Người này dáng hình là nữ giới, búi tóc và đội mũ lưỡi trai che đi gần phân nửa khuôn mặt, hành tung trông như một kẻ trà trộn khả nghi.
Cô ta đến một khu rừng nhỏ gần nơi các sinh viên đang đóng trại, nhưng khu này ngoài những lúc tổ chức hoạt động ra thì chẳng có mấy ai lui tới, nên đây là địa điểm rất lý tưởng cho những cuộc gặp mặt bí mật. Và người cô ta hẹn gặp cũng đang ở đây, vừa trông thấy người này, cô ta ngay lập tức đứng nghiêm mình, hành xử cũng rất cẩn trọng.
"Sở Quân tiểu thư!"
"Về rồi sao? Nghe ngóng thế nào rồi?"
Sở Quân Bội Nhi cao ngạo quay người lại, tuy một chân đang phải dùng nạng chống, nhưng cũng không làm giảm bớt khí chất thanh cao của cô ta.
Người đội mũ vẫn cúi đầu, kết quả này khi nói ra chắc sẽ làm Sở Quân Bội Nhi không vui, nên cô ta báo cáo khá chậm chạp.
"Sở Quân tiểu thư, ngài Sở Quân và Lâm Liên Kiều đã… làm lành rồi."
Đúng như dự đoán, lời này vừa nói xong, Sở Quân Bội Nhi đã nghiến răng kin kít, ánh mắt hoá sắt nhọn như lưỡi dao, trừng lên đầy oán niệm.
Vừa rồi Sở Quân Huân chỉ đưa cô ta đến bệnh viện rồi ngay lập tức trở về, dù cô ta có níu kéo hay làm bao nhiêu cách vẫn không thể giữ lại bước chân của anh.
Nguyên nhân làm anh vội vã như vậy thì không nói cũng biết đều là vì Lâm Liên Kiều. Cô ta không cam tâm nên lập tức gọi người đến trại của Lâm Liên Kiều chực chờ sẵn để nghe ngóng tình hình. Nào ngờ đâu mọi công sức cô ta bày ra, còn mạo hiểm đánh đổi cả một cái chân lành lặn, vậy mà kết quả cô ta nghe được lại là câu gương vỡ lại lành.
Cô ta đay nghiến hừ mạnh một tiếng, cất giọng nói cố giấu đi sự nóng giận đang trực trào.
"Lâm Diễm Tinh, đây là lần cuối cùng tôi cho cô cơ hội để nhổ bỏ cái gai Lâm Liên Kiều đi, sau những lần thất bại của cô thì lần này tôi mất kiên nhẫn rồi. Tôi đã cất công giúp cô vào được đến tận đây, đừng phụ lòng tin tưởng của tôi đó."
Cái đầu cúi xuống từ từ ngẩng lên, phần bóng do chiếc mũ lưỡi trai tạo ra biến mất dần, ánh mắt đầy thù hận của Lâm Diễm Tinh hiện ra, toát ra tia tà ma, như vừa được ngoi lên từ dưới đáy địa ngục. Cô ta cắn răng, bàn tay siết chặt như muốn vắt kiệt đến giọt máu cuối cùng.
"Sở Quân tiểu thư yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ không thất bại. Cô ta hại tôi ngày ngày phải đối mặt với tên thái giám kinh tởm kia cùng người nhà đáng nguyền rủa của hắn, tôi phải sống trong nhục nhã thì làm sao tôi để cô ta sống yên được?"
Nghe được những lời oán thán tự tận sâu trong lòng của Lâm Diễm Tinh đối với Lâm Liên Kiều mà Sở Quân Bội Nhi lại nhếch miệng cười nham hiểm. Hoá ra trên đời không chỉ có một mình cô ta là muốn Lâm Liên Kiều biến mất.
Sở Quân Bội Nhi nhấc nạng lên tiến đến gần Lâm Diễm Tinh, hai người đứng trên một đường thẳng, chỉ khác là ngược hướng. Sở Quân Bội Nhi liếc nhẹ con ngươi qua, giọng nói thốt lên vô cùng thâm độc.
"Lâm Diễm Tinh, chắc cô biết mẹ cô tại sao lại chết, vì bà ta… quá lắm lời."
Lâm Diễm Tinh bất chợt giật thót, tim cô ta đập nhanh, hai bàn tay bấu chặt vào chiếc quần đang mặc, môi thì mím lại, hai mắt trừng vô cùng gắng gượng. Sở Quân Bội Nhi tiếp sau đó lại còn chốt hạ một câu.
"Cô, đừng nên lập lại sai lầm của bà ta."
Lâm Diễm Tinh khoé môi giật giật, tròng mắt đã đỏ ngầu, nhưng màng lệ mỏng bao bọc quanh mắt vẫn chưa rơi xuống. Cô ta lần lưỡng một chút, hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi mới đáp lại.
"Sở Quân tiểu thư đừng lo, mọi chuyện tôi làm đều là vì tư thù cá nhân, hoàn toàn không liên quan gì đến tiểu thư hết. Tôi và tiểu thư, chưa từng có qua lại."
Sở Quân Bội Nhi nghe xong liền nhướng mày, khoé môi cười mỉm lên hài lòng mà rời đi.
Lúc này Lâm Diễm Tinh mới dám thở mạnh, toàn thân cô ta run rẩy, lòng ngực như có thứ gì đó cuộn trào lên nhưng lại bị nghẹn ở cổ khiến cô ta khó chịu đến mức bật khóc không thành tiếng.
Nhớ lại cảnh tượng đêm hôm đó, lúc hai mẹ con cô ta bị đuổi đi khỏi nhà, đồ đạc bị vứt bừa tứ tung nhìn cứ như bãi rác. Lâm Diễm Tinh vừa đi nhặt đồ vừa trách móc, bọn họ không biết phải đi đâu nên chỉ đi loanh quanh ngoài rào để nghĩ cách.
Trời càng về khuya, bất chợt Cao Mộng Hà nói vừa nhìn thấy một người nào đó trông như là một người đàn ông vừa đi vào phòng của Lâm Liên Kiều từ cửa ban công.
Bà ta mừng rỡ như nắm được một quân cờ vô cùng lớn trong tay, khuôn mặt nhoén lên tia nham hiểm, định đi tìm người giúp sức xông vào nhà để bắt gian tại trận, hòng làm ô nhục thanh danh của cô.
Nhưng ý định vừa chỉ được nhen nhóm lên, thì bất chợt lại bị ngăn cản bởi một người phụ nữ lạ mặt. Trong đêm tối mờ mịt, Cao Mộng Hà và Lâm Diễm Tinh chẳng nhìn thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ đó, cũng chính vì thế bọn họ đã làm ra một việc mà sự hối hận bây giờ cũng quá muộn màng.
Cao Mộng Hà hất mặt đanh đá nói.
"Đây là chuyện của tôi, cô là cái thá gì mà đòi xía vào?"
Người phụ nữ âm trầm, sắc giọng vẫn bình tĩnh đáp.
"Bà muốn hủy hoại danh dự của Lâm Liên Kiều tôi không cấm, nhưng người đàn ông kia không phải là người mà bà có thể phơi ra làm trò cười cho thiên hạ."
Nghe đến đây, Cao Mộng Hà cũng đoán chắc được bảy, tám phần thân phận của người đàn ông kia. Nhưng lúc đó, đầu óc của bà ta như bị che mờ bởi sự cay ghét Lâm Liên Kiều, đến nỗi chỉ muốn thấy cô chìm trong nhục nhã như bà ta hiện giờ, mà không hề nghĩ đến hậu quả của việc mà bà ta sẽ làm.
Bà ta cười lớn như khiêu khích người phụ nữ kia, lại lên giọng giễu cợt.
"Người đàn ông kia có phải là Sở Quân Huân không, là thống soái cao quý của Thiên thành. Cô là gì của cậu ta? Là tay sai canh cửa để cậu ta đi tìm phụ nữ mỗi đêm à? Hay… là nhân tình, chỉ biết lén lút theo dõi người đàn ông của mình đến bên cạnh một con hồ yêu khác mà không làm được gì? Sợ tôi phanh phui mọi chuyện thì mọi người sẽ biết người đàn ông của cô có người phụ nữ khác nên không cam tâm sao?"
Câu nói này của Cao Mộng Hà đã động trúng tâm điểm lòng kiêu hãnh của của người phụ nữ kia, cô ta ngay lập tức trừng mắt bước chân thoăn thoắt tiến đến, vòng tay ra sau đầu tóm mạnh tóc của bà ta mà giật ngược lại phía sau, một tay cô ta bóp siết cằm bà ta lại để bà ta không thể la lên.
Lâm Diễm Tinh cả ngày toàn gặp phải chuyện khiến cô ta nhục nhã, đến bây giờ cũng vậy, mẹ cô ta bị đối xử như thế, nó chẳng khác nào lại là một nỗi nhục mạ nữa đập vào mặt cô ta. Nỗi uất ức trong lòng như trỗi dậy, cô ta liền vứt toàn bộ đồ đạc trên tay xuống mà hùng hổ đi đến giúp mẹ của mình.
"Nếu không muốn bị tôi xé rách mặt khuôn mặt bẩn thỉu đó thì mau thả bà ấy ra ngay."
Người phụ nữ ngay lập tức cau mày khó chịu vì nghe thấy hai từ bẩn thỉu, nhưng khóe môi sau đó lại ngay tức thì nhếch lên cười chế nhạo.
"Nếu muốn xé rách mặt Sở Quân Bội Nhi này, thì còn cần đến vài chục kẻ rác rưởi như cô đấy, Lâm Diễm Tinh."