• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Quân Bội Nhi bị đưa trở về dinh thự, cô ta ngay lập tức nhận ra, so với khung cảnh sáng nay rời khỏi, thì bây giờ khắp dinh thự toàn là những tốp quân lạ mặt đứng canh gác. Ngay cả những người làm trong nhà, cũng nhìn cô ta bằng một ánh mắt khác lạ, không hề kính nể cúi chào như mọi khi.

Trong lòng tựa hồ có bất an, nhưng cô ta không nghĩ ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cô ta nhanh chóng chạy nhanh vào nhà, ý định đi gặp cha cô ta, nhưng không ngờ, mọi người đã có mặt đầy đủ ở phòng khách. Bầu không khí có phần trầm lắng, gương mặt ai nấy cũng mang một nét căng thẳng.

"Cha, mẹ, đã xảy ra chuyện gì sao? Một tên thượng sĩ bên cạnh Sở Quân Huân vừa rồi dám chĩa súng vào đầu con. Hắn ta không xem con, cũng như không xem gia đình ta ra gì nữa rồi."

Sở Quân Bội Nhi không giấu được nỗi bực tức, muốn Lưu Quang Tĩnh và Thái Mỹ làm chủ cho cô ta. Gia đình Thủ tướng là gia đình cao quý, sao có thể bị đối xử như thế. Nhưng cho dù không phải là con gái thủ tướng thì trong quân đội cô ta vẫn là người có cấp bậc cao, bị đối xử như một tù nhân khiến cô ta thấy bản thân bị sỉ nhục.

Thế nhưng Lưu Quang Tĩnh còn chưa lên tiếng thì, em trai thứ hai mới mười bảy tuổi của cô ta đã đập tay đứng bật dậy, lớn giọng hằn hộc.

"Chị còn chưa biết gì sao? Không phải chỉ là một tên thượng sĩ nhỏ nhoi, mà đến cả hôn phu của chị cũng không xem gia đình chúng ta ra gì rồi."


Sở Quân Bội Nhi nhíu mày khó tin.

"Quang Bảo, em nói vậy là sao?"

Lưu Quang Bảo tuổi trẻ không kiềm chế được cảm xúc, mọi sự tức giận đều thể hiện rõ mồn một ra bên ngoài.

"Còn sao nữa, là Sở Quân Huân làm phản rồi. Mới một tiếng trước, năm quân doanh lớn nhất ở biên giới đều đồng loạt gửi thư báo đến, quyền kiểm soát bây giờ đã về tay Sở Quân Huân, quân doanh ở phía đông Hoa thành cũng vừa bị hắn chiếm lấy. Hắn lợi dụng sự tin tưởng của cha mà hành động không một kẽ hở, đánh úp chúng ta đến trở tay không kịp."

Sở Quân Bội Nhi nghe xong, sắc mặt tái nhợt không giấu được vẻ bàng hoàng.

"Làm… làm sao có thể chứ? Anh ấy lấy đâu ra… nhiều quân đến như vậy?" 

Bất chợt, cô ta trở nên khẩn trương, tròng mắt mở lớn, dồn dập hỏi.

"Vậy đội quân hộ vệ đâu. Bọn họ đâu rồi? Sao bọn họ không ở đây bảo vệ chúng ta?"

Sở Quân Bội Nhi đang nhắc tới đội sát thủ, thường thì trong những lúc như thế này, bọn họ phải có mặt đầu tiên mới phải. Bỗng nhiên, một tiếng thở dài ngán ngẫm phát ra. Lưu Quang Huy, em trai đầu của cô ta lên tiếng chen vào, tính tình của cậu ta có vẻ không vồ vập như đứa em trai kém mình bốn tuổi kia.

"Chị đừng hỏi nữa, ngay cả cha còn không biết thì làm sao bọn này biết được. Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, một người cũng không thấy bóng dáng. Nếu bọn họ có ở đây, Sở Quân Huân còn lâu mới chiếm được dinh thự, lẫn phủ Thủ tướng."

Sở Quân Bội Nhi liên tục tiếp nhận tin xấu, rõ là ngày vui của cô ta, nhưng mọi chuyện chỉ sau vài tiếng đồng hồ lại chuyển sang một thế cục hoàn toàn khác. Cô ta có chút kích động, quỳ thụp xuống bên cạnh ghế của Lưu Quang Tĩnh, lay lắc mạnh tay của ông ta.

"Cha, cha nói gì đi, sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Mới sáng nay vẫn còn yên ổn… Hay, chúng ta gọi cứu viện. Mười hai thống soái dẫn quân tấn công cùng một lúc, chắc chắn sẽ giả vây được cho chúng ta."

Thái Mỹ thương xót con gái, nhanh chóng đỡ cô ta đứng dậy. Nét mặt não nề liền giải thích.

"Bội Nhi à, đường liên lạc ra bên ngoài đã bị ngắt hoàn toàn. Toàn bộ bồ câu đưa thư trong nhà đều biến mất trong một đêm. Đều là do… trong dinh thự của chúng ta có nội gián của Sở Quân Huân. Không phải một vài mà là hơn một nửa. Có thể thấy cậu ta đã lên kế hoạch cho chuyện này từ rất lâu rồi."

Thái Mỹ có vẻ tự trách, một tay bà ta quán xuyến trong dinh thự, tuyển chọn người làm nghiêm ngặt, vậy mà hoá ra bấy lâu nay đều nuôi nội gián. Lúc mới biết tin, bà ta như suýt ngất đi.

Sở Quân Bội Nhi càng đau khổ hơn, hai mắt của cô ta nổi lên những sợi tơ máu, bàn tay siết chặt chiếc váy trắng tinh được thiết kế riêng cho buổi diễu hành long trọng. Vậy mà chẳng mấy chốc từ một người sắp trở thành cô dâu hạnh phúc nhất, lại biến thành bộ dạng của kẻ thảm hại bị chính người cô ta yêu nhất lừa gạt.

Dẫu biết rằng hôn nhân này là do chính cô ta ép buộc, nhưng để vì khước từ nó mà đến mức anh phải làm phản, chống đối lại cha cô ta, đó là việc cô ta chưa từng nghĩ đến. Không lẽ anh ghét cô ta đến vậy sao? Không muốn ở bên cạnh cô ta đến vậy sao? Thà rằng trở thành kẻ trở mặt đáng khinh bỉ cũng không muốn cưới cô ta?

Bao nhiêu câu hỏi hiện ra trong đầu cô ta lúc này chính là bấy nhiêu mũi dao đang đâm thẳng vào ngực của cô ta. Tình yêu điên cuồng dần chuyển sang căm hận.

Từ đầu đến cuối chỉ có Lưu Quang Tĩnh là bình thản nhất. Ông ta một khi lên tiếng, thì ai cũng phải nhường lời.

"Thôi ca thán đi. Ta bây giờ vẫn là Thủ tướng, việc làm của Sở Quân Huân là phản bội, dĩ nhiên sẽ không được lòng quân, cộng thêm hắn có hiềm khích với những thống soái còn lại, nếu hắn muốn ngồi lên vị trí này một cách danh không chính, ngôn không thuận như vậy, thì dù có tài giỏi đến mức nào, cũng sẽ không trụ nổi quá ba tháng. Hắn vẫn còn cần chúng ta, nên sẽ không làm gì chúng ta đâu."

Lưu Quang Tĩnh tự tin nói. Ông ta đã biết hiềm khích giữa các thống soái khác và Sở Quân Huân từ trước, nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ để kìm hãm thế lực của anh, cũng là để đề phòng những lúc như thế này. Ông ta tự mình đề bạc anh, vì phát hiện anh có tài cầm quân, rất hữu dụng cho ông ta. Nhưng cũng chính ông ta luôn âm thầm kiêng dè anh, vì sợ một ngày nào đó dã tâm của anh trỗi dậy. 

Vỗn nghĩ hôn sự này sẽ giúp ông ta như hổ mọc thêm cánh, không ngờ lại khiến bản thân trong một đêm rơi xuống đáy vực. Nói bất mãn, ông ta có, nhưng ông ta không để bản thân rơi vào hỗn loạn, lại khiến Sở Quân Huân thêm đắc ý.

"Tất cả đều là do chị một mực đòi cưới hắn. nếu không có buổi lễ đính hôn này, hắn sẽ có cơ hội cắn chúng ta chắc? Đúng là nuôi ong tay áo, dẫn sói vào nhà mà."

Lưu Quang Bảo nóng nảy chỉ tay thẳng mặt Sở Quân Bội Nhi không khác gì đang mắng cô ta. Trước khi xảy ra chuyện này, cậu ta vẫn một hai gọi Sở Quân Huân là anh rể, đúng là thời thế đổi thay, cậu ta cũng lật mặt nhanh như chong chóng.

Thái Mỹ rất không hài lòng với thái độ này của cậu ta, bà ta liền nhăn nhó ra mặt, nghiêm khắc nói.

"Im miệng, sao lại hỗn hào với chị con như vậy?"

Lưu Quang Bảo cố chấp cãi lại.

"Mẹ à, con nói không đúng sao?"

Đột nhiên, Lưu Quang Tĩnh hừm nhẹ một tiếng, liếc mắt sang nhìn cậu ta.

"Quang Bảo, con cũng đang mắng ta sao?"

Lưu Quang Bảo lập tức rụt người, ấp a ấp úng.

"Con… con không có ý đó."


Lưu Quang Tĩnh thở hắt ra một hơi, lại nói tiếp.


"Bây giờ có trách cứ ai cũng không thay đổi được gì đâu. Sở Quân Huân muốn nắm thực quyền, còn phải đến thương lượng với ta, ta phải nghỉ ngơi giữ sức."


Ông ta đứng dậy, định rời đi thì bất chợt bị câu nói của Sở Quân Bội Nhi làm cho chùn bước.


"Cha, thời gian tới… có lẽ Sở Quân Huân sẽ không đến được đâu. Anh ta vừa rồi bị đâm, còn bị trúng một phát đạn. Có thể… đang trong cơn nguy kịch."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK