• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong ngục giam tối tăm, nặng mùi ẩm mốc, Lâm Liên Kiều chật vật lổm ngổm bò trên mặt sàn lạnh tanh, dơ bẩn. Cô mặc trên người một chiếc áo sơ mi vốn trắng toát, nhưng giờ đây nó nhăn nheo và bẩn thỉu không khác gì miếng thảm bị người ta dẫm đạp dưới chân.

Bàn tay cô đầy rẫy những vết xây xát rướm máu, run rẩy bám chặt nền sàn làm điểm tựa. Đột nhiên, chiếc giày cao gót màu đỏ thẫm từ đâu xuất hiện giẫm lên bàn tay chỉ còn da bọc xương của cô, đôi chân của người phụ nữ mang chiếc giày cao gót còn ghì chặt, mài miết tay cô như muốn nghiền nát.

Lâm Liên Kiều dù rất cố gắng cũng không thể kìm nén được cơn đau thấu tận ốc, cô nhăn mặt, gồng mình kêu lên mấy tiếng hét thê thảm.

Người phụ nữ nhìn Lâm Liên Kiều đã lụn bại đến mức này, cô ta không giấu được cơn phấn khích mà cười lớn. Chỉnh lại chiếc vest khoác ngoài, cô ta ngạo nghễ nhìn xuống nói.

"Lâm Liên Kiều à Lâm Liên Kiều, kẻ ngu si như cô nên chết theo cha cô từ mười năm trước rồi mới phải. Nếu không phải do ông ta thiên vị trao hết tài sản của ông ta cho cô thì ông ta đã không chết rồi."


Người phụ nữ tạm dừng câu nói, cô ta ngồi xổm xuống, dùng hai ngón tay bóp cằm Lâm Liên Kiều như phải bóc trên tay thứ gì rất dơ bẩn. Cô nghiến răng nói tiếp.

"Lâm Liên Kiều, cô có biết vì sao cô sống tốt được tới giờ này không? Là vì tài sản mà Lâm Nghị để lại. Nhưng kể từ giờ phút này, cô chính thức trắng tay, toàn bộ tài sản đó đã thuộc về tôi rồi. Và hôm nay tôi sẽ làm một việc tốt, đó là đưa cô đi đoàn tụ với cha cô, có thấy vui không?"

Người phụ nữ trừng to mắt nhìn Lâm Liên Kiều, ánh mắt của cô ta xếch lên sắt nhọn, từng câu từng chữ thâm độc đều muốn dồn cô vào chỗ chết.

Lâm Liên Kiều nhìn cô ta, ánh mắt hằn đỏ, đôi môi run rẩy vì không còn từ nào có thể diễn tả hết sự phẫn uất trong lòng cô lúc này.

Chính cô cũng không thể ngờ, đứa em gái mà cô hết lòng tin tưởng dù không phải là em gái ruột, lại đâm sau lưng cô từng nhát chí mạng đến như vậy.

Không phải là mới đây, mà mọi chuyện đã bắt đầu từ mười năm trước rồi. Hoá ra, cô đúng thật là kẻ ngốc, bị cô ta lừa gạt hơn mười năm qua.

Bây giờ cô không còn cảm nhận được đau đớn nào khác ngoài trái tim đã tan nát, trong lòng từ đầu đến cuối chỉ còn thù hận.

Cô siết tay, không ngại trừng mắt lại nhìn cô ta, cố gắng dốc từng hơi yếu ớt.

"Cha tôi bị bắt cóc sau đó bị giết… đều là do các người?"

Người phụ nữ nhìn cô cũng không tỏ ra một chút áy náy, vẻ mặt của cô ta bình tĩnh đến đáng ghét. Đáng hận hơn, cô ta còn nói về cái chết của Lâm Nghị với vẻ cười cợt.

"Đúng vậy đó, nhưng không phải tôi cố ý đâu, là ông ta tự chết đấy chứ. Ai bảo ông ta đến đường cùng rồi vẫn không chịu ký giấy chuyển nhượng tài sản, còn chống trả nữa chứ. Nhưng ông ta chết như vậy càng tốt, chỉ còn một mình cô thì càng dễ đối phó."

Nhìn bộ dạng ngông nghênh của kẻ sát nhân đã hại chết cha mình, Lâm Liên Kiều oán hận đến mức hoá điên dại, cô cười ngất ngưởng, vài giây sau sắc mặt lập tức thay đổi trở nên đáng sợ. Cô vùng mình với sức lực dần suy nhược vì đã mấy ngày không được ăn gì, giọng nói cũng chỉ thều thào, nhưng có thể thấy được sự căm hận của cô. Cô rướn chiếc cổ nổi từng sợi gân nhắm thẳng vào cô ta mà nói.

"Lâm Diễm Tinh, Lâm Liên Kiều tôi có chết cũng xin thề sẽ quay lại bóp cổ cô, lôi từng kẻ, từng kẻ bất nhân các người xuống địa ngục."

Lâm Diễm Tinh nhìn ánh mắt của Lâm Liên Kiều trợn trắng cũng có chút khiếp đảm, nhưng cô ta nhanh chóng khôi phục lại trạng thái. Bây giờ kẻ thắng cuộc là cô ta, kẻ có tất cả cũng là cô ta, đối diện với một con chuột đã dính bả đang vùng vẫy trước cái chết như cô, cô ta không việc vì phải tỏ ra khiếp sợ.

"Từng kẻ? Cô đang nói đến Tiêu An à? Ha, anh ấy vốn dĩ là người yêu của tôi, chẳng qua tôi chỉ bảo anh ấy đóng một vở kịch với cô. Ai ngờ cô lại là đồ vô dụng, tin là thật rồi yêu anh ta sâu đậm chứ? Tôi chỉ thuận tay đẩy thuyền, bảo anh ấy kết hôn với cô để lấy tài sản. Cô thì ngu muội hết chỗ nói, một câu nghe Tiêu An, hai câu nghe Tiêu An, bây giờ cô còn muốn oán trách ai? Tự trách bản thân cô vô dụng đi thì hơn đấy."

Nghe đến đây, Lâm Liên Kiều dường như không chấp nhận được sự thật, cô liên tục lắc đầu, đầu óc bắt đầu thất thần.

Tiêu An là chồng cô, người mà cô yêu nhất. Anh ta từng không ngại cô chỉ là một con mập xấu xí, hết lần này đến lần khác ra mặt bảo vệ cô, che chở cô. Sau cái chết của cha, anh ta càng quan tâm cô hơn, cô từ đó đã đem lòng yêu anh ta.

Cô vì anh ta mà nỗ lực giảm cân, sau đó hai người hẹn hò rồi kết hôn. Tình cảm vốn rất mặn nồng, chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn gì. Hơn nữa, anh ta cũng là người có học thức, gia đình cũng thuộc dạng giàu có nên cô không tin anh ta lại vì tài sản mà lấy cô. Chỉ với một câu nói vu vơ của Lâm Diễm Tinh không đủ để cô tin là sự thật, cô vẫn giữ lại một chút hy vọng ở Tiêu An mà nhanh chóng phản ứng lại gay gắt.

"Lâm Diễm Tinh, tôi không nói đến Tiêu An, cô đừng ngậm máu phun người. Tiêu An làm sao có thể là người yêu của cô được, anh ấy càng không phải loại người hại vợ con, cô nói dối."

Thấy những phản ứng bảo vệ Tiêu An của Lâm Liên Kiều, Lâm Diễm Tinh chắt lưỡi, nhìn cô bằng ánh mắt tội nghiệp đáp lại.

"Đến giờ phút này cô vẫn chưa nhận ra à? Đúng thật là, nói cô vô dụng cũng chẳng sai. Thôi thì cô cũng không sống được bao lâu nữa, tôi sẽ nói cho cô toàn bộ sự thật để cô ôm hận đến chết mà không làm được gì. Thật hả hê làm sao."

"Lâm Diễm Tinh, đồ độc phụ này…"

Lâm Liên Kiều cố ngăn cô ta tiếp tục tuông ra mấy lời phỉ báng vì cô thật sự không thể chấp nhận nổi. Cô gồng hết sức bình sinh lao tới, nhưng Lâm Diễm Tinh đã kịp né làm cô hụt mất mà lần nữa ngã ra sàn.

Lâm Diễm Tinh lộ ra vẻ mặt cay nghiệt, nói to rõ từng câu từng chữ.

"Dỏng tai lên mà nghe cho rõ đây Lâm Liên Kiều, cô đang ở đây cũng là do một tay Tiêu An giúp sức đấy. Gia đình anh ấy giàu có, nhưng… tham lam, anh ấy lại chỉ say mê tôi nên khi tôi đề nghị anh ấy cùng tôi đóng kịch để lấy tài sản của cô, anh ấy đã đồng ý ngay. Cô có biết không, mỗi lần anh ấy hẹn hò với cô xong thì liền đến chỗ tôi nôn thốc nôn tháo, bởi vì cô quá kinh tởm, anh ấy làm sao có thể yêu một… con lợn béo chứ? Haha."


Lâm Liên Kiều hai mắt đã đục ngầu, Lâm Diễm Tinh chỉ nói cũng đủ làm cô ngạt thở. Dòng nước mắt vô thức chảy xuống trên khuôn mặt vô hồn. Cô không đáp lại, Lâm Diễm Tinh lại nói tiếp.


"Lâm Liên Kiều, cô biết vì sao Tiêu An không yêu cô nhưng lại có thể làm cô mang thai không? Là vì anh ấy nhầm cô là tôi đấy."


Lâm Diễm Tinh không giấu được cơn phấn khích, cô ta cười lớn hơn được mùa.


Lâm Liên Kiều lúc này lại không thể nghe thấy gì nữa, cô ta nhắc đến đứa con, cô bất giác đưa tay lên bụng của mình, bàn tay bóp chặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang