• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Liên Kiều đến đây mới sực nhớ ra giọng nói này, cô lập tức nhìn lên, hai mắt bừng mở to, ngay giây sau lại gục đầu xuống không dám nhìn tiếp. Trông cô có vẻ lo lắng.

"Là người hôm đó, không không, anh ta là Sở Quân Huân, thống soái của Thiên Thành. Mà, anh ta đến đây làm gì chứ? Không lẽ chuyện mình nói dối đã đến tai anh ta rồi, giờ anh ta đến đây để tính sổ với mình sao?"

Lâm Liên Kiều liên tục chao đảo tròng mắt, tay cô run lên phải bám chặt vào tà váy để giữ cho bản thân bình tĩnh.

Tiêu An nhìn Sở Quân Huân, anh ta vẫn chưa biết anh là ai vì ngay lúc này anh không mặc quân phục. Nếu biết, chắc anh ta lại bày ra vẻ mặt hòa nhã sáp lại tranh thủ nịnh nọt anh chứ không hùng hồn lớn tiếng như bây giờ.

"Gì mà người của anh chứ? Rõ ràng tôi chưa hề động chạm gì tới anh."

Cuộc ẩu đả này khiến xung quanh bị bao vây bởi một lượng lớn học sinh. Bọn họ lại không thèm đếm xỉa đến Tiêu An đang thảm hại ngã dưới sàn nữa, mà ai cũng xì xầm, tò mò muốn biết người đàn ông cao ráo, tuấn tú đứng bên cạnh Lâm Liên Kiều là ai.

Lâm Liên Kiều rơi vào căng thẳng tột độ nên không để ý đến xung quanh nữa. Nhưng bất chợt, cô bị Sở Quân Huân kéo sát vào người, anh còn tự tin nhìn thẳng Tiêu An mà tuyên bố.

"Ý tôi nói, Lâm Liên Kiều chính là người của tôi."


Nghe Sở Quân Huân nói mà Lâm Liên Kiều giật thót như có dòng điện chạy qua người. Mặt cô nhỏ giọt mồ hôi, thở cũng không dám.

"Chết, anh ta biết cả họ tên của mình rồi. Nhưng khoan, anh ta vừa nói gì vậy?"

Lâm Liên Kiều nhận ra có gì đó lấn cấn, nhưng chưa kịp nghĩ ngợi gì đã bị Sở Quân Huân tạo thêm một dấu chấm hỏi nữa.

Anh nhìn xuống nói với cô, làm ra vẻ rất thân mật.

"Kiều Kiều, nói cho cậu ta biết chúng ta là gì của nhau đi."

Lâm Liên Kiều khó hiểu cực kỳ, cô giống như bị ngốc tạm thời vì chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

"Hả, là gì?"

Cô hoang mang nói lí nhí trong miệng. Sở Quân Huân lại đặt tay lên hai bên má phúng phính của cô, anh nhìn thẳng vào mắt cô mà nói.

"Em đã từng nói rồi mà, không lẽ đã quên rồi sao?"

Lâm Liên Kiều cổ họng khô rang, nhìn vào đôi mắt kia giống như đường đi xuống địa ngục. Lần này cô thật sự đã chọc phải người không nên chọc rồi.

"Anh ta… thật sự biết rồi. Anh ta kêu mình nhắc lại, chắc là muốn…"

Lâm Liên Kiều bất chợt thoáng nhìn thấy Lâm Diễm Tinh đang đứng nhìn ở bên ngoài đám đông, đầu óc cô bất ngờ bừng tỉnh táo.

"Không được rồi, nếu mình căng thẳng như vậy thì sẽ bị lộ mất, mình không cho phép ai được cười nhạo mình nữa, nhất là đôi cẩu nam nữ kia."

Lâm Liên Kiều siết chặt bàn tay, nhìn bộ mặt đắc ý của Lâm Diễm Tinh chắc chắn là do cô loan lời nói dối của cô ra để đánh động cho Sở Quân Huân đến đây rồi. Chỉ là không ngờ, người bận rộn như anh lại đến thật, chắc hẳn cô ta đang rất đắc ý. Nếu như cô cứ hoảng loạn như thế thì có khác nào tự khai ra cho bọn họ biết cô đã nói dối.

"Mình đã chết một lần rồi, không sợ chết lần hai, liều vậy."

Lâm Liên Kiều hít sâu một hơi, cô nhìn những gương mặt đang chờ đợi để thấy cô nhục nhã kia mà trong lòng càng hạ quyết tâm. Dĩ nhiên cô rất lo lắng nhưng mọi thứ đã bị cô giấu nhẹm đi bằng ánh mắt sắc bén của mình.

Cô ôm lấy cánh tay của Sở Quân Huân, khinh rẻ liếc mắt nhìn Lâm Diễm Tinh rồi hướng về Tiêu An thảm hại, cô nói.

"Trịnh trọng nói cho anh biết, đây là người trong lòng của tôi, chúng tôi vừa quen biết nhau, anh ấy là người tốt, tốt về mọi thứ. Không như anh, chỉ được cái vỏ ngoài."

Lâm Liên Kiều tuyên bố có vẻ dõng dạc. Nhưng ngay giây sau, cô lại ghé sát người Sở Quân Huân, cắn răng nói nhỏ.

"Nếu muốn xử tôi thì đợi lúc khác có được không? Coi như tôi xin anh đấy."

Lâm Diễm Tinh đứng ở phía ngoài, nhếch môi, khoanh tay chờ đợi kịch hay.

"Lâm Liên Kiều, dám đem thống soái ra làm trò đùa, cô chết chắc rồi."

Lâm Diễm Tinh tính hết cả rồi, nếu Lâm Liên Kiều bị lôi đi vì tội đặt điều về thống soái, cô ta sẽ chạy ra ngăn cản, xin tha giúp cô, vừa hay lại có thể gây ấn tượng với Sở Quân Huân.

Còn Tiêu An, từ lúc Sở Quân Huân xuất hiện, anh ta trong mắt Lâm Diễm Tinh đã biến thành người tàn hình rồi.

Lâm Diễm Tinh chắc cú mọi việc sẽ diễn ra đúng như dự tính của cô ta, nhưng một cái bật cười của Sở Quân Huân khiến cô ta như đứng hình. . truyen bjyx

Anh bật cười vì cảm nhận được tay của Lâm Liên Kiều đang lạnh toát, còn run rẩy không dừng lại được mà bấu chặt vào tay anh. Đứng gần cô như vậy, anh là người duy nhất thấy rõ những giọt mồ hôi túa ra chảy xuống cổ của cô. Anh không ngờ lá gan to của cô chỉ là để che mắt thiên hạ thôi, thật ra cô vẫn còn là thỏ nhỏ cần được bảo vệ.

Lâm Liên Kiều không chắc Sở Quân Huân sẽ đồng ý cho cô mặt mũi nhưng cô vẫn làm vì không còn cách nào khác. Số phận trong vài phút tiếp theo của cô sẽ không biết đi về đâu nữa.

Bất ngờ, Sở Quân Huân đặt tay của anh lên trên tay cô, bàn tay của anh bao trọn lấy tay cô, còn rất ấm. Lâm Liên Kiều không biết anh lại phối hợp đến như vậy, cô có chút ngạc nhiên.

Sở Quân Huân nắm chặt lấy tay cô như để đánh dấu chủ quyền và nhìn về phía Tiêu An để dằn mặt.

"Nghe thấy không? Bây giờ cậu đã biết quan hệ của chúng tôi rồi. Đây là người, có chết cậu cũng không động vào được."

Không những Lâm Liên Kiều, mà sau khi Sở Quân Huân nói ra câu đó thì cả trường đều ào ạt ồ lớn. Không ai tin được là một đứa có thân hình quá khổ như Lâm Liên Kiều lại quen được một anh chàng soái đến như vậy, nhìn khí tức của người này chắc cũng không phải dạng tầm thường.

Lâm Diễm Tinh cắn môi, hai mắt trợn ngược ghen tức.

"Làm sao có chuyện đó được. Cô ta không phải chỉ nói dối thôi sao, người vừa mập vừa vô dụng như cô ta làm sao mà quen được thống soái chứ? Chắc chắn là có nhầm lẫn gì ở đây rồi."

Lâm Diễm Tinh dù tận mắt thấy, tận tai nghe cũng cố chấp không muốn tin. Cô ta vội chen hàng chạy lên phía trước.

"Kiều Kiều, chị đây rồi, em đi tìm chị mãi. Lúc sáng vội quá nên em lấy nhầm hộp cơm trưa của chị. Em mang đến đổi lại cho chị đây. Nhưng sao… ở đây lại tập trung nhiều người thế?"

Lâm Diễm Tinh giả vờ ngây ngốc, không biết chuyện gì đang xảy ra, cô ta vén tóc yểu điệu, đưa hộp ăn trưa ra cho Lâm Liên Kiều. Cô nhìn là biết cô ta đang muốn gây sự chú ý của Sở Quân Huân với vẻ thuần khiết, ngây thơ. Nếu vậy thì cô sẽ đóng vai dì ghẻ cho cô ta hài lòng.

Ánh mắt cô lạnh lùng, thẳng tay hất rơi hộp thức ăn trên tay Lâm Diễm Tinh không một chút do dự. Thức ăn đổ vào người cô ta rồi rơi vãi trên đất. Cô ta hai mắt chợt rưng rưng nhìn cô tủi thân.

"Kiều Kiều, em xin lỗi, em không nên nhầm hộp ăn trưa của chị. Nhưng đây là công sức do mẹ dậy từ sớm chuẩn bị, chị làm vậy mẹ sẽ rất buồn."

"Nếu cô thấy tiếc thì nhặt lên lại ăn đi. Kiều Kiều không ăn những thứ ôi thiu này."

Sở Quân Huân lạnh nhạt nói, không chừa cho Lâm Diễm Tinh một chút mặt mũi. Anh không hề liếc nhìn cô ta lấy cô cái, nói xong liền khoác eo của Lâm Liên Kiều nhẹ đẩy đi.

"Đi thôi Kiều Kiều, đừng để tâm đến đám phiền phức này nữa."

Lâm Diễm Tinh đứng đông cứng như đá, cô ta tức đến không nói nên lời, có nói được cũng không dám làm gì lộng hành trước mặt Sở Quân Huân.

Tiêu An thì không ngậm được sự tức tối này, anh ta bật dậy, hùng hổ chỉ vào người Sở Quân Huân mà hét.

"Anh đứng lại đó, anh gọi ai là đám phiền phức đấy? Tự xưng danh tính đi, để tôi xem anh là thằng khốn nơi nào mà dám ra oai trước mặt bổn thiếu gia đây."


"Tiêu An tên ngốc này…"


Lâm Diễm Tinh nghe Tiêu An nói như thế mà đổ mồ hôi hột thay anh ta, anh ta dám to tiếng với người có thế lực nhất Thiên Thành, xem ra tương lai chẳng còn tiền đồ gì nữa.


Sở Quân Huân hơi quay mặt lại phía sau, câu trả lời nhẹ như gió thoáng của anh lại khiến không gian như bị rút sạch hết oxi, bầu không khí trở nên yên ắng, nhưng ngột ngạt và khó thở.


"Tên của tôi ba chữ, Sở Quân Huân."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK