Ngày mai buổi tiệc đính hôn diễn ra rồi, nên dinh thự ngày hôm nay cũng trở nên nô nức, đi ngang qua cô toàn những người mặc quân phục, mang trên vai rất nhiều quân hàm. Khí thế của bọn họ dường như khiến cô cảm thấy mình chỉ là một con kiến bé nhỏ. Nhưng càng không ai để ý đến cô, cô càng dễ hành động.
Bước chân đang đi rất khẩn trương thì cô vô tình nghe thấy loáng thoáng hai người vừa đi ngang qua đang bàn về con gái của thủ tướng. Ngày mai cô cũng sẽ tham dự nên không thể không biết gì được, chân cô cố ý bước lùi chậm lại, giữ một khoảng cách đủ nghe bọn họ nói chuyện để nạp thêm vào đầu một ít dữ liệu phòng khi cần dùng đến.
"Viên thống soái nói xem, tên Sở Quân Huân này có phải là chó ngáp phải ruồi hay không? Ai mà ngờ được em gái nuôi của hắn lại là con gái thất lạc của Thủ tướng chứ, có lẽ bây giờ hắn đang rất đắc ý. Tôi dám chắc nếu giáp mặt, hắn nhất định không coi chúng ta ra gì. Nghĩ tới dáng vẻ vênh mặt của hắn, tôi lại bực mình."
Lâm Liên Kiều nghe đến đây, bất giác vội lấy tay bịt miệng lại, ngăn chặn âm thanh thảng thốt vì quá đỗi kinh ngạc, cô còn không tin được những gì mình vừa nghe là sự thật.
"Gì chứ? Em gái nuôi của Sở Quân Huân, là Sở Quân Bội Nhi sao? Cô ta là… con gái của Thủ tướng?"
Tin tức này đối với cô đúng là gây sốc toàn diện, thế giới rộng lớn như vậy, lại có thể gặp lại cô ta ở cùng một nơi, chung một thời điểm. Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Trước đây Sở Quân Huân nói với cô rằng anh đã điều cô ta đi xa rồi, cô ta sẽ không bao giờ quay trở lại Thiên thành nữa. Cô cũng không xoáy sâu hơn mà hỏi cô ta được điều đi đâu, từ đó cô và anh chưa bao giờ nhắc đến tên cô ta nữa.
Bao nhiêu ý nghĩ trong đầu cô đều nhanh chóng tém gọn qua một bên, lại tiếp tục nghe bọn họ nói tiếp, biết đâu còn có nhiều điều mà cô chưa được khai sáng.
"Đúng vậy, nhìn độ long trọng của lễ đính hôn này thì biết, đến yêu cầu giấu kín danh tính của hôn phu mà Thủ tướng cũng chấp nhận, xem ra ông ấy rất ưu ái đứa con bị lưu lạc này. Cô ta chắc chắn sẽ hạ bệ chúng ta để tâng bốc Sở Quân Huân lên cho xem. Nếu vậy thì địa vị của chúng ta trong mắt Thủ tướng rơi thảm rồi. Nhưng từ khi đến đây tôi chưa gặp hắn, nếu hắn không dự tiệc thì càng tốt, đỡ phá hỏng tâm trạng của chúng ta."
"Tôi nghĩ đừng nên vui vội. Loạn của Thùy biên được hắn dẹp xong gần hai tháng rồi, mà đây cũng là ngày hỷ của em gái nuôi hắn, muốn tranh thủ nịnh nọt Thủ tướng thì phải có mặt chứ?"
Hai người họ kẻ tung người hứng, nói móc mỉa Sở Quân Huân đủ điều, giọng cười còn kệch cỡm chế giễu. Nhưng sau tất cả, cái đọng lại trong cô là việc bọn họ nói anh đã xong nhiệm vụ ở Thùy biên từ hai tháng trước, khi đó cô còn chưa nghỉ đông.
Rõ ràng cách đây chỉ một tháng, anh có gọi cho cô nói rằng vẫn chưa giải quyết xong cơ mà? Là hai người họ nhớ lầm, hay là anh đang nói dối? Nhưng nếu thật là anh nói dối thì tại sao chứ?
Mới chỉ vừa nghe một đoạn đối thoại ngắn thôi, mà cô đã bị làm cho hoang mang hết lần này đến lần khác. Nhiều câu hỏi lần lượt nảy ra trong đầu, bỗng chốc nó trở nên rối cuộn như tơ, làm cô có chút đau đầu.
Đầu óc có phần lơ đễnh không tập trung nên cô không nhận ra hai người họ đã ngưng nói từ lúc nào. Chân cô vẫn chầm chậm bước lùi trong vô thức, cho đến khi lưng bất chợt tông trúng vào thứ gì cứng cáp nhưng lại mềm hơn tường.
Ý thức nhanh chóng quay trở về, đột nhiên lại cảm thấy lạnh dọc sống lưng. Cô chậm chạp quay người lại, quả như dự đoán, bị phát hiện rồi.
Hai gương mặt hung dữ đưa đôi mắt sắc lẹm nhìn cô. Cũng cùng một chức vụ thống soái, nhưng hai người này trông có vẻ cũng lớn tuổi rồi, độ tuổi tầm bốn mươi lăm là ít. Cũng chính vì khuôn mặt có thâm niên như thế, nên làm cô có chút giật mình lo lắng.
"Cô gái, cô nghe lén chúng tôi nói chuyện sao?"
Chân cô nhanh chóng bước lùi về phía sau, ngay lập tức phủ nhận.
"Không có, tôi chỉ đang suy nghĩ nên vô tình đi mà không chú ý để va trúng phải ngài, tôi thành thật xin lỗi."
Cô vừa nói vừa thành khẩn cúi gập người, là do cô sơ sảy nên bị bắt quả tang, muốn thoát thì phải chối đây đẩy mới được, nhận tội thì chỉ có nhà giam chờ sẵn.
Nhưng cô còn quá non nớt để qua mặt được hai người cứng cựa này, sở hở nhanh chóng bị lộ tẩy.
"Vậy tại sao lại đi lùi?"
Cô đứng hình trong giây lát không kịp nghĩ ra được cách đối phó. Giọng nói của người thứ hai lại tiếp tục vang lên, ông ta quan sát tổng thể của cô rồi đánh giá một lượt. Cách nói thì rõ lịch sự, nhưng lại tạo ra một áp lực vô hình.
"Trông cách ăn mặc không thể là người làm ở đây được. Không biết là phu nhân của vị thống soái nào mà không biết phép tắc như vậy? Người trẻ như thế này, là người của Sở Quân Huân hay là Thẩm Dịch Nhiên?"
Sở dĩ ông ta đích danh chỉ ra hai cái tên cụ thể, vì trong mười ba thống soái hiện giờ, chỉ có Thẩm Dịch Nhiên và Sở Quân Huân là ở độ tuổi còn trẻ mà ngồi lên được vị trí này, còn lại đều đã ngoài bốn mươi, có người còn gần sáu mươi.
Mà Lâm Liên Kiều thì nhìn qua là đoán được chỉ chừng hai mươi tuổi, theo như ông ta biết thì chẳng ai trong số bọn họ cưới người bằng tuổi con của mình cả, bọn họ cũng không ngu ngốc đến mức mà dẫn tình nhân đến để cho mất mặt.
Đột nhiên, cuộc truy hỏi lại xuất hiện giọng nói của người thứ tư, giọng nói khí phách rất vang.
"Là người của tôi."
Nghe giọng nói quen thuộc này, Lâm Liên Kiều ngay tức khắc đứng thẳng người nhìn lên, vẻ mặt cô rõ kinh ngạc.
"Thẩm Dịch Nhiên?"
Cô không biết tại sao anh ta lại có mặt đúng lúc như vậy. Nhưng cô không quan tâm nữa, vì cô đã nhìn thấy con đường thoát thân của mình rồi.
Thẩm Dịch Nhiên đi tới, dứt khoát choàng tay qua kéo cô về phía của mình như để khẳng định cho câu nói vừa rồi.
"Hoá ra là người của Thẩm thống soái. Không lẽ việc cô ta nghe lén chúng tôi cũng là do chỉ thị của cậu?"
Thẩm Dịch Nhiên nhếch môi vô cùng tự cao, khí thế không hề có dấu hiệu bị chèn ép.
"Từ thống soái quá đa nghi rồi, đây chỉ là thói quen trong lúc suy nghĩ của cô ấy. Nếu làm hai vị thấy phiền, tôi sẽ dẫn cô ấy về dạy dỗ lại."
Anh ta nói rồi liền kéo cô đi mà chẳng một lời chào, bỗng nhiên lại bị lão thống soái họ Từ ngăn lại.
"Khoan đã, muốn đi thì đi sao? Cô ta rất khả nghi, liệu không phải là nội gián đó chứ? Tôi nghĩ nên báo với Thủ tướng cho người tra xét thân phận của cô ta kỹ càng. Nếu là đã cây ngay thì không sợ chết đứng."
Lão thống soái họ Viên nghe xong cũng ngay lập tức hùa theo, bọn họ cũng chướng mắt Thẩm Dịch Nhiên lâu lắm rồi, đây rõ ràng là cơ hội trời ban để chỉnh đốn anh ta.
"Từ thống soái nói có lý lắm, chúng tôi chỉ vì muốn đảm bảo an toàn cho dinh thự thủ tướng."
Nhìn cách nói chuyện bằng mặt không bằng lòng của hai người này với Thẩm Dịch Nhiên, Lâm Liên Kiều dám chắc đôi bên đều chẳng ưa gì nhau. Nếu đã là vậy, cô cũng cần cố làm ra vẻ biện minh vô tội nữa làm gì.
Cô bỗng dưng thở dài, đưa tay xoắn một lọn tóc, cố tình bày ra khuôn mặt ngây ngốc, nhẹ giọng nói.
"Hai vị đưa tôi đến gặp Thủ tướng cũng được thôi, tôi sẽ nói rằng tôi không có nghe hai vị nói xấu con gái của ngài ấy đâu?"