• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con dao dừng lại không phải là cố tình, Lâm Liên Kiều nhìn tay của mình bị giữ chặt, cô chau mày nhìn Sở Quân Huân, bởi chính anh đang là người ngăn cản cô chặt đứt thứ gây hoạ của Tiêu An.

Còn một chút nữa là được rồi nhưng lại bị cản lại ở giây cuối cùng, cô tức giận đến mức chẳng nghĩ được gì khác mà lớn tiếng với anh.

"Thả ra tay em ra, anh là nhân vật lớn nhất Thiên Thành này rồi, không lẽ còn e dè một chức quan nhỏ bé như cha của tên khốn kiếp này sao?"

Sở Quân Huân còn chưa trả lời, Tiêu An vừa thoát một kiếp nạn, còn chưa biết an phận đã đắc ý chen ngang.

"Ngài Sở Quân, ngài đúng là người công tư phân minh. Tôi biết ngài sẽ không vì một ả đàn bà mà làm mích lòng với cấp dưới của mình đâu, đúng không? Dù sao cha tôi cũng hết lòng ủng hộ ngài mà. Ngài đừng để cô ta dắt mũi nữa, cô ta không đơn thuần như vẻ bề ngoài đâu."

Tiêu An còn có thể nói cười làm lửa hận trong người Lâm Liên Kiều sôi sục. Sở Quân Huân còn chưa chịu buông tay khiến cô nhíu chặt hàng chân mày như thể muốn biến anh thành kẻ thù, cô gằn giọng quát.

"Sở Quân Huân…"

Cô càng cố sức Sở Quân Huân càng nắm chặt tay cô không cho di chuyển.


"Em định chạm vào thứ đó của hắn với con dao này sao?"

"Vậy thì đã sao?"

"Không được."

Vẻ mặt của Lâm Liên Kiều lộ rõ vẻ thất vọng, cô vốn nghĩ Sở Quân Huân sẽ đứng về phía cô. Xem ra cô đã cố nhưng vẫn vô tình ngộ nhận mình là người anh sẽ luôn bảo vệ.

"Ha ha, Lâm Liên Kiều, cô nghe chưa, ngài Sở Quân cũng đang đứng về phía tôi đấy thôi."

Tiêu An được dịp không tiết chế mà cười nhạo cô. Nhưng chưa đầy nửa nốt nhạc sau, khuôn miệng của anh ta đã không thể giãn rộng được nữa.

Sở Quân Huân giật mạnh con dao trên tay Lâm Liên Kiều ra rồi ném văng xuống đất, vì cô cố cầm chặt lấy nên anh phải nắm vào lưỡi dao để có thể rút nó ra. Dù người có sắt đá đến mức nào thì gặp thứ sắc bén cũng phải đổ máu, dẫu biết thế nhưng anh vẫn làm.

Nhìn dòng máu đỏ từ lòng bàn tay của anh chảy xuống mà Lâm Liên Kiều có chút mũi lòng nên đã thả lỏng tay ra. Cô không hiểu nổi, tại sao anh phải làm đến mức này, cho đến khi anh đặt súng lên tay cô và nói.

"Dùng súng đi, anh cấm em chạm vào hắn."

Hoá ra những gì Tiêu An nghĩ từ nãy đến giờ chỉ là tưởng bở, gương mặt lại biến đổi tái xanh. Không biết sắc mặt của anh ta từ đầu đến giờ đã thay đổi bao nhiêu lần rồi, y hệt một con tắc kè hoa, hết đỏ rồi lại xanh, đến cuối cùng không biết lại là thứ màu hỗn hợp gì.

"Ngài… ngài Sở Quân, ngài không phải đang bảo vệ tôi sao?"

"Bảo vệ?"

Sở Quân Huân đảo mắt nhìn sang Tiêu An, xem lời nói của anh ta không khác nào một trò lố bịch.

"Cậu cũng khéo ảo tưởng nhỉ, cậu là tổng thống hay là nguyên thủ gì à, mà tôi phải bảo vệ cậu? Hơn nữa, như tôi đã nói từ trước, Lâm Liên Kiều là người của tôi, là người có chết cậu cũng không thể động tới. Vậy mà giờ cậu dám động vào cô ấy, vậy là xác định cậu sẽ sống không bằng chết rồi. Từ lúc cậu phớt lờ lời cảnh cáo của tôi thì cậu phải biết trước kết cục này mới phải."

Tiêu An nhìn thẳng đôi mắt của Sở Quân Huân như tấm gương phản chiếu tương lai của mình. Anh ta run cầm cập, nhưng bản tính sống bẩn có hết hay không, quả là chưa đi đầu thai thì chưa biết được.

"Không, không phải, tôi… tôi không cố ý phớt lờ. Là Lý Lộ Lộ, cô ta là người thấy Lâm Liên Kiều vào nhà khách với đàn ông, không phải tôi. Ngài Sở Quân, bắt Lý Lộ Lộ đi, tôi không liên quan, tha cho tôi, tha cho tôi."

Lâm Liên Kiều cắn chặt răng, cô cầm cây súng trên tay chỉ muốn đưa vào cuống họng của Tiêu An mà bắn cho một phát đạn. Nhưng chỉ để hắn chết thì dễ cho hắn quá, phải cho hắn sống để nếm mùi địa ngục trần gian là như thế nào.

