Lâm Diễm Tinh không biết vì sao mà bụng bỗng nhiên đau nhói, có cảm giác nặng nề. Cô ta gồng người lên, một tay bám vào cạnh bàn, một tay vẫn cố cầm viết giải đề.
Nhưng những cơn chột cứ vài giây lại nhói lên khiến cô ta không thể nào ngồi yên được trên mặt ghế gỗ cứng.
Đúng lúc này, giám thị lại đi ngang qua liền chú ý đến hành động kỳ lạ của cô ta. Nhích cặp mắt kính dày lên, cô giám thị này nhíu mày nhìn cô ta nói.
"Em bị làm sao vậy, sao cứ quắn quéo người mãi thế, hay đang gian lận?"
Trong đầu của giám thị lúc nào cũng chỉ có như thế, nói xong còn lật ngang dọc giấy thi của Lâm Diễm Tinh lên.
Lâm Diễm Tinh mím chặt đôi môi nhợt nhạt không còn chút máu, cô ta xót bụng đến mức giọng cũng run lên, cố giải thích từng chữ nặng nề.
"Không… không phải. Em chỉ là… cảm thấy…"
Cô ta nói mà như đĩa hát xước nên bị chập chờn. Cô giám thị lại chỉnh cặp kính rồi nhìn xuống hai chân đang thắc chặt vào nhau của cô ta, rồi nhìn lên thấy từ da tay đến da mặt của cô ta đều sởn cả lông tóc liền hiểu ra. Thái độ bớt nghiêm khắc, cô giám thị nói.
"Mặt của em tái mét cả rồi, hay là đến phòng y tế đi."
"Không được, em phải hoàn thành… bài thi."
Lâm Diễm Tinh cố chấp cầm bút dù cho quân giặc đang ùn ùn kéo đến nơi rồi. Đây là kỳ thi quan trọng, nên cô ta cố chấp như vậy cũng phải, giám thị cũng không ép uổng cô ta.
"Tùy em. Nếu vậy thì ngồi cho ngay ngắn vào."
Trên bài làm của Lâm Diễm Tinh vẫn chưa viết được một phần tư trang giấy dù cho thời gian đã trôi qua gần ba mươi phút. Lâm Diễm Tinh mỗi lần đọc đề là lại choáng váng vì cơn đau bụng bất chợt ập tới, nó không những không thuyên giảm theo thời gian mà tần xuất kéo đến càng lúc càng nhiều.
Bàn tay run làm cho nét chữ nguệch ngoạc khiến cô ta tức điên, bàn tay nắm chặt cây bút chỉ thiếu việc cào rách bài thi. Cô ta vừa chống chọi với cơn đau thắt vừa đay nghiến nghĩ về Lâm Liên Kiều.
"Chết tiệt, Lâm Liên Kiều, chắc chắn là cô ta làm, mình không nên cả tin mà ăn cái thứ đó."
Bây giờ cô ta có nhận ra điều gì thì cũng đã muộn, cơn đau lại cuộn lên liên tiếp khiến gương mặt của cô ta không thể nào ở trạng thái bình thường được, mỗi lúc càng méo xệch khó coi.
Cô ta cố điều chỉnh hơi thở, hít vào thở ra, thư giãn đầu óc như một cách tốt nhất để lấy lại tập trung.
"Mình phải nhịn, phải nhịn, phải thi đậu đại học y."
Lâm Diễm Tinh quyết tâm như thế vì đại học y là trường duy nhất tuyệt đối không có chuyện có thể mua điểm để vào học. Người học ở đây sẽ là những bậc anh tài ưu tú nhất, tương lai thì khỏi nói, vô cùng sáng lạng.
Nếu lần này cô ta bỏ thi thì còn có thể làm lại vào năm sau, nhưng cô ta không muốn phải đợi cả một năm nữa mới thi lại, nó quá tốn thời gian.
Nhưng thứ đau bụng mà Lâm Diễm Tinh đang mắc phải, khi đến cực hạn thì giống như pháo bom ngoài chiến trường, nổ một cái ai cũng phải chết vì "ngạt".
Lâm Diễm Tinh cố lắm, nhưng sự thật là cô ta không cầm cự được, trong căn phòng vốn yên ắng đột nhiên lại xuất hiện một âm thanh kỳ lạ.
Một sĩ tử ngồi ngay phía sau Lâm Diễm Tinh bất chợt mặt nhăn lại như nho khô, người này nhanh chóng ngồi ngửa ra sau bịt kín mũi.
"Mùi gì thế, thật kinh quá."
Có người lên tiếng phàn nàn, Lâm Diễm Tinh sững sờ hoảng hồn nhìn quanh thì thấy không chỉ một mà tất cả những người ngồi quanh cô ta đều ngửi được thứ mùi gì đó rất dị hợm. Để bảo toàn danh dự cô ta liền quát.
"Nhìn tôi làm gì? Không phải tôi."
"Cô mau cút khỏi đây mà chui vào nhà xí đi, cô ở đây gây ô nhiễm thế này thì ai mà thi được."
Âm thanh và mùi phát ra ai cũng biết là từ cô ta, vậy mà cô ta vẫn cố cãi chày cãi cối.
"Tôi gây ô nhiễm lúc nào? Các người có quyền gì mà đuổi tôi?"
Lâm Diễm Tinh chột dạ đến mức lớn tiếng tranh cãi, nhưng cơn quặn thắt trong bụng lại nhói lên, khiến cô ta gồng mình lên mất tự nhiên.
Có người còn thẳng thừng lên tiếng mỉa mai.
"Nhìn bộ dạng của cô kìa, thế mà còn không nhận."
Phòng thi đang nghiêm túc lại nổ ra mấy tiếng tranh cãi, cô giám thị cũng không chỉ khoanh tay đứng nhìn. Chiếc thước gỗ dài chừng một cánh tay gõ mạnh xuống bàn hai cái, ai cũng trở nên im bặt.
"Trật tự hết đi, đây là phòng thi hay là cái chợ vậy. Có muốn tôi đuổi hết khỏi phòng thi không?"
Đấy là cô giám thị vẫn chưa ngửi được thứ mà những người ngồi quanh Lâm Diễm Tinh ngửi được, bọn họ không có cách nào phản biện đành ôm sự bất mãn mà tiếp tục làm bài.
Lâm Diễm Tinh được một phen đắc ý mà nhếch môi, mắt liếc hoáy.
"Hừ, đáng đời."
Yên ổn được chừng năm phút, lần này bụng của Lâm Diễm Tinh sôi lên ùng ục, cảm giác giống như nước từ trên thượng nguồn đổ xuống vậy, vô cùng dữ dội.
Móng tay của cô ta cào lên mặt bàn, đầu óc không thể nghĩ đến việc khác ngoài cái nhà vệ sinh.
"Mình sắp chịu… hết nổi rồi."
Dòng áp lực như muốn đập tan thành lũy mà tràn ra ngoài, Lâm Diễm Tinh hiểu rõ sức chịu đựng của cô ta đã đến giới hạn, cô ta phải nhanh giải quyết, nếu không bài thi cũng làm không được, mà mặt mũi gặp ai cũng không có.
"Được rồi, đi giải quyết năm phút rồi vào tiếp tục làm vậy."
Lâm Diễm Tinh quyết tâm giải quyết thật nhanh, cô ta lật cật xin ra khỏi phòng thi, dáng đi ngả nghiêng vì đang cố giữ chặt cửa khẩu của cô ta bị người khác nhìn thấy mà thầm cười cợt nhả.
Thành công đến được nhà vệ sinh, Lâm Diễm Tinh liền chạy ngay vào đó một mạch gần hai mươi phút. Được giải quyết "nỗi buồn sầu thảm" đầu óc của cô ta lân lân quên cả thời gian.
Giám thị đứng bên ngoài canh cũng sốt ruột, liền đi vào trong đập cửa.
"Lâm Diễm Tinh, em ở trong đó lâu quá đấy, đang xem tài liệu gì sao?"
Cũng đúng vào ngay lúc này, bên trong buồng vệ sinh phát ra một tiếng động lớn đã thế còn kéo dài lê thê như dòng trường giang, Lâm Diễm Tinh đã cố nhưng cô ta quả thật không ngăn lại được.
Cô giám thị cũng đột nhiên trở nên nhẹ nhàng tình cảm hẳn.
"Được rồi, em cứ tiếp tục đi. Cô ra ngoài đợi."
Lâm Diễm Tinh bên trong đang siết chặt bàn tay, gương mặt đen xị lại như đít nồi, tròng mắt trợn ngược, ngọn lửa căm hận tràn lên đỉnh đầu khiến cô ta run rẩy toàn thân mà nghiến răng kin kít tự nói.
"Mình chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như lúc này, Lâm Liên Kiều, tôi sẽ không tha cho cô."
Kết quả, buổi thi hôm đó khi cô ta trở lại thì chỉ còn có năm phút, cô ta bỏ trống hơn một nửa bài thi, vậy là không cần công bố kết quả cũng biết số phận của cô ta như thế nào.
Chưa hết, việc cô ta đánh rắm trong phòng thi còn được lan truyền, mới đó mà cô ta đã được đặt cho biệt danh "nữ hoàng mùi rắm".
Lâm Diễm Tinh tức đến điên tiết, cô ta ấm ức, phẫn nộ đến mức muốn giết Lâm Liên Kiều ngay lập tức, nhưng đó chỉ là trong suy nghĩ. Lâm Liên Kiều là người của Sở Quân Huân, cô ta không dám trực tiếp động vào.