Anh ta đành vâng dạ gật đầu đưa anh đến khách sạn trước, rồi từ từ tìm cách ứng phó.
Nhưng người tài xế này xử lý có phần không khôn khéo. Anh ta cố ý lái xe chậm, mà nhiều lúc còn nhìn trộm biểu cảm của anh qua gương, khiến anh không thể không nghi ngờ anh ta đang có chuyện gì đó giấu mình.
Lúc người tài xế lại lần nữa quan sát biểu hiện của anh, đột nhiên chạm phải ánh mắt của anh đang nhìn thẳng vào anh ta, khiến anh ta giật mình, trong một giây mất bình tĩnh mà loạn cả tay lái.
Sở Quân Huân khoanh tay, khẳng định những gì anh nghi ngờ là đúng nên quyết định lên tiếng. Bầu không khí đối với người tài xế lại trở nên rất căng thẳng hơn.
"Từ nãy đến giờ cậu cứ thập thò, có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Người tài xế này tự dưng lại đổ mồ hôi lạnh, môi mấp máy phản biện non kém, trả lời một cách lúng túng.
"Không… không có… tôi đâu có thập thò. Chắc ngài nhìn lầm…"
"Nói thật nếu không muốn mất bộ phận nào đó trên người."
Sở Quân Huân không cần gằn giọng mà uy lực cũng đủ làm cho tài xế bủn rủn, bất giác vì sợ mà đạp phanh thắng gấp.
Anh ta nắm chặt bàn tay vào vô lăng, nhắm mắt nhắm mũi thừa nhận rằng Lâm Liên Kiều đã bốc hơi như một làn khói, có thể cô đã không còn ở Hoa thành nữa.
Sở Quân Huân nghe xong, gương mặt hoàn toàn biến sắc, ngay lập tức anh đá mạnh chiếc cửa bên cạnh nhanh chóng ra khỏi xe, rồi mở cửa xe ở vị trí của tài xế mà lôi cổ áo của anh ta xuống trong vẻ mặt cuồng nộ.
"Các người biết cô ấy biến mất từ lúc nào? Tại sao bây giờ mới nói? Tôi không hỏi có phải định giấu nhẹm đi không?"
"Thống soái, tôi chỉ làm theo chỉ thị của Mạc…"
Người tài xế chưa nói hết câu, Sở Quân Huân đột nhiên ôm ngực, mặt mày của anh nhăn lại như rất khó chịu, ngay sau đó liền thổ huyết rất nhiều.
"Thống soái à, ngài không sao chứ?"
Tài xế mặt tái mét vội vàng đỡ anh trở vào trong xe. Vết thương của anh rõ ràng đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng nhìn tình hình hiện tại của anh có vẻ xấu đi trông thấy.
Lúc anh ta định quay trở về ghế lái để nhanh chóng đưa anh đến bệnh viện, thì bất ngờ bị anh túm áo lại. Bàn tay anh vẫn siết chặt mảnh áo của anh ta, hơi nói phát ra có phần gắng gượng.
"Mau… sắp xếp trực thăng… tôi phải quay về Thiên thành."
"Nhưng ngài đang…"
"Cậu muốn kháng lệnh?"
Ánh mắt của Sở Quân Huân gằn xuống vô cùng nghiêm nghị, người tài xế nhỏ nhoi này cũng không có gan làm trái.
Mặc dù khi Mạc Đinh biết chuyện đã ngăn cản, đến cả mời tân Thủ tướng ra mặt khuyên ngăn, Sở Quân Huân vẫn cố chấp lên trực thăng để trở về Thiên thành nhanh nhất. Đến cả lời đề nghị trở thành phó Thủ tướng trước đó, anh cũng chưa có câu trả lời mà đã vội đi. Đối với anh bây giờ, không còn việc gì quan trọng hơn tìm lại Lâm Liên Kiều.
Từ đầu ai cũng biết anh gây ra cuộc chính biến náo loạn này phần lớn là vì ai, nên chắc chắn mọi lời khuyên anh tạm hoãn việc đi tìm Lâm Liên Kiều là vô dụng. Mạc Đinh không còn cách nào khác, chỉ đành theo anh trở về Thiên thành. Quân sĩ dưới trướng của anh cũng rút về Thiên thành một nửa sớm hơn dự kiến, một nửa còn lại ở lại để hỗ trợ củng cố vị trí của tân Thủ tướng.
Ba ngày sau, Sở Quân Huân đã trở về Thiên thành trong tình trạng sức khỏe khá tồi tệ. Dù rất nôn nóng tìm cô, nhưng anh cũng không muốn bệnh tình làm cho việc tìm kiếm cô bị cản trở, nên cũng để bác sĩ thăm khám qua.
Bác sĩ khuyên anh không nên lao lực vì phổi đã bị vết đâm trước đó làm tổn thương vẫn chưa hồi phục hẳn. Bệnh của anh hiện giờ là tâm bệnh, chỉ cần tâm tình ổn định và nghỉ ngơi là sẽ khỏi, nhưng với tình hình này, ngay cả điều đơn giản như vậy cũng trở thành nên khó khăn.