Cô đưa súng lên, chuẩn bị tư thế ngắm bắn thẳng vào nơi hiểm của anh ta. Cô chưa bao giờ cầm súng, đây là lần đầu tiên, thế nhưng từng động tác lại rất nhanh gọn, dứt khoát giống như người cầm súng thuần thục.

"Đừng mà, Kiều Kiều, anh sai rồi, anh sai rồi Kiều Kiều, đừng bắn mà, anh xin em."

Môi của Tiêu An tím tái như trúng độc, nước mắt rơi lã chã không ngừng van xin, nhưng giọng điệu giả dối của anh ta chỉ làm cô phát ngấy.

Lâm Liên Kiều hạ quyết tâm, ngón trỏ xiết chặt bóp cò.

"Sao vậy, sao không bắn được?"

Chẳng có viên đạn nào bay ra mặc cho Lâm Liên Kiều có bóp bao nhiêu lần đi chăng nữa.

Sở Quân Huân đột ngột di chuyển ra phía sau cô, anh đưa tay lên bao lấy người cô, hướng mắt nhìn thẳng nói.

"Phải lên đạn trước như thế này, sau đó mới có thể bắn."

Sở Quân Huân cầm lấy tay cô thực hiện thao tác lên đạn, sau đó còn chỉnh hướng cho cô nhắm trúng mục tiêu.

Bên ngoài nhà giam, một tiếng đoàng lớn nổ ra làm chim muông cũng phải giật mình mà rời cây bay tán loạn. Trong đêm tối mà bác sĩ y tá tất bật ra vào nhà giam, trên khay y tế toàn những băng gạc dính đầy máu tươi.



Sở Quân Huân trở về dinh thự với vết thương trên tay vẫn còn chảy máu, anh nhất quyết muốn về ngay mà không cho bác sĩ băng bó, điều này vô tình lại làm cho Lâm Liên Kiều càng có cảm giác tội lỗi.

Về đến nơi, vừa mới bước vào cửa thì đã chạm mặt ngay Sở Quân Bội Nhi. Vết thương trên tay Sở Quân Huân nhanh chóng bị cô ta chú ý tới, nét mặt ngay tức khắc hiện lên vô cùng lo lắng.

"Anh, tại sao lại bị thương?"

Cô ta tính chạm vào tay bị thương của anh, nhưng anh lại hờ hững tránh đi.

"Không có gì to tát, em về phòng đi."

Sở Quân Huân lạnh nhạt đi lướt qua cô ta, Lâm Liên Kiều tuyệt nhiên không xen vào chuyện giữa anh em họ, cô vẫn bẽn lẽn khoác tay anh cùng đi vào.

Đột nhiên, tay của cô bị níu lại, suýt chút nữa thì bị bật gọng về phía sau. Cô quay lại nhìn liền thấy hai mắt trừng lớn của Sở Quân Bội Nhi đang nhìn cô đầy oán thán.

"Lâm Liên Kiều, là cô khiến anh trai tôi bị thương đúng không? Cô có biết anh ấy hàng ngày phải huấn luyện bao nhiêu binh, làm biết bao nhiêu là công vụ hay không hả? Một vết thương nhỏ trên người anh ấy cũng khó lành, vậy mà cô lại…"

"Bội Nhi, không nghe anh nói gì sao? Về phòng!"

Sở Quân Huân cao giọng nghiêm khắc với Sở Quân Bội Nhi, không nể tình cô ta là em gái mà nhân nhượng. Cổ họng của cô ta ngay lập tức bị chặn đứng, sợ làm quá nữa sẽ khiến anh thật sự nổi giận, cô ta đành nuốt cơn bực tức xuống, vẻ mặt không phục mà rời đi.

Sở Quân Huân trở về phòng, anh không chịu bác sĩ nhưng lại chịu để Lâm Liên Kiều băng bó.

Không gian vốn tĩnh mịch, cô đang chú tâm sát trùng vết thương cho anh thì bỗng nhiên cô lên tiếng.

"Có phải mỗi khi anh bị thương nhưng không chịu nghỉ ngơi nên Sở Quân Bội Nhi mới nói dù anh có vết thương nhỏ cũng khó lành được, có đúng vậy không?"

"Đừng nghe Bội Nhi nói bậy, nó lúc nào cũng làm thái quá mọi chuyện lên thôi."

Lâm Liên Kiều nhìn anh có vẻ hậm hực, gương mặt cô nhăn nhó bất ngờ trở nên lớn tiếng.


"Không phải là cô ấy làm quá mà là anh xem nhẹ mọi chuyện thì đúng hơn. Lúc đó anh có thể chọn cách khác mà, sao nhất quyết phải để bị thương như thế này? Tay bị thương còn là tay thuận, anh làm sao ăn cơm, làm sao ký văn kiện?"


Lâm Liên Kiều đột nhiên lớn giọng làm Sở Quân Huân có hơi khựng lại, phải chăng cô tức giận vì chuyện anh tự làm mình bị thương?


Sở Quân Huân trong lòng cười thầm vì anh thuận cả hai tay, nhưng anh sẽ không nói cho cô biết vào lúc này. Anh bất chợt đưa tay ra, kéo cô ngồi lên đùi mình, ánh mắt có phần vô lại.


"Em đã lo cho anh như vậy thì có nên ở lại chăm sóc cho anh đến khi nào vết thương này lành không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK