Bỗng nhiên Lưu Quang Bảo há miệng cười to, vẻ mặt rất khoái chí.
"Đúng là quả báo của kẻ phản bội đến sớm thật đấy, sau hắn không chết đi cho rồi, haha."
Sở Quân Bội Nhi trừng mắt, không biết nghĩ gì lại tức giận quát tháo cậu ta.
"Cười, cười, chỉ biết cười. Còn không mau nhân lúc này mà nghĩ cách. Tác phong trong quân đội từ nhỏ là đây sao?"
Hai đứa em của cô ta ỷ mình trong quân đội lâu hơn cô ta nên nhiều lúc vênh mặt làm cô ta rất bất mãn, dường như ngay lúc này cô ta mới thực sự trở thành chị của bọn chúng.
Lưu Quang Bảo hổ thẹn cúi gầm mặt, trong lòng có chút ấm ức.
Bỗng nhiên Lưu Quang Tĩnh nhìn cô, ánh mắt nhíu lại vẫn còn hoài nghi.
"Bội Nhi, con chắc là Sở Quân Huân đang nguy kịch chứ?"
Sở Quân Bội Nhi không có cách nào khác, cô ta siết tay đành thừa nhận.
"Chắc, thưa cha. Vì viên đạn đó… là do con bắn. Sở Quân Huân vì bảo vệ nhân tình của anh ta nên mới trúng đạn. Anh ta… phản bội con ngay trong buổi diễu hành sáng nay."
Sở Quân Bội Nhi nghiến răng, trong giọng nói xen lẫn sự hậm hực, cay nghiệt. Cô ta thề, nếu gặp lại Lâm Liên Kiều, cô ta sẽ bắn xuyên tim cô, trong lòng cô ta vẫn cho rằng, chính cô đã phá hoại hạnh phúc của cô ta, là kẻ không đáng để tồn tại.
Trên mặt của Lưu Quang Tĩnh lại nở ra một nụ cười bí hiểm, hình như ông ta đã nghĩ ra được cách đối phó, ông ta trong phút chốc lên cơn cao hứng nói.
"Đúng là con gái của Lưu Quang Tĩnh ta, ra tay rất dứt khoát. Đợi khi ta nắm lại đại cục, chắc chắn sẽ thăng chức cho con."
Lần này Sở Quân Huân đã thực sự làm Lưu Quang Tĩnh cảm thấy nhục nhã, nếu thế cục lại xoay chuyển, ông ta chắc chắn sẽ để Sở Quân Huân chết rất thảm. Sở Quân Bội Nhi lại không muốn, cô ta đột nhiên do dự mà lên tiếng.
"Cha, có thể… để Sở Quân Huân cho con chính tay xử lý không?"
Sở Quân Bội Nhi vừa hận, nhưng cũng vừa mềm lòng. Lưu Quang Tĩnh nhìn ra rõ lòng dạ của cô ta, nhưng chỉ đáp lại một câu hờ hững.
"Ta sẽ cân nhắc."
…
Tại một khách sạn gần nơi đóng quân, nơi này đã bị đội quân của Sở Quân Huân mua lại toàn bộ, Lâm Liên Kiều cũng bị giam lỏng ở đây. Bọn họ giam cô trong một căn phòng khóa chặt toàn bộ cửa, trong phòng cũng chỉ có duy nhất một chiếc giường, ngoài ra chẳng còn gì khác. Bên ngoài có hai người đang đứng canh cửa, hiện tại cô chẳng thể làm gì, không thể chạy trốn cũng không thể tự sát.
Cô nằm dài sải tay trên chiếc giường trắng, hướng mắt ra khung cửa sổ bằng kính trong suốt. Ánh mắt trống rỗng nhìn trời, nhìn mây, nhìn cả những con hải âu bay ngang qua, khung cảnh ngay trước mắt thật yên bình. Chiếc mũi bỗng nhiên cử động nhẹ, ngửi thấy mùi máu của Sở Quân Huân còn dính đầy trên tay mình, nước mắt không tự chủ lại rơi xuống.
Cô thu hai bàn tay về đặt vào lòng mình, cả người cuộn lại, bao bộc nó, thân thể gầy gò run lên từng đợt. Tâm trí dần chìm vào một khoảng không triền miên lúc nào không hay biết, cả người nhẹ bẫng cảm thấy như mình đang bay, nhưng con đường tối mịch chẳng biết mình đang bay theo hướng nào. Đột nhiên cô nghe bên tai như có tiếng ai đó đang gọi, màn đêm vụt biến mất khi cô giật mình mở mắt.
"Lâm Liên Kiều, mau dậy đi."
Hai mắt cô từ từ mở, một màng mờ mịt dần hiện rõ ra, hóa ra trời đã tối rồi, suy nghĩ đầu tiên ập tới trong đầu, khổng hiểu vì sao lại là… không biết Sở Quân Huân hiện giờ thế nào rồi? Nhưng cô cũng ngay lập tức nhìn sang người đang thúc giục mình ở bên cạnh, đôi mắt bừng tỉnh kinh ngạc.
"Thẩm Dịch Nhiên? Sao anh lại ở đây? Anh cho tàu quay lại sao? Còn bạn tôi, bọn họ cũng quay lại sao?"
Lòng ngực của Lâm Liên Kiều bất chợt đập mạnh liên hồi vì lo lắng, nếu bọn họ quay lại chẳng khác nào sẽ chết chung với cô. Tâm trạng có chút hoảng loạn. Thẩm Dịch Nhiên liền giữ chặt vai cô, nhanh chóng giải thích.
"Bình tĩnh đi, chỉ có tôi quay lại. Bạn cô đã rời khỏi địa phận Hoa thành từ lâu rồi."
Lâm Liên Kiều nghe xong, gương mặt liền giãn ra, thở một hơi dài nhẹ nhõm. Thẩm Dịch Nhiên có chút ghen tị vì cô chỉ lo cho bạn của mình, còn anh ta thì chẳng đoái hoài tới. Nhưng hiện giờ không phải là lúc để chấp nhặt chuyện này.
"Lâm Liên Kiều, mau đi thôi nếu cô không muốn chết ở đây."
Thẩm Dịch Nhiên không chần chừ mà kéo tay cô đứng dậy, phát hiện ra bàn tay cô dính toàn là máu vẫn chưa rửa sạch, anh ta ngẩn người, cô cũng chậm rãi nói.
"Sẽ trốn được sao?"
Thẩm Dịch Nhiên chắt lưỡi, hai đôi mày nhíu lại, vừa rút găng tay ra đeo cho cô vừa nói.
"Đương nhiên là được. Cô đi theo tôi còn sợ bị bắt lại sao? Mau thay bộ đồ này vào, còn không thay thì để tôi làm nốt."
Thẩm Dịch Nhiên vứt cho cô một bộ đồ mà anh ta trấn lột từ hai tên lính canh cửa, bây giờ bọn họ có lẽ đang trần trụi bị nhốt ở căn phòng nào đó rồi. Có mười tên như thế đứng gác cũng không phải là đối thủ của anh ta.
Lâm Liên Kiều ngay lập tức nghe lời anh ta, thay bộ đồ đó vào. Cha cô còn đang đợi cô trở về bái tế, nếu đã có cơ hội bỏ trốn, cô cũng không muốn buông xuôi ngay lúc này.
Người của Thẩm Dịch Nhiên đã chuẩn bị một con tàu khác ở một bờ biển hẻo lánh, ít người biết đến, bởi vì sau khi thống soái cuối cùng cho tàu rời khỏi thì cảng biển đã bị phong tỏa lại, không ai có thể ra, cũng không ai có thể vào.
Thấy kỳ lạ, Thẩm Dịch Nhiên cho người liên lạc đến phủ Thủ tướng để hỏi thăm tình hình cũng không được, vì toàn bộ tín hiệu đã bị cắt. Hoa thành giống như bị cô lập toàn bộ.
Nếu không ở lại để cứu Lâm Liên Kiều thì có lẽ Thẩm Dịch Nhiên cũng không biết Hoa Thành lại xảy ra chuyện thế này. Anh ta nhìn là đoán được rõ là bên trong có vấn đề, Thủ tướng chắc chắn đã xảy ra chuyện. Nhưng bây giờ anh ta lực bất tòng tâm, không thể làm được gì.
Anh ta có đem toàn bộ quân của mình ở Cửu Lạc thành đến cũng chưa chắc bằng một phần mười số quân mà anh ta dự đoán đang ở Hoa thành lúc này. Vậy nên sau khi đưa được Lâm Liên Kiều ra, anh ta phải nhanh chóng về Cửu lạc thành, chỉnh đốn quân ngũ, dự trù cho tình huống cấp bách.
Sau một hồi qua mặt được không biết bao nhiêu là quân lính, Thẩm Dịch Nhiên cũng đưa được Lâm Liên Kiều rời khỏi nơi giam giữ cô. Lúc gần tới bờ biển, cô bỗng nhiên ngoái đầu lại nhìn. Thẩm Dịch Nhiên liền nhướng mày hỏi.
"Sao vậy? Vẫn còn lưu luyến?"
Chính cô cũng không biết mình đang mong đợi điều gì nữa, cô nhìn lại mà không biết mình đang nhìn cái gì, Hoa thành này chỉ để lại cho cô những ký ức xấu xa, cả đời này cô cũng không muốn quay trở lại đây nữa. Cô lắc đầu, liền xoay người lại theo Thẩm Dịch Nhiên lên tàu.
Thẩm Dịch Nhiên vậy mà khoanh tay, ung dung xoáy vào nội tâm của cô, nói thay những gì cô không dám nghĩ đến.
"Không muốn biết Sở Quân Huân sống chết thế nào rồi hẵng đi hay sao?"
Lâm Liên Kiều hơi ngập ngừng, chững lại vài giây, cô liền đưa ra quyết định một cách dứt khoát, mặt lạnh như tiền đáp.
"Giết cũng đã giết rồi, sống chết đều do số mệnh của anh ta. Từ giờ tôi chỉ mong cái tên đó không xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa."
Thẩm Dịch Nhiên nhếch môi cười khá mỹ mãn, anh ta cũng mong cô nói được thì làm được, bản thân cũng muốn giúp một tay... đem cô đi giấu vĩnh viễn.