Cho rằng nước ở khách sạn có vấn đề, ông ta nổi giận định gọi bên lễ tân lên làm cho rõ việc này, thì đúng lúc Tống Uyển Trân đến, giống như mọi hôm để gọi ông ta đi ăn tối. Thấy vẻ mặt ông ta hậm hực, cô ta biết viên thuốc hôm qua cô ta lén cho vào trà của ông ta đã phát huy tác dụng. Cô ta vờ ngơ ngác hỏi.
"Cha sao vậy, ai chọc giận cha sao?"
"Trân Trân, đến đúng lúc lắm, con vào đây xem tay của cha này, đều là do nước của khách sạn này gây ra đấy."
Tống Thanh Chương kéo tay áo lên, để lộ ra phần cánh tay lốm đốm đỏ, hình như còn sưng tấy.
Tổng Uyển Trân đột nhiên giật mình mà bước lùi, vẻ mặt tỏ ra khá hốt hoảng.
"Cha, con nghĩ không phải là dị ứng nước đâu, dị ứng nước cũng không bị nặng như thế. Hơn nữa, những vết này, lúc chiều con cũng thấy trên tay của Lục Bá Hoàng, bị tay áo dài che lại, nhưng con vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy."
Tống Thanh Chương nghe xong, ngay tức khắc nhíu mày nghi hoặc.
"Sao? Cậu ta cũng bị?"
Tống Uyển Trân giả vờ run rẩy, có phần e sợ nói.
"Cha, con nói ra cha đừng giận. Thật ra… con thấy triệu chứng này, giống hệt như… như bệnh… lậu."
"Xằng bậy, sao ta lại có thể mắc căn bệnh dơ bẩn đó chứ?"
Tống Thanh Chương nổi trận lôi đình quát lớn làm Tống Uyển Trân giật thót, tim bỗng chốc đập nhanh. Cô ta cố hít sâu, lấy lại bình tĩnh để nói tiếp.
"Cha, có thể nào cha bị Lục Bá Hoàng kia lây không? Con có nghe nói, anh ta ở bên ngoài chơi bời với rất nhiều phụ nữ, nhưng toàn là hạng người ở chốn phong trần nên Tổng tham mưu không cho cưới về. Cha nghĩ kỹ đi, buổi tiệc hôm qua và cả buổi tiệc sáng nay nữa, cha đã đứng cạnh và nói chuyện với anh ta suốt còn gì. Cha có nhớ anh ta đã hắt hơi, hay cha có uống nhầm ly rượu của anh ta không? Hay có thể cha lỡ chạm vào vết thương hở nào của anh ta chẳng hạn…"
Tống Uyển Trân nói một cách dồn dập, bỗng nhiên cũng làm cho Tống Thanh Chương hoang mang. Những việc xảy ra trong buổi tiệc ông ta cũng không còn nhớ một cách chi tiết. Nhưng không hiểu sao những gì Tống Uyển Trân vừa nói cứ biến thành hình ảnh hiện ra trong đầu của ông ta, khiến ông ta tưởng chừng như đó là sự thật. Miệng của ông ta vô thức mấp máy.
"Không thể nào…"
Tông Uyển Trân nhân lúc này, nhanh chóng nói bồi thêm mấy câu để gây nhiễu loạn những suy nghĩ ở trong đầu của ông ta.
"Cha, nếu cha muốn biết rõ hơn thì có thể sai gia đinh đi nghe ngóng xem sao. Nhưng nếu thật sự Lục Bá Hoàng mắc bệnh này, Lục gia sao có thể dễ dàng để cho người ngoài biết, nó liên quan đến danh dự lớn vậy mà. Mà nếu cha đi nói với họ là do Lục bá Hoàng lây cho cha, thì bọn họ có khi lại đổ lỗi ngược lại cho Tống gia ta thôi. Chúng ta tự cứu mình trước thôi cha, bệnh này rất nguy hiểm, không thể để lâu được, chuyện hôn sự thì có thể bàn bạc sau mà."
Tống Thanh Chương càng nghe càng nổi đóa, tay bất chợt đập mạnh xuống bàn.
"Còn bàn hôn sự gì nữa, lấy hắn ta về rồi con cháu sau này của Tống gia cũng sẽ mắc bệnh dơ bẩn này như hắn sao? Đây đúng là nỗi ô nhục, ô nhục đó có biết không?"
Chưa bao giờ Tống Uyển Trân nhìn thấy cha mình nổi giận mà lòng vui đến như vậy. Nhưng cô ta vẫn phải tỏ ra hụt hẫng một chút.
"Khó khăn lắm mới tìm được một mối hôn sự tốt vậy mà… Hay bây giờ con đi mời bác sĩ đến khám cho cha trước, đợi có kết quả rồi quyết định sau có được không cha?"
"Vậy đi, con đi nhanh đi, nhớ phải kín kẽ một chút, đừng để ai phát hiện ra. Nhân tiện đi sai Lương Tam, Lương Tứ đi nghe ngóng việc ngày thường Lục Bá Hoàng thường lui tới những nơi nào?"
"Vâng, con biết rồi. Bệnh này lây lan, cha đừng đi khỏi phòng. Con sẽ nhanh gọi bác sĩ đến thôi."
Tông Uyển Trân nhanh chóng rời đi. Bước ra khỏi căn phòng này, vẻ mặt của cô ta nhanh chóng thay đổi rạng rỡ hơn hẳn, giờ chỉ cần đi tìm Điềm Á Hiên rồi đợi khoảng nửa tiếng sau quay lại.
"Cha, con đưa bác sĩ đến rồi đây. Đây là bác sĩ Hà, rất nổi tiếng ở Hoa thành, nên cha có thể yên tâm."
Điềm Á Hiên giả dạng làm bác sĩ, cậu ta khoác trên người một bộ âu phục tươm tất, đầu tóc bóng lưỡng, tay mang một chiếc cặp chứa đồ chuyên dụng. Để dễ dàng lấy được lòng tin của Tống Thanh Chương hơn, Điềm Á Hiên còn cho ông ta xem cả giấy hành nghề. Mọi thứ đều diễn ra trong sự sắp xếp của Lâm Liên Kiều, tờ giấy hành nghề này cũng là do cô ở Thiên thành gấp rút tìm người làm giả giấy tờ chuyên nghiệp để làm.
Tống Thanh Chương nhìn thấy rất yên tâm. Sau một lúc để Điềm Á Hiên xem xét tỉ mỉ, làm một vài xét nghiệm nhỏ hệt như bác sĩ chính chuyên ngay tại phòng. Kết luận đưa ra, Tống Thanh Chương quả thật mắc căn bệnh không sạch sẽ kia.
Ông ta nghe xong kết quả, vẻ mặt vừa giận, nhưng cũng vừa lo lắng cho chính mình.
"Bác sĩ, nhất định phải chữa hết bệnh cho tôi, cậu muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể đưa cho cậu, Tống gia tôi không thiếu tiền."
Điềm Á Hiên liền từ tốn đáp lại.
"Bệnh này có cách chữa, nhưng phải là chữa trong thời gian dài, nên cần Tống lão gia kiên nhẫn. Ngoài ra, còn phải uống thuốc và điều trị theo đúng phác đồ, không được để sai dù chỉ một bước."
"Được, được, không thành vấn đề."
Tống Uyển Trân nhìn Tống Thanh Chương gật đầu tăm tắp thật sự rất buồn cười, nhưng cô ta mím môi cố nhịn, đến khi lấy cớ để tiễn bác sĩ ra về, không có mặt của cha cô ta ở đó cô ta mới phụt cười.
"Điềm Á Hiên, cậu giỏi thật đó, lần đầu tiên tôi thấy ông ấy nghe lời người khác đến vậy."
Điềm Á Hiên tự thấy hổ thẹn, xoa đầu cười cười.
"Không có, đều là do Kiều Kiều dạy tôi đó. Cô ấy mới là người có công nhất."
"Đúng vậy, nhưng cũng không thể phủ nhận công sức của cậu được. Tôi thật lòng biết ơn hai cậu rất nhiều."
Điềm Á Hiên lại cười cười ái ngại.
"Không có gì mà, đều là bạn bè, giúp đỡ nhau cũng bình thường thôi. Thú thật nhìn thấy cậu vui như vậy, khiến tôi cũng vui lây."
Tống Uyển Trân đột nhiên dừng bước, đôi mắt bỗng dưng lại mở to hỏi lại.
"Cậu vừa nói gì cơ? Có thể nào… nói lại lần nữa không?"
"Hả? Tôi nói là nhìn thấy cậu vui… a, cẩn thận đó…"
Đang lặp lại câu nói cho Tống Uyển Trân nghe, bỗng nhiên có phục vụ phòng đẩy xe tới, chăn gối trên xe chất cao khiến người phục vụ bị che tầm nhìn, suýt chút đã va vào Tống Uyển Trân. Nhưng Điềm Á Hiên kịp thời phát giác đã kéo nhanh cô ta đứng nép sát vào tường.
Tư thế của hai người hiện tại, giống như là đang ôm nhau. Cả Tống Uyển Trân và Điềm Á Hiên đều đỏ mặt phừng phừng, vội buông nhau ra. Điềm Á Hiên hấp tấp nói đến mức nói vài chữ cũng không rõ ràng.
"Xin… xin lỗi, tôi không… cố ý… ôm cậu."
Tim của Tống Uyển Trân lại đập lên rộn ràng, đầu óc trống trống rỗng mà nói nhanh không nghĩ ngợi.
"Sao cậu lại xin lỗi, tôi rất thích, à không phải, không phải vậy đâu, tôi…"
Tống Uyển Trân tự dưng lại loạn ngôn, không biết phải nên nói gì. Cô ta cảm thấy xấu hổ đến mức bỏ ngang cuộc nói chuyện mà chạy ù đi.
Điềm Á Hiên ngơ ngẩng chỉ biết đứng nhìn, miệng bất giác lẩm nhẩm lại mấy câu.
"Cậu ấy nói thích, là thích sao? Mình không nghe nhầm đấy chứ?"
Tống Uyển Trân không biết khi nào lại chạy ra tới sảnh khách sạn rồi. Quay người lại nhìn không thấy Điềm Á Hiên đâu, cô ta thở phào đặt tay lên ngực mình tự trấn tĩnh.
"Cũng may cậu ấy không đuổi theo, không biết cậu ấy có nghe thấy không? Xấu hổ quá, lần sau sao dám đối diện với cậu ấy bây giờ."
Tống Uyển Trân tuy nói thế, nhưng miệng vẫn cười tủm tỉm. Bỗng nhiên, có một nhân viên khách sạn tiến gần lại phía cô ta, trong cơn ngất ngây, cô ta bỗng dưng bị dọa cho giật mình.
"Cô có phải là cô Tống Uyển Trân không?"
"Vâng, là tôi đây. Có chuyện gì vậy?"
Người nhân viên cúi nhẹ người điềm đạm đáp ngay.
"Có cô tên Tiểu Đào từ Thiên thành gọi đến khách sạn của chúng tôi, nói muốn gặp cô."