• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng chuông vào lớp réo lên như thường lệ, nhưng đến khi giảng viên bước vào, tất cả sinh viên với chịu trở về ngồi yên vị.

Nhưng có điều gì đó khác thường ở đây, vì tiết đầu tiên là của một giảng viên khác, nhưng thầy chủ nhiệm lại xuất hiện. Thầy chủ nhiệm của Lâm Liên Kiều tên Điền Văn, tuổi cũng đã hơn lục tuần, mỗi lần thầy ấy đến là lại vác theo một cây thước gỗ dài, cùng tiếng đập bàn mà nửa tháng nay cô nghe cũng quen rồi.

Giọng của thầy Điền còn rất khỏe, rất vang, nói lớn mà chẳng hề có cảm giác bị chói tai.

"Các em trật tự. Thầy có tin vui muốn thông báo, sắp tới khoá mới của chúng ta sẽ tổ chức một khóa tập huấn sức khỏe…"

Thầy Điền còn chưa nói hết, cả giảng đường đã xôn xao lên, đa phần là những gương mặt nhăn nhó không tình nguyện.

"Không phải chứ? Sao nhiều người bảo lên đại học thì chỉ cần học thôi."

"Đúng vậy, tôi ám ảnh những thứ liên quan đến thể dục thể thao lắm rồi."

Thầy Điền lại dùng thước gỗ đập bàn thêm mấy cái để chỉnh đốn sự nhốn nháo này.


"Kêu ca cái gì, ai bắt các em đi tập thể dục chứ? Nghe tôi nói hết đây này."

Sinh viên ngay lập tức im lặng, chỉ còn le que vài tiếng thì thầm không đáng kể. Thầy Điền lần này chỉnh giọng lại nhẹ nhàng hơn để tiếp tục.

"Chúng ta sẽ ở trong môi trường quân đội khắc nghiệt trong vòng hai tuần, để rèn luyện một số kỹ năng cơ bản khi tác nghiệp ở môi trường quân đội, hay ở chiến trường, đây là điều cần thiết để phòng khi chiến sự ở một số nơi xảy ra. Các em nên nhớ, các em là những người đưa tin quan trọng, nên nhất định khi làm việc trong môi trường nguy hiểm sẽ phải có kỹ năng để sống sót và bảo vệ bản thân. Em nào không muốn tập huấn thì có thể xin rút, nhưng tôi đảm bảo thành tích của những người xin rút, ngoại trừ những người có lý do chính đáng, sẽ không tốt bằng những người tham gia đợt tập huấn này, tôi có thể lấy danh dự ra đảm bảo. Nói vậy đi cho gọn."

Trước khi rời đi để nhường lại lớp học cho giảng viên khác, thầy Điền còn nán lại vài giây để nói.

"À, đây là đợt tập huấn không có chi phí, bên phía quân đội sẽ hỗ trợ cho chúng ta toàn bộ, nên các em không phải lăng tăng gì nữa nhé."

Thầy đi rồi, cả lớp lại tiếp tục nhốn nháo bàn tán, Lâm Liên Kiều biết Tổng Uyển Trân bị bệnh tim, cô liền quay sang hỏi.

"Trân Trân, đợt tập huấn này cậu có tham gia được không? Bệnh của cậu…"

Tống Uyển Trân hiểu rõ bệnh tình của mình, gương mặt chẳng có chút nào là buồn bã mà vẫn cười nhẹ nhàng đáp.

"Không sao đâu, tôi lúc nào cũng có thuốc bên mình, vả lại, tôi bị bệnh này cũng không ai muốn làm khó dễ tôi đâu? Chung quy là tôi muốn đi chơi vui cùng mọi người thôi."

Lâm Liên Kiều bất ngờ thúc tay Điềm Á Hiên một cái, cô hơi cười đùa nhưng ý đại khái lại là thật nói.

"Điềm Á Hiên, tới lúc đó lỡ như không có tôi thì tôi giao Trân Trân cho cậu, cậu nhớ để mắt đến cậu ấy đấy."

Điềm Á Hiên cúi mặt gật gù, miệng chỉ nhép nhép đáp.

"Được, được."



Đợt tập huấn cuối cùng cũng tới, hành trang mà Lâm Liên Kiều chuẩn bị không quá nhiều cũng không quá ít. Nhìn xung quanh ai cũng vậy cả, nhưng nhìn lại bên cạnh mình, Điềm Á Hiên cậu ta chỉ mang theo một chiếc túi nhỏ.

"Điềm Á Hiên, chúng ta ở đây tận hai tuần, cậu mang chỉ thế này thì dùng đủ sao?"

Lâm Liên Kiều chỉ tay vào chiếc túi, cô thật sự thắc mắc, chiếc túi nhỏ như thế thì chứa được bao nhiêu đồ chứ?

Điềm Á Hiên khá ngại ngùng, chỉ cười cười xoa đầu. Tống Uyển Trân đột nhiên lên tiếng, sự dịu dàng của cô ta làm Điềm Á Hiên có chút đỏ mặt.

"Không sao, cậu có thiếu gì thì cứ nói với tôi, tôi cho cậu mượn, tôi đem nhiều thứ vào đây lắm đấy."

Tiểu Đào nghe thấy liền cười phá lên, đến choàng tay Tống Uyển Trân nhắc nhở.

"Trân Trân, Điềm Á Hiên là nam, sao cậu ấy có thể dùng đồ của cậu chứ?"

"Không phải, ý tôi là…"

Tống Uyển Trân vội xua tay giải thích, ý của cô ta là những vật như thuốc chống muỗi hay đại loại như thế, chứ không phải là thứ đồ mặc là Tiểu Đào nhắc tới.

Nhưng chưa kịp giải thích gì, tiếng hô lớn gọi tập trung của một quân viên vang lên làm mọi người phải nhanh chóng tập trung.

Tống Uyển Trân gây ra hiểu lầm mà chưa được giải thích, cô ta chỉ biết ngại ngùng nhìn Điềm Á Hiên với vẻ áy náy.

Một sân tập lớn có sức chứa năm nghìn người đang tập trung đông đúc các tân sinh viên của Học viện báo chí. Sau tiếng hô lớn, tất cả đều đứng nghiêm thành hàng ngay ngắn, không ai dám láo nháo dù chỉ một chút.

"Mọi người nghe kỹ đây, nơi này kỷ cương nghiêm minh khác xa với cuộc sống bên ngoài, nên ai cũng phải đọc và nhớ rõ các quy tắc để tránh bị khiển trách, nặng nhất là bị phạt…"

Trong lúc vị quân viên đó đang phổ biến một số quy tắc, Lâm Liên Kiều vô tình nhìn lên thì thấy một bóng người quen thuộc đang đứng phía trên tường cao kia quan sát.

Cô nhìn thấy rất rõ, đó là Sở Quân Huân, tâm trạng đang bình thường thì bỗng chốc bị anh phá ngang. Cô ngay tức khắc cúi mặt xuống như đang né tránh, trong lòng lại lầm bầm giận hờn.

"Người trăm công nghìn việc cũng có thời gian đến đây xem náo nhiệt sao? Hừ."

Người đứng trên cao kia cũng không dễ chịu là mấy, đã nửa tháng không gặp, vậy mà cô mới nhìn lên một giây đã quay bẵng đi, làm như rất ghét bỏ. Anh khó chịu đến mức bàn tay bám chặt vào vách tường, trong suy nghĩ chỉ muốn ngay lập tức đi xuống lôi cô rời khỏi đó.

Bất ngờ, một bàn tay đặt lên vai anh, Sở Quân Bội Nhi đột ngột xuất hiện ở ngay phía sau, cô ta chống một bên nạn, cái chân bị gãy chưa lành hẳn vẫn cố vác thân tới đây. Bởi ngay khi nghe các sinh viên trong đó có Lâm Liên Kiều sẽ đến đây tập huấn, cô ta liền đứng ngồi không yên, biết chắc anh sẽ đến đây mà cô ta cũng đến tìm anh.

Nhưng khi đến lại thấy anh không trực tiếp ra mặt, chỉ đứng từ xa quan sát nên trong lòng cô ta cũng không quá vội vàng hấp tấp, chỉ nhẹ nhàng lại gần hỏi.

"Anh, có phải anh đến đây vì Lâm Liên Kiều không?"

Sở Quân Huân âm sắc từ giọng nói trầm xuống, anh đáp.

"Không phải."

Thái độ của anh cứ có gì đó không đúng, nó càng làm cho Sở Quân Bội Nhi có nhiều hy vọng hơn, cô ta vờ như rất quan tâm mà hỏi tiếp.

"Hai người đang giận nhau à? Có thể nói cho em biết là vì chuyện gì không? Có thể em giúp được thì sao?"

"Không có, anh và cô ấy vẫn đang rất tốt."

Sở Quân Huân nói rồi liền xoay người bỏ đi, anh không muốn nhắc đến chuyện này, cũng không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện. Trong lòng anh đang rất không vui, chỉ muốn được yên tĩnh.

Cái giọng nói không còn tươi tỉnh như ngày nào khi nhắc đến Lâm Liên Kiều của Sở Quân Huân rõ nói lên là giữa hai người có vấn đề, Sở Quân Bội Nhi biết anh không muốn thừa nhận, chắc cũng vì để giữ thể diện cho chính mình.

Trong lòng của cô ta thầm cười xảo trá.


"Nếu anh thấy khó xử quá thì để em, em cắt đứt mối quan hệ này giúp anh."


Sở Quân Bội Nhi nghĩ thầm, ngay tức thì cô ta giả vờ vì đuổi theo anh mà trượt chân, cả thân mình không thể làm chủ mà ngã rầm xuống.


"Á…"


Tiếng nạn rơi cộng với tiếng hét của cô ta ngay lập tức thu hút sự chú ý không chỉ của Sở Quân Huân mà còn cả những người đang đứng phía bên dưới nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK