• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Liên Kiều đang mơ màng, hình như cô đang chìm dần vào giấc ngủ thì đột nhiên cảm giác phía sau lưng có người siết lấy mình hiện lên rất rõ ràng. Cô mở to mắt bừng tỉnh, phản xạ nhanh chóng ngồi dậy, vô cùng cảnh giác.

"Ai?"

Lâm Liên Kiều quay người lại nhìn, hình dáng Sở Quân Huân hiện ra trước mắt cô, rõ nét đến từng chi tiết, cô còn thấy ở giữa hai hàng chân mày của anh đang nhíu lại, anh khoanh tay, giọng có vẻ dỗi.

"Ngoài anh ra thì còn là ai? Không lẽ em đang mong đợi là người khác?"

Chính anh cũng bị cô làm cho giật mình, anh không nghĩ cô lại bất ngờ đến vậy. Chắc là tâm trạng của cô đang thả lơ lửng trên cành mây, bất chợt bị anh kéo xuống đất nên mới có phản ứng như thế.

Lâm Liên Kiều biết đó là anh thì tâm trạng cũng nhẹ bẫng hơn hẳn, liền điều chỉnh lại trạng thái cho phù hợp.

"Anh không thể nào quang minh chính đại hơn à, thân là thống soái mà lại đi trèo tường như thế, cứ như bọn trộm cắp vậy."

Sở Quân Huân đưa tay chống gối, đôi mắt nhìn cô chuyển hoá ma mị.


"Vậy trời tối rồi, em mở to cửa ban công như thế là đang mời gọi bọn trộm cắp đến sao? Hay là… đang đợi anh?"

Lâm Liên Kiều sững người mất vài giây, vì lời nói của anh làm cô vô thức nhận ra, từ lần đầu tiên anh trèo tường lên phòng cô, thì sau đó, có đôi lúc cô bất giác nhìn ra phía cửa ban công mà chẳng hiểu lý do. Không lẽ cô thực sự đợi anh đến sao? Cô không dám khẳng định điều này, cô rõ ràng với anh chẳng có tình cảm.

Cô vờ ho khan, phản bác những những gì mình nghĩ, phản bác câu phỏng đoán của anh.

"Không có, là em vẫn chưa kịp đóng thôi, anh đừng có tưởng bở."

Sở Quân Huân nhìn hai tai của cô mà cười thầm, nó đỏ lên hết cả rồi, đây là biểu hiện của sự không thành thật. Anh trêu chọc khẽ búng tay lên chóp mũi của cô, điệu bộ vô cùng cưng nựng.

"Chỉ giỏi giảo hoạt."

Lâm Liên Kiều đột nhiên chuyển đổi chủ đề, cô chủ động nhích người tới nằm gọn vào lòng anh, bầu không khí lúc này bỗng dưng trở nên nghiêm túc.

"Nghe nói hôm nay người của anh đã tra khảo bọn người muốn bắt cóc cha của em. Ngoài Cao Mộng Hà ra, bọn chúng còn khai ra ai khác không?"

Sở Quân Huân cũng vừa được nghe xong báo cáo, xử lý đám người kia xong anh đã vội đến đây gặp cô để nói về chuyện này, không ngờ anh chưa kịp nói cô đã nhắc đến trước.

Trước khi đến anh còn lo cô lo lắng cho cha đến khóc thút thít, vậy mà xem ra, cô gái của anh mạnh mẽ hơn anh nghĩ. Anh vòng tay qua người cô ôm trọn, sau đó liền đáp.

"Không, bọn chúng không khai gì khác. Em đang nghi ngờ còn ai bắt tay với bà ta à?"

Lâm Liên Kiều rơi vào trầm ngâm. Ở kiếp trước, Tiêu An cũng là đồng phạm trong vụ bắt cóc cha cô, cô không rõ kiếp này có phải hay không vì Tiêu An đã bị phế một phần trên cơ thể, anh ta vẫn đang trong quá trình điều trị nên không thể ra mặt. Cha của Tiêu An còn là cấp dưới của Sở Quân Huân, anh đã ra mặt chỉ điểm trừng trị con trai của ông ta nên Tiêu gia càng không có khả năng dám đắc tội với anh.

Không biết vì sao cô đột nhiên lại có linh tính kẻ đứng đằng sau không chỉ có mẹ con Cao Mộng Hà, nhưng loại trừ hết khả năng thì lại chẳng có ai.

Cô như người mất hồn, mãi đăm chiêu mà chẳng trả lời gì, đến khi anh hỏi lại lần nữa cô mới giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ.

"Sao, em nghi ngờ ai nữa à?"

"À, không có, em chỉ hỏi cho chắc thế thôi."

Cô trả lời qua loa, rồi lại ngay lập tức chuyển đổi câu hỏi.

"Vậy anh đã làm gì bọn bắt cóc đó rồi? Cứ bắt giam thế sao?"

Sở Quân Huân lập tức trả lời mà chẳng cần suy nghĩ, lời nói của anh thốt ra nhẹ như bay, lại rất điềm nhiên như một người máu lạnh, lãnh cảm với cái chết.

"Anh phơi xác bọn chúng ở cổng thành rồi, nhân tiện cũng răn đe những kẻ có ý định xấu."

Lâm Liên Kiều khẽ cúi đầu thấp xuống để anh không nhìn thấy được khuôn mặt đang cứng đờ của mình. Dù có thù với bọn bắt cóc đó, cô cũng không ngăn được sự sợ hãi trong tâm trí khi nghe đến chuyện bọn chúng giờ chỉ còn là những cái xác, Sở Quân Huân ra tay quá nhanh rồi.

Cô cố giữ bình tĩnh, lại hỏi.

"Bọn chúng… có bao nhiêu người?"

"Sáu hay tám tên gì đấy, anh không nhớ rõ."

Tay của Lâm Liên Kiều chợt lạnh nhắt, tím tái, người đàn ông cô dính đến rốt cuộc đáng sợ đến mức nào chứ? Nếu có một ngày, anh biết cô chỉ đang lợi dụng anh, anh liệu có…

Đầu óc Lâm Liên Kiều bị cơn lo lắng bao phủ mà quên mất mình đang nằm trong lòng anh, từng nhịp tim đập mạnh của cô anh đều có thể cảm nhận được.

Đột nhiên anh nắm lấy bàn tay đang lạnh toát của cô làm cô giật mình rút tay lại.

"Em sợ anh à?"

Lâm Liên Kiều lắc đầu, như sợ anh không biết câu trả lời của cô mà cô lắc đầu liên tục rất nhiều lần.

Sở Quân Huân chợt áp tay lên hai bên má của cô, anh nâng mặt cô ngẩng lên, giờ mới nhìn rõ được đôi mắt ấy có phần hỗn loạn.

"Em nghĩ mình qua mặt được anh sao?"

Lâm Liên Kiều nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, anh đang muốn nói gì đây, anh đang muốn vạch trần cô?

Lâm Liên Kiều bị anh dọa đến căng cứng toàn cơ, cô thở mạnh cũng không dám.

"Sở…"

Cô vừa chỉ hé miệng thì đột nhiên phải nín thinh vì hành động bất ngờ của anh ngay sau đó. Anh hôn lên trán cô, vẫn là cử chỉ ôn nhu thường thấy.

"Kiều Kiều, em có thể yên tâm rằng anh sẽ không bao giờ làm hại em, anh thề bằng cả tính mạng của mình. Anh từng nói sẽ bảo vệ em cả đời, em quên rồi sao?"

Những lúc cô sợ hãi muốn tránh anh thật xa thì anh lại níu cô lại bằng những lời lẽ đường mật như thế này, tim cô đập loạn cả rồi, rung động thật rồi, cả khuôn mặt giờ đây cũng ngơ ngác ra.

Đột nhiên, nét mặt của Sở Quân Huân hoá gian manh, nhân lúc cô mất tập trung, anh đột ngột đè cô nằm ra giường, y hệt như lúc ở dinh thự của anh.

"A!"

Lâm Liên Kiều giật bắn người, tròng mắt cô giãn ra mở lớn như vừa bị anh làm cho thức tỉnh.

"Hôm nay anh đã làm được một việc tốt, em có nên làm gì đó để báo đáp anh không?"

Anh rõ là đang hỏi, nhưng ánh mắt lại hiện ra mong muốn rất rõ ràng. Mà mong muốn đó là gì, cô nhìn một cái là biết được ngay, chính vì thế mà đôi gò má ửng hồng đào mới lộ càng lúc càng rõ rệt trên gương mặt của người thiếu nữ.

Đôi mắt cô dần trở nên long lanh, bàn tay đưa lên chạm vào phần xương hàm đẹp sắc sảo của người đàn ông phía trên mình, cô rướn người hôn lên môi anh một cái, giọng nhỏ nhẹ đến mức đi sâu vào lòng người.

"Cảm ơn anh đã bảo vệ an toàn cho cha của em."

Lâm Liên Kiều trong bộ dạng hiện tại quyến rũ đến mê người. Không chỉ đôi gò má của cô ửng đỏ mà gương mặt của Sở Quân Huân cũng thế. Cô làm anh muốn phát điên, muốn cúi xuống gặm nhấm đôi môi căn mọng đó. Nhưng anh lo làm cô sợ mà bỏ chạy mất nên đang rất kiềm chế con thú trong người.


"Em không kháng cự, có nghĩa là muốn anh tiến tới có phải không?"


Sở Quân Huân mong đợi từng giây, chỉ cần cô gật đầu, anh lập tức không cần nhẫn nhịn nữa. Và đúng như nguyện vọng của anh, Lâm Liên Kiều hơi hướng quay mặt đi, nhưng vẫn ngại ngùng gật đầu nhẹ.


Sở Quân Huân nhếch môi cười vui sướng, anh nhanh chóng bộc lộ bản chất nguyên thủy nhất của người đàn ông.


"Vậy em đừng có hối hận, anh không cho em đường lui đâu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK