"Anh tỉnh từ lúc… nào?"
"Kiều Kiều ngốc, anh không cần người khác, chỉ cần em. Em nói em nợ anh thì anh có quyền bắt em trả trong kiếp này, em không trả thì đừng hòng anh để em đi."
Sở Quân Huân dựa vào hõm cổ cô, hai tay siết càng lúc càng chặt. Giọng nói của anh tuy vẫn còn đặc hơi nặng nề, nhưng không có vẻ gì là đang trong tình trạng nghiêm trọng giống như cha cô nói.
Lâm Liên Kiều nhanh chóng đoán đến một khả năng, cô nghi hoặc lại hỏi.
"Anh nghe hết rồi sao, từ nãy giờ là anh... giả vờ?"
"Anh đâu có giả vờ, là do em nghĩ anh không nghe thấy đấy thôi."
Sở Quân Huân thoải mái đáp lại, giữa hai người như chưa từng có căng thẳng gì xảy ra. Nhưng trong lòng Lâm Liên Kiều rất khó chịu, anh càng đối xử nhẹ nhàng với cô chỉ khiến cô càng day dứt, cảm thấy bản thân mình thật tệ hại.
"Thả em ra, anh không giận em sao? Không hận em sao? Em đã khiến anh suýt chết."
Lâm Liên Kiều ra sức gỡ tay anh ra, nhưng một ngón tay cô cũng không tách được, nói chi đến việc tránh xa anh.
Cô càng vùng vẫy Sở Quân Huân càng buộc chặt. Anh vốn dĩ chưa bao giờ trách cô, nói hận cô càng không thể nào. Cô trách mình một, thì anh lại tự trách mình đến mười.
"Không phải lỗi của em, là anh không bảo vệ tốt cho em, không bảo vệ tốt cho gia đình em, là anh tạo sơ hở cho Lưu Bội Nhi nên mới khiến mọi chuyện ra nông nỗi này. Nhưng anh đã giải quyết xong hết rồi, Kiều Kiều, anh chưa từng phản bội em."
Sở Quân Huân chưa từng từ bỏ cơ hội để giải thích, anh khát khao được cô tha thứ, khát khao được cùng cô lại trở về những ngày tháng vui vẻ như trước đây. Nhưng khi hiểu lầm đã được gỡ bỏ, anh lại nhận được một câu trả lời không còn gì có thể khiến tâm can anh hụt hẫng hơn.
"Sở Quân Huân, em xem báo rồi, em biết những gì anh làm, đều là vì em. Nhưng em và anh, đã không thể trở về như trước…"
"Tại sao? Em vẫn còn giận anh?"
Sở Quân Huân kích động xoay người cô lại, anh muốn đối mặt với cô, chỉ có ánh mắt của cô là không biết nói dối. Thế nhưng đôi mắt cô sớm đã không còn chút cảm xúc nào, cô cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, thẳng thừng nói.
"Em không giận anh nữa, nhưng em rất áy náy, càng không có mặt mũi nghĩ chuyện tình cảm với anh."
"Anh không quan tâm chuyện đó…"
Sở Quân Huân cau chặt mày không đồng ý, Lâm Liên Kiều không còn cách nào khác phải lớn tiếng ngắt ngang câu nói của anh.
"Nhưng em thì có, em rất quan tâm, thậm chí rất bức rức. Em không thể tự tha lỗi cho chính mình, vậy nên em không thể ở bên cạnh anh được."
Sở Quân Huân ngay tức khắc bị phản ứng quyết liệt của cô làm cho nổi giận, hành động trong lúc mất kiểm soát có chút thô bạo bóp chặt hai vai của cô, anh bộc phát lớn tiếng không kém.
"Không ở bên cạnh anh thì em sẽ ở bên cạnh Thẩm Dịch Nhiên sao? Tên đó không biết yêu là gì đâu, em nghĩ anh ta sẽ cho em hạnh phúc?"
Lâm Liên Kiều bất chợt đưa mắt lên nhìn anh, chưa tới một giây bỗng chốc lại vội thu về. Bàn tay cô siết chặt, vẻ mặt cố tỏ ra điềm tĩnh bao nhiêu, trong lòng cô lại càng sầu thảm bấy nhiêu.
"Sở Quân Huân, người như em, không xứng đáng có được hạnh phúc nữa rồi."
Những lời này, cô chỉ dám giữ lại trong lòng. Đối với anh, cô đã quyết tâm cắt đứt. Gương mặt sau đó trở nên lạnh lùng, dùng hết sức thoát khỏi anh, buông ra lời ích kỷ.
"Không nói với anh nữa. Nếu anh thật sự còn tình cảm với em, thì em mong anh đừng làm khó cha em khi ông ấy quay trở về Thiên thành. Cũng đừng bao giờ đến Cửu Lạc thành tìm em nữa, đừng làm chuyện thừa thãi."
Sở Quân Huân trong khoảnh khắc đó đột nhiên buông lỏng tay ra khỏi người cô, khuôn mặt anh tối sầm, tâm tư rất khó dò.
Thật lòng mà nói, lúc anh buông lỏng tay ra, cô chợt cảm nhận được một cảm giác lạnh buốt thấu xương quay quanh, có chút luyến lưu. Nhưng đó đều là điều cô đáng phải nhận, cô không có gì để than vãn.
Vậy là đã kết thúc rồi, bước ra khỏi căn phòng này, cái tên Sở Quân Huân sẽ không bao giờ được nhắc đến nữa. Cô nén nước mắt vào trong, quay người định rời khỏi. Nhưng một lần nữa, bàn tay tưởng như đã buông bỏ của Sở Quân Huân lại níu cô lại. Lần này anh lại bất ngờ đè mạnh cô xuống giường, khoá chặt hai tay cô mà hung hãn chiếm lấy đôi môi mỏng mịn, luồng lách vào bên trong khoang miệng, đảo khuấy một cách ướt át.
"Ưm… anh... làm gì thế?"
Lâm Liên Kiều khó khăn lắm mới nói được mấy từ, cô sắp bị anh làm cho ngạt thở, khuôn mặt đỏ bừng, đầu óc bỗng chốc hừng hực lên cảm giác nóng rực.
Sở Quân Huân mặc kệ vẫn tiếp tục đến khi hai hơi thở đã trở nên hồng hộc nặng nề mới chịu buông cô ra. Đầu anh gục xuống bên cạnh cô, lòng khổ tâm thốt ra, hơi thở nóng ấm phả thẳng vào một bên tai nhạy cảm.
"Kiều Kiều, anh không thể rời xa em, em có hiểu không?"
Một màn lệ mỏng xuất hiện bao quanh đôi mắt cô, cơ thể ngay lập tức giật lên rùng mình, cô phản xạ nhanh chóng chặn lại bàn tay lạnh lẽo của Sở Quân Huân đang mò vào trong áo, chạm vào phần da mỏng manh ở thắt eo của mình. Cảm giác truyền đến giống như có một bông tuyết rơi xuống mặt đá nóng lập tức tan chảy ra.
"Sở Quân Huân, đừng đi quá giới hạn, em sẽ... sẽ la lên đó, em đã là hôn thê của Thẩm Dịch Nhiên rồi."
Sở Quân Huân đã làm đến mức này, vẫn không lung lay được suy nghĩ sắt đá của cô. Cô còn cố ý nhấn mạnh mình là hôn thê của Thẩm Dịch Nhiên, muốn anh từ bỏ ý định nhưng lại vô tình chọc cho anh phát điên hơn.
Anh đột nhiên nắm lấy tay cô, nhìn chiếc nhẫn đôi đeo cùng với Thẩm Dịch Nhiên thật chướng mắt. Anh không nói không rằng, liền tháo chiếc nhẫn đó ra, ngay tức khắc vứt nó đi khiến cô thoáng chốc nhăn mặt hoảng hốt, tỏ vẻ như đó là vật rất quan trọng.
"Sao anh dám, đó là…"
Sở Quân Huân bỗng nhiên đưa ngón tay đè lên môi cô, chặn lời cô lại, đôi mắt anh nhìn cô như nhìn thấu được tận sâu bên trong, nhanh chóng lôi từng suy nghĩ của cô ra.
"Có phải Thẩm Dịch Nhiên lấy cha của em ra đe doạ em không? Anh đã sớm đoán trước nên cho người bảo vệ ông ấy nghiêm ngặt rồi, ngày mai lập tức cho người đưa ông ấy về Thiên thành."
Sở Quân Huân ngừng lại chừng vài giây, đột nhiên anh lấy tay cô đặt lên ngực mình, chính xác là đặt vào vị trí vết thương do cô tạo ra.
"Anh vẫn nhớ rõ khuôn mặt đầy uất hận của em ngày hôm đó, khi em đâm anh. Vậy nên anh đã nghĩ, chỉ có cách đưa ông ấy đến đây, mới có thể chứng minh với em rằng anh không giết ông ấy. Mọi hiểu lầm có vẻ đã sáng tỏ rồi, nhưng vết thương của anh vẫn còn, nó vẫn chờ em trở về để chữa lành, em không trở về, vết thương này sẽ giết chết anh."
Lâm Liên Kiều cắn răng, mắt căng trừng đã bắt đầu đỏ ngầu.
"Anh dọa em?"
"Không phải dọa em, đó là sự thật. Sinh mệnh của anh từ lâu đã do em quyết định rồi, không có em anh đã không sống đến bây giờ, cũng không cố xây dựng cơ ngơi như ngày hôm nay. Vậy nên em không cần anh, cuộc sống của anh còn có ý nghĩa gì nữa chứ?"
Vẻ mặt của Lâm Liên Kiều nhíu lại có phần khó hiểu. Sở Quân Huân không ngần ngại liền giải đáp thắc mắc trong cô lúc này.
"Em nhớ mình từng nhắc đến một quân sĩ đơn độc em đã gặp khi còn nhỏ chứ? Em còn tò mò muốn biết người đó bây giờ thế nào mà. Người đó đang ở trước mặt em đây, là anh. Nhờ nụ cười ngày đó của em mà anh đã sống đến ngày hôm nay."
Lâm Liên Kiều không biết nói gì ngay lúc này, cô mấp máy môi lại không thể thốt nên lời. Ngay giây sau không hiểu vì sao cô lại bất ngờ bật khóc nức nở, dù cố gắng cũng không cách nào kiềm chế lại được. Rào chắn cứng cáp cô tạo nên bỗng sụp đổ chỉ trong một khoảnh khắc, cô không đủ lý trí để nghĩ ngợi bất kỳ điều gì, chỉ có thể ôm mặt nấc từng cơn.
Sở Quân cúi xuống ôm trọn lấy thân thể của cô, anh hôn vào mái tóc đen mềm mại, nhỏ nhẹ thì thầm bên tai.
"Anh không đến đây mà không có chuẩn bị, tin anh, anh sẽ đưa em rời khỏi đây một cách yên bình. Quãng thời gian sau này của chúng ta, chỉ có vui vẻ."