Bắc Phương bên trong, Thanh Vũ Đế Quốc biên cảnh trên không.
Triệu Mãn Duyên cùng Diệp Mộng A còn có Nguyệt Thanh Y đều tại pháp trận không gian bên trong tiến hành ngự không.
Này không gian cũng không phải không gian đường hầm, mà là không gian ngưng tụ thành thuyền trôi, trên mây phi hành thay thế cho phong quỹ.
Triệu Mãn Duyên ngược lại là không có làm gì, chân đạp pháp trận, chắp tay sau lưng, thần sắc đạo mạo thái cổ chân nhân, bình thản không thay đổi trước thế sự.
Đến không gian bán cấm chú cảnh giới khống chế, việc này chỉ tính là việc vặt.
Diệp Mộng A tương tự Triệu Mãn Duyên, nàng yên tĩnh tự làm việc riêng của mình.
Chỉ có người không được mời mà vẫn cố ý khóc lóc lê lết đòi bám theo cho bằng được là Nguyệt Thanh Y thì ngược lại rất nhiệt tình, nàng hồn nhiên vui vẻ cười đùa, cùng Diệp Mộng A tại pháp trận không gian bên trong thỏa mãn nói chuyện phiếm, tùy ý pháp trận tự động phi hành.
Nói không chừng Triệu Mãn Duyên đem nàng bán vào Kỹ Viện nàng cũng sẽ không nhất định quan tâm, miễn vui là được.
“Tỷ tỷ, ngươi có phải hay không đối với Triệu tông chủ một trận thua kia chưa tâm phục khẩu phục? Ta đương nhiên về phe tỷ nha, bất quá, dù sao người ta cũng đích thân xuống núi mời hai chúng ta, lại còn bởi vì cần tự phong tu vi tình huống... qua qua, kỳ thật ta thấy Triệu tông chủ cũng rất được, rất mạnh, là thế gian hiếm có sử thi cấp, thậm chí còn tuấn tú nhất trong số những người ta từng gặp qua".
Nguyệt Thanh Y thả miếng khen lấy khen để, đến bây giờ vẫn còn rất ái mộ Triệu Mãn Duyên khí chất.
Triệu Mãn Duyên vốn dĩ đang xuân thu mặc tĩnh an bình, nghe xong một trận, hận không thể chen lưỡi vào mắng to: “Tiểu cô nương, ta không có xuống núi tìm ngươi, càng không có mời ngươi lên núi, nhớ cho kĩ, ai là người vừa nãy ăn vạ níu chân bản tọa nhờ đi theo”.
Đương nhiên lời này hắn chỉ có thể để ở trong lòng.
Một bên Diệp Mộng A giống như là đã sớm không quan tâm Nguyệt Thanh Y ý tứ, nàng đơn giản khẽ gật đầu cho có lệ, biểu thị mình rõ ràng.
Trong mắt nàng, mấy cái khác sao cũng được, việc ưu tiên nhất vẫn chính là điều tra lại vùng ký ức bị mất của bản thân, hơn 100 năm qua nàng vẫn đau đầu đi truy tìm phương án vấn đề này, bây giờ đã lần được tới manh mối trên người Triệu tông chủ trước mắt, đánh chết cũng không thể bỏ qua.
Nếu không đem bí mật này khui mở triệt để xuống, thực sự với bản tính của nàng sẽ không thể chịu được, sẽ ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng luôn canh cánh khó chịu.
“Lại nói, Triệu Tông Chủ là sử thi cấp, thực lực bá đạo như vậy, có phải hay không chúng ta nên vì Triệu Sắc Tông làm một chút rạng danh tông môn, đem chiếu thư sư tôn uy vũ truyền thuyết rãi khắp toàn bộ Siêu Duy thần châu?” Nguyệt Thanh Y phát kiến ra một cái đề nghị.
Diệp Mộng A như cũ không quan tâm.
Ngược lại là bên kia Triệu Mãn Duyên.
Nghe nói như thế, kém chút muốn móc họng nàng đến chết.
Ta mẹ nó khí tức là ngụy trang, là ngụy trang có hiểu không?
Át chủ bài cốt lõi là dùng để ảo thuật, cứu về một mạng khi cần thiết, chứ không phải cho ngươi đem ra khoe mẽ.
Liền chính ta cũng không dám đội da hổ diễn xiếc quá nhiều, làm sao cái này không biết điều tiểu nô tỳ của đệ tử lại còn nhấc lên khí tức sử thi da hổ.
Nếu như tên tuổi ta thực sự nhấc lên đại thế sóng gió, kéo tới cái nào đó truyền thuyết đại lão, thần thoại đại năng cấp bậc đến Trác Sơn luận bàn thì chúng ta thắp nhang đắp muối lên bàn thờ được rồi.
Triệu Mãn Duyên đưa lưng về phía hai nữ nhân, khóe miệng điên cuồng run rẩy, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài cho các nàng thấy.
Trong lòng hắn vẻn vẹn một tia suy nghĩ, cái này Nguyệt Thanh Y không ổn, ở trước mặt hắn còn dám cầm quyền uy khí tức sử thi của mình nói nhăng nói cuội.
Nếu là ở sau lưng, chẳng phải là to gan hơn?
Gặp người gây sự liền dùng Triệu Sắc Tông có truyền thuyết tông chủ, ai muốn đánh nàng thì lên Triệu Sắc Tông tìm tông chủ?
Tê...
Triệu Mãn Duyên nghĩ tới tương lai đang yên đang lành đột nhiên Triệu Sắc Tông có Đế Hoàng tới gõ cửa, cho hắn ấm áp nụ cười, đưa cho hắn một hủ cốt để tự mình chui vào... khặc, tự nhiên không nhịn được hít sâu một hơi.
Sớm một chút dạy phế Diệp nhi, sau đó đem hai tiểu quỷ quăng xuống núi.
...................
Trác Sơn, Triệu Sắc Tông trước sơn môn.
Triệu Mãn Duyên mang theo Diệp Mộng A cùng Nguyệt Thanh Y về tới nơi này.
Nhìn qua trước mặt to lớn huyền diệu Triệu Sắc Tông sơn môn, cả Diệp Mộng A lẫn Nguyệt Thanh y đều không khỏi choáng váng.
Vẫn biết là Triệu Sắc Tông có quan hệ với quan lớn triều đình, là giàu nứt vách một cái ẩn thế tông môn, nhưng hai nàng tuyệt đối còn chưa tưởng tượng đầy đủ được mức độ hoành tráng của nó.
Trác Sơn bên trên giống như truyền thuyết giang nam Thánh Sơn phủi bụi trời, mênh mông vạn dăm, mây mù lượn lờ, tựa là tiên cảnh. Từng tòa điện đường san sát tại bên trên, mờ mịt mà tràn đầy uy nghiêm, làm cho lòng người nảy sinh kính sợ, không dám sinh ra mạo phạm chi ý.
Triệu Mãn Duyên mặt ngoài mây trôi nước chảy, đáy lòng lại là nhẹ nhàng thở ra.
Rời núi một chuyến, trở lại nhà, trở lại lãnh địa thái cổ Yêu Ma Đế Quốc của Côn Bằng vẫn là tốt nhất.
Kì thật toàn bộ Trác Sơn, bao quát cái gọi là Triệu Sắc Tông, tại thời đại thượng cổ chính là lãnh địa của Côn Bằng Nữ Chúa, tài nguyên dồi dào sung túc, cho nên Triệu Mãn Duyên trong thời gian ngắn như vậy mới vận hành tông môn thuận buồm xuôi gió, bành trướng danh xưng thiên hạ đệ nhất doanh nhân khởi nghiệp.
Rời núi một năm sáu tháng để làm nhiệm vụ tìm kiếm đồ đệ, hôm nay trở về, khẳng định phải dạy phế đồ đệ, kết hợp bản thân tu luyện, hai bút cùng vẽ, nhanh chóng tăng thực lực lên.
Sớm ngày đạt đến Quân cảnh!
Hắn vẫn như cũ nhớ hoài một câu châm ngôn đạo sống.
Ta từ nô bộc cặn bã tu đến vô địch!!
Triệu Mãn Duyên yên lặng cho mình động viên.
Một bên Diệp Mộng A nhìn qua Triệu Sắc Tông sơn môn cùng chu vi, một đôi tròng mắt bên trong lóe ra màu lưu ly hào quang.
Nàng vốn là không gian hệ chạm vào pháp tắc, vượt xa trình độ của Triệu Mãn Duyên. Trong cảm nhận không gian của nàng nàng, Triệu Sắc Tông trên không loáng thoáng có một đạo quang mang đang nhấp nháy, thỉnh thoảng phóng thích một tia khí tức ra, biến ảo thành mê vụ che lấp.
Kim Diệu kết giới?
“Sư tôn, chúng ta Triệu Sắc Tông bên ngoài những cái kia mê vụ là ngài kết giới trận pháp bố trí sao?” Diệp Mộng A nhẹ giọng hỏi.
Nguyệt Thanh Y vui tươi đi dạo, không để ý quá nhiều.
Mà nghe đến lời này, còn tại trong lòng yên lặng động viên chính mình, Triệu Mãn Duyên lập tức lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm về phía Diệp Mộng A.
Tên đồ đệ thiên tài này hẳn phải hảo hảo có nhãn quan cùng lực lượng xuất chúng, chính mình đều kém xa nàng, muốn dạy phế xem ra liền không đơn giản.
Nếu là tái xuất cái gì sai lầm, vậy thì vận khí đen liền trở về hắn, hắn sợ là muốn thổ huyết.
Thật không dám nghĩ tới cảnh tượng Côn tiểu thư phẫn nộ!
Triệu Mãn Duyên bắt đầu bật chế độ đèn pha suy nghĩ. Hắn cảm thấy, đầu tiên chính là muốn tại cái này nữ đệ tử tuyệt sắc trong lòng dựng lên Triệu Sắc Tông cùng sư tôn kinh khủng hình tượng ra mới được, dạng này hắn nói ra lời nói, mới có thể để nàng tuyệt đối tin tưởng, đi loạn tu luyện, sau đó gặp tẩu hỏa nhập ma, phế đi thực lực.
Đúng!
Chính là dạng này!
Sư tôn là siêu việt Quân Vương, truyền thuyết cấp đại lão, còn Tông Môn là trong thời đại thượng cổ ẩn thế giáng lâm. Một cái cường đại bối cảnh như vậy lắc lư lừa gạt người, luôn không khả năng đi lừa ngươi a?
Thật giống như ở thế giới ma pháp, mấy lão nhà giàu bát nháo muốn nói gì thì nói, nói hưu nói vượn cũng viết thành sách bán chạy, còn dám đá xéo qua dạy người ta học tu luyện ma pháp!!!
Nói đâu xa, Triệu Mãn Duyên bây giờ có lẽ đã quên không còn nhớ, nhưng chính bản thân hắn lúc ở thế giới ma pháp, dựa vào ảnh hưởng của Triệu Thị cùng quyền lực của thân phận cấm chú pháp sư, hắn mẹ nó tẩy não hậu thế về kinh lịch đời mình, dĩ nhiên dám viết sách dạy làm người, dạy chung tình và gìn giữ bảo vệ hạnh phúc hôn nhân.
Hôn nhân phía sau, thử hỏi một chút hình thiên sứ Farl, thánh cung Laura... khụ khụ!
Nếu thế giới quay về thời kỳ đồ đá, nếu nhân loại trên đà tuyệt chủng... người như Mạc Phàm có thể không cần, người như Nhật Ánh cũng có thể thiếu, thiên phụ cũng chẳng nhất thiết ---- nhưng Triệu Mãn Duyên hắn là phải có, chỉ có loại như hắn mới giúp nhân loại bùng nổ dân số trở lại được.
..................