• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy sao? Vậy thì tốt"

Cố Kình Quân nói rồi bắt đầu gọt vỏ kiwi rồi bày lên trên đĩa giúp cô.

Gần đây khẩu vị của Vũ Tình không được tốt, hãng ngày cô chỉ đều ăn kiwi cùng cháo gà nấu loãng mà thôi.

Khó chiêu như vậy nhưng Cố Kình.

Quân và thím Trần cũng không chê cô phiền phức, luôn rất dịu dàng khi chăm sóc cho cô.


"Vết thương còn đau lắm đúng không em? Chịu đựng thêm một thời gian nữa là em có thế về nhà rồi, chịu khó một chút nhé."

Cố Kình Quân vừa đút hoa quả cho cô vừa dịu dàng nói.

Vũ Tình gật nhẹ đầu rồi đáp: "Không sao đâu, hiện tại em cảm thấy vết thương đã không còn đau như ngày đầu nữa rồi.

Em phải cảm ơn anh và thím Trần đã chăm sóc cho em tận tình như vậy"

"Đây là chuyện mà anh nên làm.

Nếu không phải tại anh đã bảo vệ em không chu toàn thì hiện tại em cũng đã không rơi vào tình trạng nguy hiểm như vậy.

Cho nên sau lần này, có vẻ mỗi khi em ra ngoài anh sẽ phải phái theo vệ sĩ đi theo em"

Ánh mắt anh cực kì nghiêm túc nhìn cô mà nói.

"Anh lại như thế rồi"

Đôi chân mày của Vũ Tình chau lại rồi vươn tay gõ nhẹ vào đầu anh một cái: "Em đã bảo chuyện hôm đó anh hãy quên đi rồi mà.

Mọi chuyện đều là do em tự nguyện đỡ nhát dao đó cho anh, cho nên anh không cần tự trách.

Từ trước đến nay đều là anh giúp em, bây giờ đổi lại thành em giúp anh một lần thì có sao đâu chứ? Anh đâu cần cứ phải canh cánh trong lòng như vậy?"

Vũ Tình rõ ràng là không vui khi thấy Cố Kình Quân cứ trách cứ bản thân, cho mình là nguyên nhân khiến cho Vũ Tình bị thương.

Đó đều là do cô tự nguyện mà, dù cho Vũ Tình có mất mạng thì cũng chẳng phải là lỗi của Cố Kình Quân.

Cô đã không trách anh thì cớ sao anh cứ phải tự dẫn vặt chính mình như thế cho mệt mỏi chứ? "Được rồi, em đừng tức giận nữa.Sau này anh sẽ không nhắc tới chuyện này nữa, có được không?"

Cố Kình Quân vội vàng nhận sai về phía mình, anh không muốn khiến cho Vũ Tình nổi giận.

Thím Trần quan tâm nhìn Vũ Tình đang lim dim mắt mà hỏi.

Vũ Tình lắc lắc đầu rồi nói"

"Không cần đâu ạ, mỡ của cháu đầy mà.

Không cân phải đắp chăn dày đâu ạ"

"Người cháu ốm thế kia thì lấy đâu ra mỡ mà đòi có mỡ dày chứ? Nhân dịp này bác nhất định sẽ vỗ béo để cho cháu tăng thêm vài kí nữa."

Thím Trần nhìn thẳng vào Vũ Tình mà nói.

Lời nói của bà khiến cho cô không thể nào phản bác, bởi vì trời sinh thân hình của Vũ Tình đã gây nhỏ.

Cao một mét sáu mươi lăm nhưng cân nặng lại chỉ có bốn mươi cân mà thôi.

Bên ngoài, mưa càng lúc càng lớn.

Sau khoảng mười lầm phút nữa thì thím Trân đem đồ ăn tối tới cho cô, bây giờ cũng đã là sáu giờ ba mươi phút tối rồi.

"Hôm nay trời mưa lớn thật đấy"

Thím Trần dựng ô ở bên ngoài rồi mới bước vào bên trong.


Đối với sự có mặt của Cố Kình Quân trong phòng, bà cũng không thấy lạ lầm gì cả.


Bởi vì mấy ngày hôm nay sau khi tăng ca anh đều tới đây mà.


"Vũ Tình, cháu đã đói bụng chưa? Thím lấy cháo ra cho cháu an nhé?"


Thím Trần đặt cặp lồng lên bàn rồi cất tiếng hỏi cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK