"Em.."
Cố Hỉ Tâm nhất thời không biết phản bác như thế nào.
"Anh ta chỉ nói là Cố Tiểu Thư, chứ cũng đâu nói là em đâu? Thành phố này có bao nhiêu người họ Cố chứ?"
Cố Hỉ Tâm trán đổ mồ hôi ròng ròng nhưng vẫn mạnh miệng chối cãi lời Cố Kình Quân.
"Đừng làm anh tức giận."
Cố Kình Quân nhìn chăm chăm vào đôi mắt đang đảo láo liên của Cố Hỉ Tâm.
"Anh không định sẽ làm gì quá đáng với em đâu.
Chỉ cần em nhận tội và thành tâm đi xin lỗi Vũ Tình một tiếng, thì anh sẽ chỉ dành cho em một hình phạt nhẹ nhàng mà thôi"
"Phạt sao? Anh trai, anh cũng chẳng phải là quan tòa.Nếu như em làm sai, cũng chưa đến lượt anh phán xét"
"Vậy sao? Em có thể thử"
Cố Kình Quân không chút nao núng nào nhìn cô ta mà nói.
"Em nên biết Vũ Tình rất quan trọng với anh.
Bất kì là ai dám ở trước mặt hay sau lưng anh mà làm tổn thương đến cô ấy, anh đều sẽ bắt họ phải trả một cái giá thật đắt"
"Vũ Tình, Vũ Tình, lại là Vũ Tình" . Xin ủng hộ chúng tôi tại _ TRЦмt rцуen. m E _
Cố Hỉ Tâm lại vì tức giận mà hét lên.
"Anh có thể đừng mở miệng ra là nhắc tới tên con nhỏ đó có được không? Anh nghe nói chưa chán, nhưng tôi nghe thấy tên con nhỏ kia đến chán rồi.
Rốt cuộc ai mới là em gái của anh, là người nhà của anh, lẽ nào anh ngu ngốc đến mức không nhận ra được hả?"
Bị nói trúng chỗ ngứa, Cố Hỉ Tâm tức đến mức nói năng cũng không giữ lễ độ nữa, trực tiếp thay đổi cách xưng hô với Cố Kình Quân.
"Con nhỏ đó thì có gì hay ho hả? Nó có gì hơn tôi, tại sao tất thấy mọi người mà tôi yêu đều quan tâm đến nó? Nó chỉ là một đứa phế vật đã bị người ta cưỡng hiếp mà thôi.Ha ha ha, nó bẩn như vậy rồi mà anh vẫn muốn ở bên cạnh nó hả? Anh là thằng ngu sao?"
Em thấy...
Bất ngờ chứ?"
"AI Tên điên này!"
Cố Hỉ Tâm nghe thấy vậy, cô ta mới thấy mình thật là một con ngu, lại có thể để cho anh dễ dàng dắt mũi.
Cố Hỉ Tâm đứng lên muốn chạy, nhưng cô ta lại bị vấp ngã, một bên mặt đập thẳng xuống đất, dính lún phún vụn thủy tỉnh từ mấy cái cốc ban nãy Cố Kình Quân trong lúc tức giận đã làm bể.
"A"
Cố Hỉ Tâm gào lên trong đớn, cả người co lại như con tôm, gào rú lên man dại.
Cố Kình Quân thật không ngờ việc lại xảy ra như vậy.
Anh thấy một bên mặt Cố Hỉ Tâm chảy ra máu đỏ nhỏ xuống sàn, sau một hồi giãy giụa thì cô ta ngất lịm đi.
Mặc dù chưa muốn kết thúc buổi trừng phạt hôm nay, nhưng xét thấy thời gian gặp lại nhau còn nhiều nên anh liền bế cô ta lên rồi đem đi bệnh viện.
Dù sao...
Anh cũng là một người anh trai tốt mà.
Phải bảo vệ em gái mình chứ nhỉ? Thứ trị giá duy nhất của cô ta chỉ có vẻ ngoài cùng gia thế mà thôi.
Nếu như gương mặt bị hủy đi rồi thì chẳng phải cuộc đời Cố Hỉ Tâm từ nay về sau sẽ đau khổ lắm à? Bác sĩ tiến hành xử lý vết thương giúp cô ta.
Vì thủy tỉnh cứa vào nên cũng chẳng để lại vết thương sâu cho lắm, không cần quá lo tới việc sẽ để lại sẹo trên mặt.