Nghe bác sĩ nói xong, Mạc Đinh mới cảm thấy quyết định không báo sớm cho Sở Quân Huân biết là đúng đắn, nếu không, có lẽ anh sẽ không thể tập trung vào việc đánh trận được. Bây giờ dù anh có trách phạt thế nào, anh ta cũng chấp nhận.
"Sở Quân gia, ngài cứ trách phạt tôi nếu ngài tức giận, nhưng sức khỏe của ngài vẫn là trên hết. Tôi sẽ dốc sức cho người tìm kiếm Lâm Tiểu thư cho ngài mà, ngài đừng quá lo lắng mà ảnh hưởng đến sức khỏe."
Sở Quân Huân không trả lời Mạc Đinh mà im lặng một hồi rất lâu. Anh vốn không còn tâm trí nào để ý lời của bác sĩ hay Mạc Đinh nói. Toàn bộ trí óc của anh đều đổ dồn vào việc làm thế nào để tìm được tung tích của Lâm Liên Kiều.
Trước khi rời khỏi Hoa Thành anh đã gọi về Thiên thành và lệnh cho người tìm kiếm cô rồi. Nhưng khi trở về lại được báo cáo là hoàn toàn không có thông tin gì. Từ chỗ Lâm gia, bạn bè, hay trường học cũng đều không biết cô đang ở đâu.
Sở dĩ anh nghĩ cô chắc chắn sẽ về Thiên thành mặc dù bị anh cấm đoán, vì anh biết rõ tính cách ngoan cường của cô, nếu cô đã biết được tin cha cô mất thì cô thể nào cũng sẽ tìm mọi cách trở về bằng mọi giá. Việc cô không có ở Thiên thành cũng như Hoa thành khiến anh phần nào lo lắng cho sự an toàn của cô.
Đột nhiên giữa hai chân mày của anh nhăn lại, như vừa nghĩ ra được chuyện gì đó. Không biết là chuyện gì mà bàn tay của anh lại gồng siết chặt, có vẻ khá giận dữ.
"Là Thẩm Dịch Nhiên, người có thể qua mặt người của mình mà đưa cô ấy đi chỉ có tên đó. Kiều Kiều bị mình làm tổn thương, chắc chắn tên đó đã nhân lúc rót mật ngọt vào tai cô ấy rồi. Đáng lẽ mình phải nghĩ tới tên đó ngay từ đầu, chết tiệt!"
Một tiếng rầm do nắm đấm của anh đập xuống bất ngờ làm cho bác sĩ lẫn Mạc Đinh đều ngay tức khắc đứng nghiêm cúi đầu. Cứ ngỡ là sắp bị anh trách phạt rồi. Bất chợt anh nói.
"Mau chuẩn một đội cận vệ, chúng ta có sẽ đến Cửu Lạc thành."
Mạc Đinh bỗng nhiên ngẩng đầu mở to hai mắt kinh ngạc.
"Sao? Sở Quân gia, ngài vừa mới trở về, vẫn nên nghỉ ngơi thì hơn. Hơn nữa, Lâm tiểu thư vẫn chưa…"
"Gan của cậu cũng lớn quá rồi đấy, từ bao giờ lại dám thắc mắc về mệnh lệnh của tôi?"
Bị Sở Quân Huân cắt ngang lời, Mạc Đinh ngay tức khắc nhận lệnh dứt khoát, không dám nhiều lời nữa. Tư thế của anh ta thẳng tắp, nhận lệnh rất to, rõ, dứt khoát.
"Mạc Đinh không dám, tôi lập tức sẽ chuẩn bị ngay."
Mạc Đinh xoay người chín mươi độ về phía cửa, chân định bước đi thì bị anh gọi lại. Biểu cảm gương mặt anh tỏ ra có chút khó đoán.
"Mạc Đinh, giúp tôi đi mời một người… cùng đến Cửu Lạc thành."
…
Cửu Lạc thành.
Ngay khi đặt chân về đến Cửu Lạc thành, Thẩm Dịch Nhiên lấy cớ bên ngoài đang có chiến loạn mà ngăn không cho Lâm Liên Kiều trở về Thiên thành. Dĩ nhiên cô không đồng ý, dù có thế nào cô cũng nhất quyết trở về, cô cũng không đòi hỏi anh ta phải hộ tống cô. Vì cô quá ương bướng nên anh ta liền trở mặt, đánh ngất cô sau đó mang cô giam lỏng ở một Hoa uyển.
Nơi này vì ngăn cô bỏ trốn mà xây tường cao tận gần năm mét, cổng còn có quân sĩ canh gác nghiêm ngặt. Tuy bên trong là một không gian rộng rãi, có cả vườn tược và biệt uyển, người hầu cơm bưng nước rót cho cô mỗi ngày, nhưng cô chẳng hề vui vẻ, ngược lại còn có cảm giác như mình đang bị cầm tù.
Bên ngoài tin tức về Sở Quân Huân lật đổ Lưu Quang Tĩnh, vạch trần tội ác của ông ta và Sở Quân Bội Nhi vẫn rất rầm rộ, hầu như ai cũng biết, ngày ngày vẫn có người bàn tán về nó. Nhưng khi vào bên trong Hoa uyển này, không một ai dám hé nửa lời. Vậy nên Lâm Liên Kiều hoàn toàn không hay biết gì, cô giống như bị tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.