Lâm Liên Kiều bị anh kéo tay thẳng một mạch đến thư phòng, tuy không đau nhưng bước chân của anh quá nhanh, khiến cô phải bắt kịp đến mệt bở hơi tai.
"Anh làm sao thế, không lẽ anh cũng cho rằng em hoặc là cả Lâm gia hại chết Cao Mộng Hà à?"
Cửa thư phòng vừa được đóng cạch, Lâm Liên Kiều đã vùng tay ra khỏi người anh, chính thái độ từ nãy đến giờ không nói một lời nào của anh khiến cô tấm tức trong lòng. Cô nghĩ anh cũng phải sáng suốt lắm, không ngờ chỉ một vài điểm bất lợi chỉ vào cô và Lâm gia mà anh cũng như bao người khác, nghi ngờ cô.
Sở Quân Huân như đang kiềm chế cơn tức giận, anh chỉ tay vào trán cô, đè nén cảm xúc mà nói.
"Anh không phải là người nên tức giận hay sao? Tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy em không cho người đến báo anh biết một tiếng? Kẻ phụ trách vụ này là Tiêu Duật Hành, em nghĩ em hại con trai của ông ta thành ra như thế thì ông ta dễ dàng bỏ qua cho em à? Nếu hôm nay anh không đến sớm thì còn không biết em sẽ bị nhốt ở đó bao lâu nữa."
Lâm Liên Kiều nghe anh quở trách ngược, cô đột nhiên hơi cúi đầu cảm thấy áy náy, thì ra anh không phải đang nghi ngờ cô, mà là vì lo lắng cho cô. Bỗng nhiên cô lại cảm thấy mỗi lần cô gặp anh, anh lại cho cô một chút rung động vậy. Để đáp lại, cô cũng phải dỗ ngọt anh một chút. Cô tiến đến, nhẹ kéo lấy tay áo của anh, nhỏ giọng thỏ thẻ.
"Xin lỗi vì nghi oan cho anh. Nhưng chuyện này quá đột ngột, em cũng nghĩ Tiêu Duật Hành đó sẽ nể sợ anh mà không dám làm gì em đâu, nên em mới không nghĩ đến việc báo cho anh biết. Với lại, em và cha hay cả Lâm gia chẳng làm gì cả, nên không việc gì phải sợ."
Sở Quân Huân kéo cô lại, hai tay đưa ra sau ôm lấy eo cô, cơn nóng giận nào trong người mà khi nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô cũng ngay lập tức bị dập tắt.
"Anh không muốn để em phải chịu uất ức, chuyện này anh sẽ sớm cho người làm sáng tỏ, xoá bỏ hiềm nghi cho em và Lâm gia."
Sắc mặt của Lâm Liên Kiều chợt trầm xuống, cô lại trở về bộ dạng nghiêm túc mà ngẩng đầu lên hỏi anh.
"Nhưng, Sở Quân Huân, hôm qua anh trở về có phải vào lúc nửa đêm không?"
"Đúng."
Sở Quân Huân chẳng nghi ngại gì mà đáp ngay. Thú thật anh cũng muốn ở lại với cô lâu thêm một chút, nhưng chợt nhớ phải giải quyết công hàm do thủ tướng gửi nên không thể náng lại lâu.
"Sao vậy, em lại chuyển sang nghi ngờ hung thủ là anh rồi sao?"
Sở Quân Huân nói mà nửa thật nửa trêu, cô có nghi ngờ anh cũng không phải chuyện lạ. Có thể trên đường từ phòng cô trở ra không may bị Cao Mộng Hà phát hiện, khi đó anh sẽ diệt khẩu bà ta cũng nên.
Nhưng đó chẳng phải là những gì Lâm Liên Kiều nghĩ, cô tập trung nhớ lại đến nỗi chau mày, sau đó nói.
"Không phải. Vì em đã thấy thi thể của Cao Mộng Hà rồi, bà ta bị rụng rất nhiều tóc, nhưng những sợi tóc cứ rối cuộn vào nhau như có ai giật xuống. Chắc… anh sẽ không đôi co đến nổi giật tóc rồi mới giết bà ta đâu nhỉ?"
Đúng là Sở Quân Huân muốn ra tay thì chỉ cần một bước nhanh gọn là đã giải quyết xong, chỉ có phụ nữ khi đánh nhau mới thường giật tóc nhau như thế. Sở Quân Huân đột nhiên nhìn cô chằm chằm, anh cũng phát hiện y hệt những gì cô đang nghĩ.
"Em nghi ngờ, hung thủ là phụ nữ?"
Lâm Liên Kiều hơi gật đầu, cô lại nói.
"Vì vậy anh mới không nằm trong diện em nghi ngờ. Em chỉ muốn hỏi anh có nhận thấy điều gì khác thường khi trở về hay không? Bởi vì Cao Mộng Hà cũng cũng bị sát hại vào tầm giữa đêm khuya, ở khoảnh cách từ cổng vào bên trong nhà khá xa nên có thể không nghe thấy gì, nhưng nếu ở bên ngoài thì cũng có khả năng sẽ nghe thấy tiếng kêu cứu của bà ta chẳng hạn."
Sở Quân Huân lắc đầu, quả thật anh không phát hiện điều gì để giúp cô cả. Nếu như cô suy đoán thì hiện giờ tất cả những điều bất lợi đang nhắm vào cô, mục đích của kẻ gây ra chuyện này chắc chắn là muốn giá hoạ tội danh giết người cho cô rồi.
Nhưng cũng có một người nữa cũng rất có khả năng, Lâm Liên Kiều thông minh như vậy nên cô không thể không biết, vậy mà từ đầu đến giờ anh vẫn chưa nghe cô nhắc đến nên cũng có phần thắc mắc.
"Vậy còn Lâm Diễm Tinh thì sao? Em không nghi ngờ cô ta ư? Cô ta cũng là kẻ đáng nghi nhất, anh sẽ cho người thẩm vấn cô ta kỹ hơn. Nếu thật là cô ta làm ra chuyện giết hại người thân chỉ để giá hoạ cho em, thì anh cũng không tiếc đưa cô ta xuống địa phủ để Diêm Vương dùng lửa địa ngục hành hạ cô ta đâu."
Lâm Liên Kiều có vẻ trầm ngâm, chuyện này ban đầu cô cũng có nghĩ qua, nhưng càng nghĩ, cô càng không dám chắc.
"Lâm Diễm Tinh tuy xấu xa, nhưng để đến mức giết mẹ của mình chỉ để hại em, mà chuyện này chưa chắc cô ta sẽ thành công, nên em thấy rất vô lý."
Sở Quân Huân đột nhiên nói ra một câu như làm cô thức tỉnh.
"Anh lăn lộn trên chiến trường nhiều năm, cũng gặp qua không ít trường hợp người thân ruột thịt cắn xé nhau chỉ vì để được sống. Đối với Lâm Diễm Tinh, cô ta có lẽ đã ở bước đường cùng nên có thể làm ra bất cứ chuyện nghịch thiên nào cũng nên."
Lâm Liên Kiều nghe đến đây mà nhếch miệng cười lên chua chát, mỉa mai. Lâm Diễm Tinh mới bị đuổi ra khỏi nhà đã là đến bước đường cùng ư? Thế so với cô thì số phận có ưu ái cho cô ta quá không?
Cao Mộng Hà chết rồi thì thôi đi, còn Lâm Diễm Tinh, nếu cô ta bị khép tội giết người đi chăng nữa thì cái chết của cô ta cùng lắm sẽ đến nhanh chóng bằng vài phát đạn. Cô chỉ hận không thể cho cô ta một kết cục bi thảm hơn hơn cô gấp trăm nghìn lần kết cục của cô ở kiếp trước. Cô vừa nghĩ mà lửa hận truyền khắp cơ thể đến run người.
Sở Quân Huân không biết cô đang nghĩ gì mà cả khuôn mặt gồng cứng như thế, anh liền ôm lấy cô, khẽ nói.
"Kiều Kiều, bất kể thế nào anh cũng sẽ cho em một câu trả lời thoả đáng, không để cho em và người thân của em chịu thiệt thòi đâu. Vì để an toàn, anh sẽ cho người đến nhà em canh gác, đảm bảo một con muỗi cũng không thể lọt qua. Em yên tâm chưa?"
Lâm Liên Kiều dựa vào lòng anh mà thở dài, suy cho cùng, điều khiến cô lo lắng sau cái chết của Cao Mộng Hà là ai đó muốn hàm oan cho cha cô thôi, nhưng đã có Sở Quân Huân rồi, chuyện này cô cũng đỡ phải lo nghĩ nhiều nữa.
Cô hơi ngẩng mặt, cảm kích nói.
"Anh cho người bảo vệ cha em, em đã biết ơn lắm rồi, không cần phải phô trương đến tận nhà canh gác vậy đâu."
"Em chỉ lo an toàn cho cha em, vậy em thì không cần an toàn sao?"
Bị Sở Quân Huân hỏi ngược, đột nhiên Lâm Liên Kiều lại đẩy người lên, chân cô nhón nhẹ, hai tay choàng qua cổ của anh, còn nghịch ngợm vuốt ve nhẹ phần sau gáy. Cô đưa môi kề sát tai anh nói nhỏ.
"Em có anh bảo vệ rồi, nên không dám đòi hỏi gì thêm."1