Từ lúc vào cổng, cấp dưới đã báo cho anh ta biết là Sở Quân Huân đến, nên anh ta cũng không quá bất ngờ, còn cho rằng anh đến rất đúng lúc. Bây giờ coi như Lâm Liên Kiều là hôn thê của anh ta rồi, anh có muốn cướp, cũng cướp không nổi.
Trong căn phòng tiếp khách lúc này, chỉ có một mình Sở Quân Huân đang đợi sẵn. Trong tâm thế là một chủ nhà, thẩm Dịch Nhiên tỏ ra vô cùng niềm nở, thoải mái chào đón anh như hai người chưa từng có cuộc ẩu đả.
"Không biết Sở Quân thống soái đến thăm, tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì nhiều, xin lượng thứ."
Trái ngược với thái độ vui vẻ ra mặt của Thẩm Dịch Nhiên, Sở Quân Huân lại lạnh lùng cứ như băng tuyết nghìn năm, ánh mắt nhìn anh ta còn có phần kiềm chế, cố gắng nói chuyện một cách điềm đạm.
"Thẩm thống soái không cần phải chuẩn bị, tôi không dự định ở đây lâu."
Thẩm Dịch Nhiên biết rõ mục đích của anh đến đây, những vẫn tỏ ra ngây ngốc, nét vờ vịt không hiểu lại cố ý phô trương ra rõ như ban ngày.
"Ồ, vậy sao? Không biết anh đại giá quang lâm đến đây là vì chuyện gì?"
Sở Quân Huân không vòng vo tam quất, anh trực tiếp vào thẳng vấn đề, đáp lại vô cùng ngắn gọn.
"Đến tìm vợ."
Thẩm Dịch Nhiên trợn mắt kinh ngạc, biểu cảm có phần quá lố.
"Vợ? Anh nhìn trúng cô gái nào ở Cửu Lạc thành của tôi rồi sao?"
Sở Quân Huân quả thật chẳng thể nói chuyện một cách đàng hoàng khi anh ta cứ bày ra khuôn mặt cợt nhả đó. Bỗng nhiên, anh trực tiếp nắm lấy cổ áo của anh ta, ánh mắt lườm như đao kiếm.
"Đừng giả khờ khạo nữa, ở đây chỉ có tôi và anh, tôi không ngại nói thẳng, giao Lâm Liên Kiều ra đây, cô ấy vốn là người của tôi."
Thẩm Dịch Nhiên trưng mắt dửng dưng nhìn anh, đột nhiên anh ta phì cười, môi nhếch lên kênh kiệu đáp lại.
"Ở Hoa thành, anh quên anh đã nói những lời gì làm tổn thương cô ấy rồi ư? Còn có mặt mũi đến đây đòi người? Tôi cũng không ngờ mặt anh có thể dày đến mức này đấy."
"Chuyện giữa tôi và cô ấy không đến lượt anh xen vào, mau giao người ra đây."
Sở Quân Huân không đủ nhẫn nại nữa, anh hét lớn vào mặt anh ta, bàn tay cố siết mạnh hơn.
Thẩm Dịch Nhiên không mấy lúng túng, bộ dạng còn ra vẻ rất thư thái hất tay anh ra.
"Bình tĩnh đi, tôi có nói là không giao người sao? Tối nay tôi sẽ đưa anh đi gặp cô ấy, nhưng cô ấy có chịu đi cùng anh hay không là chuyện tôi không dám chắc."
Thẩm Dịch Nhiên vô cùng tự tin, anh ta tin chắc nếu Lâm Liên Kiều đã không biết sự thật thì có gặp Sở Quân Huân, có nghe anh giải thích gì đi chăng nữa, đối với cô cũng chỉ là dối trá cả. Nhưng nếu để Sở Quân Huân thấy cô và anh ta cùng đeo nhẫn đính hôn, âu âu yếm yếm với nhau, thì chắc chắn sẽ rất thú vị đây.
Thời gian nhanh chóng trôi, bầu trời lúc này đã đen kịt, đã đến lúc Thẩm Dịch Nhiên thực hiện lời nói lúc sáng. Anh ta cố ý đến trễ, càng để cho Sở Quân Huân nôn nóng, thì anh ta càng cảm thấy trò chơi này có phần kích thích. Được điều khiển Sở Quân Huân trong tay, thì còn gì phấn khích bằng.
"Đến nơi rồi, chỉ thống soái của các người cùng tôi đi vào, mấy người còn lại đứng đợi đi."
Thẩm Dịch Nhiên nói rồi liền rảo bước đi trước, Sở Quân Huân bước theo phía sau anh ta, mà phía sau của anh, còn một người khác cũng đang di chuyển hướng vào trong Hoa uyển.
Người này có vẻ là cấp dưới của Sở Quân Huân, đầu đội mũ, dáng người cúi thấp, trên tay còn đang bê một hộp gỗ dài. Nhưng chưa bước qua được cánh cổng đã bị lính gác ngăn lại, không cho bước tiếp. Anh ta đưa tay ra chắn ngang, mày nhíu mắt trợn hung hăng nói lớn.
"Đứng lại đó, không nghe Thẩm thống soái nói gì sao? Những người không phận sự thì đứng bên ngoài đợi."
