Mục lục
Truyện Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

................

Lại nhắc về người bạn thứ hai của Sở Nguyệt Cát đi, ngoài Trịnh Khắc Thiên ra, Sở Nguyệt Cát còn một người bạn kha khá lớn tuổi nữa.

Chiều tà ngả bóng xuống sau lưng tiểu trấn kì bí này, nghe thấy tiếng động rục rịch ngoài cửa, Sở Nguyệt Cát cầm theo một cây gậy đinh trên tay, hồi hộp tiến tới hé mở nửa cửa, sau khi nhìn thấy người quen bên ngoài thì lập tức mở toang ra, rất là ngạc nhiên nói: “Chúc Chi Sơn, ngươi làm cái gì đấy?”

Thiếu niên cao lớn lờ tịt câu hỏi của Sở Nguyệt Cát, không nói không rằng xông thẳng vào nhà, ngồi ngay ngắn bên mép giường, sắc mặt vô cùng phức tạp, vừa nhẹ nhõm mà lại pha vài phần tiếc nuối.


Lúc này Chúc Chi Sơn mới phát hiện Sở Nguyệt Cát đang làm một hành động rất kỳ lạ, hắn ngồi xổm ở bậc cửa, thân thể nghiêng ra ngoài, dùng một ngọn nến cháy dở chỉ còn cỡ một lóng ngón tay để đốt một tờ giấy màu vàng, tàn tro bay khắp nơi, sau đó lại cầm một tờ giấy khác có chữ đối xuân, giống như là thư pháp chúc Tết Xuân do vị học giả nào đó viết.

Nhìn thấy Sở Nguyệt Cát nhón người dán vào bức tường trước cửa, trên miệng lại còn lẩm bẩm cái gì đấy, nhưng do cách hơi xa nên Chúc Chi Sơn không nghe rõ lắm, cũng không muốn đi hỏi tường tận.

Chúc Chi Sơn chính là Chúc Di Sơn phiên bản bị trẻ hóa. Đúng vậy, không nghe nhầm đâu, hắn là nhị sư huynh bảo bối của Quỷ Cốc Tông – Chúc Di Sơn đấy.

Sở dĩ Chúc Di Sơn bây giờ nhìn càng giống một thiếu niên trẻ tuổi hơn, niên đại khá gần với Sở Nguyệt Cát chứ không phải là thành thục vạn năm sử thi cảnh, đó là bởi vì Chúc Chi Sơn đang sử dụng một loại Phù Thủy cấm chế Càn Khôn Dịch Sinh Thuật, thật giống như thuốc trẻ hóa ngược như thế, ngay cả tu vi cũng bị lùi về một đoạn dài, chỉ còn Vương cảnh.

Chuyện là sau lần trước cả hắn và đạo sư Thu Ly bị Sở Giang dùng ngôn ngữ kẻ đọc sách chèn ép tinh thần một lần, Chúc Di Sơn từ đó đạo tâm bất ổn, tu luyện không cách nào lại thăng tiến. Hắn trong lòng có cực lớn phản cảm cùng bất phục với Sở Giang lẫn Phong Thanh Dương. Mặc dù đã sớm bị Sở Giang một đòn chặt đứt cầu bách hội sợi dây tinh thần khôi lỗi của Tả Hữu Sứ Huỳnh Nguyên, thế nhưng Chúc Di Sơn như cũ không bám víu không buông Sở Giang, một mực muốn quấy rầy đại sư huynh của mình.

Chúc Di Sơn là nhị đồ đệ của Quỷ Cốc Tông, từ nhỏ đến lớn được giáo huấn bài bản bởi đại tôn sư của cả ba người, về tình về lý, chẳng phương diện nào khả năng gia nhập ma đạo được, không thể khi không mà bị hắc ám hóa. Chúc Di Sơn không phải phản đồ, hắn bất quá là muốn được đại sư huynh thừa nhận mình hơn Phong Thanh Dương, chỉ cần Sở Giang thừa nhận, tương đương với Quỷ Cốc Tông thừa nhận, Chúc Di Sơn mới có thể phá vỡ cái bình chướng đạo tâm của mình.

Cho nên sau khi năm lần bảy lượt chai mặt tìm kiếm Sở Giang, Chúc Di Sơn cuối cùng toại nguyện, được Sở Giang dùng phù thủy phép thuật của Phật gia trấn áp trên người, nói đúng hơn là một loại kinh thế hãi tục Thiên Đạo pháp tắc, đem Chúc Di Sơn linh hồn cho ném vào cầu luân hồi, đem hắn thể xác cho hoàn nguyên chập biến, từ một vị thành thục vạn năm thọ mệnh nửa bước Đế Hoàng, trấn cho chập biến về thiếu niên 16 tuổi Chúc Chi Sơn, cấp bậc Vương cảnh.

“Ngươi nói ngươi không thua Phong Thanh Dương, nếu là Phong Thanh Dương, hắn tâm tính như thế nào ngươi cũng rõ, cho dù là đứng trên đỉnh phong, tự mình đạp đổ để lại luân hồi một lần, hắn vẫn sẽ tình nguyện đi làm, thậm chí khí soái quân tử chưa bao giờ biến mất”. Sở Giang nói với Chúc Di Sơn.

Hắn để cho Chúc Di Sơn trở thành Chúc Chi Sơn, một lần nữa hóa phàm lịch luyện, một lần nữa trải nghiệm nhân sinh, miễn cho tầm mắt hạn hẹp không phân biệt được đúng sai, ta địch. Tương lai của Chúc Chi Sơn có đổi được vận mệnh hay là không, có lại một lần nữa bước lên đỉnh phong, thậm chí cá chép hóa rồng hay không, vậy thì phải nhìn xem bản tâm của thiếu niên này bên cạnh Sở Nguyệt Cát có thay đổi được gì.

Sở Nguyệt Cát và Chúc Chi Sơn không phải hàng xóm, nhà của hai bên cách nhau khá xa, ban đầu Chúc Chi Sơn cho rằng Sở Nguyệt Cát là nhi tử của Sở Giang, hắn trong đầu chính là có hình ảnh chính mình một thân truyền thuyết đại năng phải cúi đầu xuống đi làm bạn với con trai sư huynh, nhục nhã không để đâu cho hết.

Nhưng dần dần, Chúc Chi Sơn đối với Sở Nguyệt Cát ngày càng có thiện cảm, bất tri bất giác trở thành thân thích từ lúc nào không hay. Chúc Chi Sơn không có mất đi ký ức về Chúc Di Sơn, hắn lập trường vững chắc, bản tính già dặn, nội liễm, điệu thấp, thực sự rất đúng với lão đại năng đóng giả làm thiếu niên choai choai tân thủ vắt mũi chưa sạch.

Chúc Chi Sơn đi học, đừng nói là bạn bè đồng lứa, vô luận là kiến thức, kinh nghiệm hay thực lực, trình độ của hắn dĩ nhiên vượt trội hơn cả mấy lão già dạy học ba chớp ba nhoáng rất nhiều, nhưng hắn vẫn là ngồi nghe không tranh cãi, biết không nói ra, thấy sai không cần sửa, im im chính mình làm việc của chính mình.

Có một lần, không hiểu thế nào, Chúc Chí Sơn bị một thằng nhóc họ Triệu tên là Triệu Chí Kính thấy ngứa mắt, thiếu niên hỉ mũi chưa sạch kia mới mười mấy tuổi đầu đã cao lớn không thua gì trai tráng thành niên, hắn bị bạn bè đồng lứa gọi là hỗn thế ma vương, trời sinh thần lực, thiên phú có sức khỏe cơ bắp kinh người, tương lai nhất định là rất mạnh Quỷ Bí Giả.

Hôm đó, Triệu Chí Kính cố ý va vào Chúc Chi Sơn, Chúc Chi Sơn như cũ tỏ ra thư sinh học đồng không nhiễm bụi trần, mặc kệ không đếm xỉa, kết quả Chúc Chi Sơn bị người ta kéo bè kéo phái chặn lại trong ngõ Tao Đàn tẩn cho một trận ra trò. Đối phương toàn là thiếu niên mới lớn, ra tay cũng chẳng biết nặng nhẹ, chẳng mấy chốc Chúc Chi Sơn đã bị đánh cho hộc cả máu. Mấy hộ gia đình ở ngõ Tao Đàn phần lớn đều là người làm công kiếm ăn, thuộc tầng lớp lao động nhiều hơn là tri thức cầm sách, thấp cổ bé họng, nào dám nhúng tay vào.

Sở Giang khi đó cũng chứng kiến, Sở Giang ngồi ở đầu cổng huyện, ngụy trang uống rượu giải sầu, còn hớn hở ngồi xổm trên đầu tường để hóng hớt, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Hắn rõ ràng muốn biết, bản tính nhị sư đệ ‘tình thương mến thương’ của mình có hay không sẽ bộc phát đi ra, có hay không tiệm cận đến tâm tính của Phong Thanh Dương.

Đáng mừng chính là, quả thật Chúc Chi Sơn không làm Sở Giang thất vọng, Vương cảnh điệu thấp không chấp lũ nít ranh, giả vờ để bị đánh, còn rất nhiệt tình dùng máu giả để lén lút bôi trét lên mặt.

Cuối cùng, chỉ có một thằng nhóc nghèo hèn dơ bẩn gầy như que củi lén chạy ra khỏi nhà, chuồn đến đầu ngõ hét toáng lên: “Chết người rồi, chết người rồi, bớ làng nước ơi, quan binh ơi, mau gọi quan binh, có người bị đánh chết rồi”.

Lúc nghe thấy mấy chữ “chết người” hay “quan binh” kia thì đám nhóc con loai choai mới giật mình sực tỉnh, nhìn thiếu niên thư sinh da mặt trắng trẻo dính đầy máu tươi nằm thoi thóp dưới đất, cuối cùng đám con cháu nhà giàu kia mới bắt đầu hoảng sợ. Sau khi hoảng loạn nhìn nhau một cái thì ba chân bốn cẳng chạy về hướng ngược lại của ngõ Tao Đàn, nhanh chóng ai về nhà nấy.


Thiếu niên nghèo hèn cứu nguy Chúc Chi Sơn khi đó không phải ai xa lạ, đó là đứa trẻ không được đi học Sở Nguyệt Cát.


Chúc Chi Sơn sững sờ, hắn cảm giác đã nhìn thấy sự khác biệt của mình và Sở Giang, thậm chí là Phong Thanh Dương.


Nhưng lần đó, chẳng những Chúc Chi Sơn không hề biết ơn thằng nhóc đã cứu mạng mình mà còn thích tới đây buôn lời chòng ghẹo.


..................

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK