực không tại Cố Đô xuất hiện qua.
Cái gọi là ‘cấm chú pháp sư chỉ xuất hiện khi có Đế Vương’ chẳng qua cũng chỉ là một câu nói vô thưởng vô phạt, là do đám nhân loại cao tầng đi biện hộ lẫn nhau nhằm xoa dịu những người cấp thấp hơn.
Trên thực tế, cùng thời điểm đó, Ma Đô eo biển cũng có biến động, Đế Đô cũng có tai nạn, Tần Lĩnh cũng là như vậy.
Cấm chú e ngại Sát Uyên? Đúng, hoàn toàn chính xác, nhưng giữa chục triệu dân cư và một cái e ngại Sát Uyên, cấm chú quốc gia sẽ chọn dân cư.
Cấm chú xuất hiện sẽ kéo đến Đế Vương xuất hiện? Đúng luôn, nhưng đây là nhân loại thành thị địa bàn, Đế Vương một khi xuất hiện, nó chắc chắn sẽ biết hậu quả cuối cùng của nó là gì. Giữa ngàn năm vạn năm Đế Vương tu luyện và cấm chú mấy chục năm, ai mới nên sợ chết hơn đây?
Cái này cùng với Hải Yêu dâng biển lên đánh vào phòng đê căn cứ nhân loại toàn khác biệt. Khác biệt về quy mô lẫn môi trường.
Cho nên, hành động của Tát Lãng quá vô lý.
Tát Lãng dám hành động liều mạng như vậy, cùng với Ngô Khổ chơi một màn thật lớn ở Cố Đô, đã vậy còn không mang theo cấm chú pháp sư bên người, một mình Hồng Y Giáo Chủ giả làm siêu giai pháp sư đến cung đình viện trợ như thể vườn không nhà trống... Này là do Tát Lãng khinh thường cao tầng Hoa Hạ sao? Hay là chủ quan tự cho mình thông minh?
................