"Đúng là không nói dối. Nhưng quả thật cô rất ngốc nghếch, nếu đêm đó chịu yên phận làm người phụ nữ của tôi thì đã không phải khổ tâm nói dối tới lui như thế này."
Lâm Liên Kiều nhìn vào ánh mắt gian manh kia là biết ngay anh ta đang nghĩ gì trong đầu, anh ta nhẫn nhịn chỉ để đợi đến ngày này, ý nghĩ muốn cô trở thành người phụ nữ của anh ta chưa bao giờ từ bỏ.
Cô bỗng dưng cảm thấy cơn nguy hiểm khi ở cùng phòng với anh ta đã quay trở lại.
Nhưng cũng không ngồi yên mà đợi anh ta nhào đến xẻ thịt. Từ khi trọng sinh trở lại, cô đã phát hiện ra một năng khiếu mới của mình, đó là diễn kịch.
Bất chợt cô kêu lên một tiếng, mặt mày nhăn khúm lại đau đớn nhìn xuống cánh tay bị thương.
"A, tay tôi đột nhiên lại đau quá, chắc lúc nãy anh kéo mạnh nên bị rách chỉ ra rồi."
Thẩm Dịch Nhiên nheo mắt nghi ngờ liền bước tới kiểm tra, anh ta xắn tay áo của cô lên xem, quả nhiên máu đã thấm qua lớp băng bó, cô cũng không ngờ miệng của cô lại linh ứng đến vậy.
Mặt Thẩm Dịch Nhiên trở nên cau có, giọng hừng hực không vui, nói nặng lời thì không phải, mà nhẹ cũng không phải là nhẹ.
"Không lẽ thuốc vào người cô đều biến thành nước lã hết à? Sao có vết thương nhỏ mà lâu lành vậy? Đợi đó tôi đi gọi bác sĩ."
Nói rồi, anh ta nhanh chóng đã rời khỏi phòng. Lâm Liên Kiều vừa rồi còn nhăn nhó, bây giờ đã nở nụ cười hí hửng. Cô đưa cánh tay bị thương lên, dù có đau thật nhưng cũng không đau đến mức thấu tâm can, cô cúi đầu hôn chụt lên vết thương một cái.
"Cưng đã cứu chị hai lần rồi đó."
…
Sáng hôm sau, buổi tiệc chín giờ sẽ bắt đầu đón khách. Lâm Liên Kiều cố ý dậy thật sớm, trang điểm kỹ một chút để đảm bảo không ai nhận ra cô.
Cô dậy từ sáu giờ rưỡi, tới giờ cũng đã ở trong phòng tắm gần hai tiếng rồi mà vẫn chưa thấy bước ra.
Đến Thẩm Dịch Nhiên cũng sốt ruột, phải đến gõ cửa rầm rầm để hối thúc.
"Cô chết ở trong đó rồi hay sao mà chưa chịu ra ngoài nữa? Tôi cũng cần phải chuẩn bị đấy."
Lâm Liên Kiều vừa trả lời vọng ra, vừa đeo vội một chiếc bông tai nữa là xong.
"Tôi xong rồi, sẽ ra ngay đây."
Chỉ vài giây sau câu nói, cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra sau hai tiếng đóng chặt. Thẩm Dịch Nhiên trong giây lát bỗng chốc đứng hình vì suýt chút đã không nhận ra cô.
Cô mặc một chiếc váy đuôi cá màu nâu nhạt rất ôm dáng, chiếc cổ áo rẻ ra hai bên cánh vai làm lộ chiếc xương quai xanh đẹp như đúc, cùng với hai tay áo dài vừa hay lại che được vết thương.
Đến tóc cô cũng búi thấp, trên đầu còn đội thêm một chiếc mũ lưới phủ xuống gần phân nửa gương mặt. Thường ngày cô không trang điểm, vậy mà bây giờ viền mắt thì tô đậm, viền môi cũng kẻ dày hơn, tô son màu trầm. Nói một cách khách quan, nhìn cô như già dặn hơn cả chục tuổi.
Thẩm Dịch Nhiên đứng khoanh tay tựa người vào cạnh tường gần cửa, đưa ánh mắt quét qua người cô từ trên xuống dưới rồi liếm nhẹ môi dưới, giọng nói lẫn ánh mắt có ẩn ấp chút lưu manh.
"Thật không nhìn ra được cô còn có dáng vẻ này đấy."
Lâm Liên Kiều đứng khựng lại, đột nhiên cô xoay người, xắn váy đưa chân ra đạp mạnh anh ta vào trong nhà tắm, sau đó nhanh tay còn đóng sầm cửa lại. Đứng bên ngoài cô nói.
"Mau chuẩn bị nhanh đi, trễ rồi."
"Kiều…"
Thẩm Dịch Nhiên bất ngờ bị chọc điên tiết lên định mắng, nhưng quên mất anh ta còn chưa biết tên thật của cô, cơn tức tối nhân hai như muốn nổ tung.
"Cô đợi đó, sau buổi tiệc liền biết tay tôi."
Nửa tiếng sau, Thẩm Dịch Nhiên và Lâm Liên Kiều đã xuất hiện ở sảnh tiệc, cô khoác hờ tay anh ta với cương vị là người đồng hành mà đi vào.
Khách mời đến cũng khá đông rồi, Lâm Liên Kiều bày ra tâm trạng háo hức nhìn xung quanh, nhưng thực chất là muốn tìm Tống Uyển Trân.
Thẩm Dịch Nhiên đột nhiên ghé sát tai cô hỏi nhỏ.
"Người cần tìm đã đến chưa?"
Lâm Liên Kiều liền đáp gọn hai từ.
"Chưa thấy."
Cô lại tiếp tục nhìn quanh, Thẩm Dịch Nhiên lại nói tiếp.
"Làm gì thì làm, nhưng nếu để liên lụy tới tôi thì cô lẫn bạn của cô đều chết chắc. Nhớ lấy cái tên yếu ớt kia còn trong tầm ngắm của tôi đấy."
Đột nhiên Lâm Liên Kiều có phản ứng giật mình, Thẩm Dịch Nhiên nhất thời nghĩ cuối cùng cô cũng biết sợ rồi, nhưng cái nhếch môi đắc ý nở ra chưa đến một giây đã tắt lụi khi anh ta nghe cô nói.
"A, tôi thấy cô ấy rồi, tôi đi một lát sẽ quay lại."
Cô nói rồi, buông tay anh ta ra dứt khoát bước đi nhanh chóng.
Thẩm Dịch Nhiên đờ đẫn người ra vì có cảm giác mình bị biến thành kẻ thừa thãi, xoè bàn ra cũng không đủ đếm được số lần anh ta bị cô ngó lơ.
Anh ta bỗng nhiên quay ngoắt cười phì một cái, miệng nghiến răng, tự nói thầm.
"Sao người đáng ghét như cô ta mà đến giờ mình vẫn còn hứng thú chứ? Thật nực cười, ha."
Phía bên kia, Lâm Liên Kiều tự tin tiến đến gần Tống Uyển Trân, dù sao Tống Thanh Chương cũng mới chỉ gặp cô một lần, mà lần này cô lại trang điểm khác đi, nên cô cũng không quá lo lắng bị ông ta nhận ra.
Cô nhân lúc Tống Thanh Chương đang nói chuyện với một vài vị khách, chân liền di chuyển nhanh hơn. Lúc tới gần Tống Uyển Trân, cô giả vờ làm rơi chiếc túi, quả nhiên cách này đã thu hút sự chú ý của cô ta. Lúc cô ngẩn đầu lên, Tống Uyển Trân ngay lập tức nhận ra cô. Cô hất nhẹ đầu ý bảo cô ta đi theo mình, rồi lướt qua cô ta một cách nhanh chóng.
Tống Uyển Trân không nghi ngại điều gì, liền bước tới nói nhỏ với cha cô ta.
"Cha, con đi vào nhà vệ sinh dặm lại lớp trang điểm một lát."
Tống Thanh Chương thấy Tống Uyển Trân quan tâm đến ngoại hình như thế, xem ra đã không còn bài xích chuyện xem mắt nữa rồi, nên ông ta đồng ý ngay mà không hoài nghi gì.
"Ừm, đi nhanh rồi quay lại đó, cha vừa tìm thấy một đối tượng cho con rồi. Cố gắng trang điểm kỹ một chút."
"Vâng, cha."
Tống Uyển Trân vừa nghe xong, mi mắt bỗng chốc sụp xuống, nói rồi liền quay lưng bước đi nhanh đến nhà vệ sinh.
"Kiều Kiều, sao cậu đến được đây vậy?"
Sắc mặt của Tống Uyển Trân trở nên mừng rỡ, cô ta không ngờ rằng còn có thể gặp cô ở đây được.
Lâm Liên Kiều nhìn đôi mắt có chút sưng kia của Tống Uyển Trân, chắc hẳn cô ta đã khóc cả đêm qua. Vừa rồi cô cũng thấy, Tống Thanh Chương chưa đến được bao lâu đã tăm tia đối tượng kết hôn cho cô ta rồi, đúng là hết nói nổi.
"Trân Trân, tôi biết những cuộc hôn nhân vì lợi ích chẳng có gì tốt đẹp, nó sẽ làm khổ cậu cả đời đó. Vậy nên tôi đến để giúp cậu, tôi không thể trơ mắt nhìn bạn của mình chịu khổ."
Tống Uyển Trân rưng rưng ngước nhìn cô rất cảm kích, nhưng thật sự cô ta cũng rất khổ tâm, giọng nói có phần ghẹn ngào.
"Kiều Kiều, tôi cũng không muốn bị gả đi chút nào, nhưng cách gì thì tôi cũng thử rồi, đều vô dụng với cha tôi cả thôi. Nếu tôi không giúp được gì cho nhà họ Tống, mẹ tôi, những người xung quanh tôi, cũng không yên được với ông ấy."
Lâm Liên Kiều nhướng mắt thấp thoáng có sự ranh mãnh, cô đặt tay lên vai cô ta, kiên định nói.
"Yên tâm đi, cách của tôi nhất định không làm liên lụy đến ai hết. Nhưng việc này cần cậu can đảm, cậu có dám làm không?"
Cô vừa nói dứt, hai mắt Tống Uyển Trân từ từ mở lớn, giống như cánh cửa hy vọng lại mở ra với cô ta một lần nữa, nét mặt thoáng hiện lên chút ánh sáng rạng rỡ.
"Thật sao?"