Sở Quân Huân ngay lúc này cũng dừng bước, anh xoay người lại nhìn về phía cấp dưới của mình đang bị chặn lại bởi người của Thẩm Dịch Nhiên, giọng nói âm u thốt lên.
"Để người này qua, anh ta là người mang quà giúp tôi."
Người lính gác này có vẻ khó xử, anh ta nhìn Thẩm Dịch Nhiên chằm chằm xin chỉ thị. Thẩm Dịch nhiên chỉ nhướng mày, đá mắt nhìn chiếc hộp ra hiệu, anh ta ngay lập tức nắm bắt được ý nghĩ của Thẩm Dịch Nhiên, liền quay lại nhìn Sở Quân Huân, hơi cúi người nói.
"Vậy Sở Quân thống soái, tôi mạn phép kiểm tra vật bên trong hộp trước."
Sở Quân Huân lạnh lùng đáp gọn.
"Tùy ý."
Lính gác nghe xong, không kiêng dè nữa mà lập tức mở hộp ta kiểm tra, phát hiện bên trong đó chỉ có một xấp vải lụa thêu, anh ta còn tỉ mỉ đưa mũi vào ngửi xem có mê hương gì không. Sau một hồi đến cả hạt bụi cũng không bỏ sót, anh ta mới yên tâm báo cáo, Thẩm Dịch Nhiên khi đó mới đồng ý cho người này vào trong.
Sở Quân Huân kể từ lúc bước vào, anh vẫn chăm chú quan sát nơi này, xem ra Thẩm Dịch Nhiên rất coi trọng Lâm Liên Kiều nên mới sắp xếp để cô ở một nơi long trọng như vậy. Nhưng anh không hoàn toàn mất hy vọng, nhìn kết cấu của tường, anh đoán Lâm Liên Kiều ở lại nơi này chẳng phải vì nguyện ý. Nghĩ đến đây, khóe môi anh bất giác cong lên cười nhẹ.
Lúc ba người bước vào, người hầu nhanh chóng xếp thành hàng thẳng tắp nghiêng mình chào hỏi.
"Thẩm gia."
"Phu nhân của tôi đâu?"
Thẩm Dịch Nhiên cố ý nhấn mạnh câu nói, trong lòng sẵn đắc ý muốn chọc tức Sở Quân Huân một phen. Người hầu cũng cũng hiểu ý, nhưng ban đầu xử lý có phần gượng gạo.
"Lâm tiểu thư… à, phu nhân đang đọc sách ở bên trong, để tôi vào gọi cô ấy ngay."
Nói rồi, cô ta chạy đi ngay vào bên trong. Lúc này, nét mặt của Sở Quân Huân nhăn lại, lòng đã có chút khó chịu với cách xưng hô này.
"Phu nhân?"
Thẩm Dịch Nhiên nhúng vai, đi lên trước mặt anh, từ tốn đưa bàn tay đang đeo nhẫn ở ngón áp út lên, vẻ mặt của anh ta rất kiêu ngạo, giọng nói lại sặc mùi khiêu khích.
"Quên nói cho anh biết, tôi và Lâm Liên Kiều… đã đính hôn rồi."
Sở Quân Huân còn chưa kịp có phản ứng, bên trong đã vang vọng ra giọng nói khiến anh nhung nhớ bấy lâu.
"Thẩm Dịch Nhiên, có phải bây giờ có thể xuất phát rồi không? Tôi chuẩn bị xong rồi."
Lâm Liên Kiều vừa nghe Thẩm Dịch Nhiên đến đã vội vã chạy ra ngay, gương mặt tươi tắn háo hức, cứ ngỡ anh ta đến vì chuyện trở về Thiên thành.
Nhưng vẻ rạng rỡ trên mặt không duy trì được bao lâu. Rồi chuyện gì tới cũng đã tới, ngay trước mặt cô là một Sở Quân Huân bằng da bằng thịt, người mà trước đó, cô đã rắp tâm đâm anh một nhát chí mạng. Cô không ngờ lại có thể nhìn thấy anh ở đây nên không tránh khỏi sững người, gương mặt bỗng trở nên xám xịt, đôi mắt không tự chủ cảm thấy hơi cay.
"Sở… Sở Quân Huân?"
"Kiều Kiều…"
Sở Quân Huân nhìn thấy cô, mọi mệt mỏi bấy lâu nhanh chóng tan biến hết, nhưng anh vừa mấp máy môi, Thẩm Dịch Nhiên lại biến thành con kỳ đà, chống phá cuộc tương phùng này.
"Em yêu à, xem kìa, nhìn thấy anh có cần vui vậy không?"
Thẩm Dịch Nhiên không nghĩ ngợi nhiều mà tiến đến khoác vai cô thân mật, còn nói chuyện một cách rất mùi mẫn. Ý định của anh ta là gì, cô hiểu rõ nhất. Anh ta chỉ muốn hơn thua với Sở Quân Huân, muốn làm anh ghen tức.
Nhưng một người bỏ rơi cô thê thảm để đi cưới một người khác có thể ghen tức vì cô ư? Nếu có, chẳng qua đó chỉ là một cảm giác không cam tâm, thứ mà mình vứt đi, thì cũng không muốn ai nhặt lại.
Cô im lặng, gương mặt hờ hững, mặc cho Thẩm Dịch Nhiên muốn làm gì thì làm.