Vũ Tình nửa thật nửa đùa nói.
Trò chuyện với thím Trần thêm một lúc thì hai mắt Vũ Tình díp lại, cô chìm vào giấc ngủ lúc nào mà không hay.
Chớp mắt một cái đã đến ngày tổ chức lễ đính hôn của Tấn Phong và Cố Hỉ Tâm.
Phải nói ngày hôm nay là ngày Cố Hỉ Tâm cảm thấy vui vẻ nhất từ trước đến nay, vì cuối cùng cô ta cũng có thể ở trước mặt mọi người mà công khai quan hệ của mình với Tấn Phong được rồi.
"Phong, hôm nay anh có cảm thấy vui không?"
Cố Hỉ Tâm đứng bên cạnh Tấn Phong, bẽn lẽn hỏi anh, ánh mắt có chút lo lắng liếc qua bên cạnh mà thăm dò biểu cảm của anh.
"Anh vui lắm"
Tấn Phong mỉm cười rồi hôn lên đỉnh đầu Cố Hỉ Tâm mà nói.
Nhìn thấy anh cũng có chung cảm xúc với mình như vậy, cô ta thấy lòng mình như nở hoa, không nhịn được vui vẻ mà cong môi lên mỉm cười.
Cố Hỉ Tâm khoác tay Tấn Phong mà bước vào trong lễ đường đã được chuẩn bị sẵn.
Lễ đính hôn này trông chẳng khác gì một lễ cưới chính thức cả, quy mô cùng độ hoành tráng đều vô cùng hoàn mỹ.
Cố Hỉ Tâm khoác lên mình một bộ váy trắng tinh khôi, xứng đôi sánh vai với Tấn Phong đang mặc một bộ suit trắng bước vào trong lễ đường, hai người vừa bước vào quan khách đã đứng dậy vỗ tay như sấm.
Cố Phu Nhân thấy con gái của mình xinh đẹp lộng lẫy như vậy, không kìm được nước mắt mà đưa khăn lên lau mặt.
Cố Hỉ Tâm cũng thấy mình sắp khóc đến nơi rồi, cho nên càng ra sức ôm chặt lấy tay anh để giữ bình tĩnh một cách tốt nhất.
Trên môi anh vẫn duy trì một nụ cười nhàn nhạt, gỡ tay Cố Hỉ Tâm đang nắm lấy cổ áo mình ra: "Chuyện gì vậy? Thấy anh trai đến tham dự lễ đính hôn của mình mà em không thấy vui sao? Nếu em thấy không vui thì nói với anh một tiếng, anh ra về là được rồi"
Cố Kình Quân vô cùng điềm tĩnh đáp lại lời cô ta, khiến cho Cố Hỉ Tâm càng cảm thấy bản thân giống như một trò cười trong mát tất cả mọi người đang có mặt ở đây vậy, điều này thật khiến cho cô ta nổi đoá.
"Cố Tiểu Thư, chuyện này là sao đây?"
Mẹ của Tấn Phong lúc này mới lên tiếng.
Bà không giống như Tấn Phong và Tấn Hiệp, còn người Bạch Nhan rất coi trọng lễ nghĩa, so với việc con trai lấy được người môn đăng hộ đối, điều càng khiến bà quan tâm hơn là phẩm chất của người sau này sẽ làm con dâu bà.
Vậy mà cái vị tiểu thư này lại là kẻ chủ mưu của không chỉ một mà hai vụ bắt có giết người sao? Chuyện này bà không tiếp thụ nổi.
"Bạch Nhan, có gì thì từ từ nói."
Tấn Hiệp ra tay ngăn cản bà, ông ta không muốn buổi lễ đính hôn chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà bị huỷ.
"Ông bảo tôi làm sao bình tĩnh được chứ?"
Bạch Nhan quét mắt qua nhìn chồng mình, hô hấp của bà cũng đã trở nên dồn dập hơn.
"Bác gái, con...