Trong lòng thím Trần thầm lên tiếng, bà đâu phải là chưa từng yêu đương đâu, chẳng qua là do chưa tìm được ai phù hợp, nên tầm tuổi này rồi mà vẫn độc thân vui tính thôi.
Còn về phần Bạch Khiêm, anh ngồi trơ ra như một bức tượng đá.
Không phải chứ? Ban nãy về nhà bố mẹ mới giục anh mau đi tìm bạn gái đi, muốn qua đây để lánh mặt hai vị phụ huynh kia, lánh xa hồng trân cùng tạm gác lại chuyện yêu đương mà cống hiến tuổi trẻ cùng tài năng cho tổ quốc thì qua đây ăn chực một bữa thôi mà lại được bạn thân thiết đãi cơm chó à? Chả nhẽ đây chính là trường hợp "tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa"
như trong truyền thuyết nói? Thím Trần thấy không khí trên bàn ăn có hơi gượng gạo, liền lên tiếng cắt ngang bầu không khí này: "Được rồi, được rồi.
Các món hôm nay đều là món nên ăn nóng, để nguội rồi ăn sẽ không ngon.
Mọi người nhanh chóng ăn uống đi, để thưởng thức được món ăn một cách trọn vẹn nhất"
Quả nhiên sau khi nghe thím Trần nói vậy, không khí căng thẳng trên bàn ăn mới dịu xuống, mọi người cũng từ từ nâng đũa, yên lặng thưởng thức xong bữa ăn.
Ăn uống xong xuôi, đương nhiên Vũ Tình sẽ chủ động muốn rửa bát.
Vì dù sao đây cũng là công việc hằng ngày của cô khi còn làm người hầu cho Tấn Gia, nên cô cũng chẳng xem đây là việc nặng nhọc gì.
Hơn nữa tuy nói là làm khách, nhưng thực tế cô là người đang nhận sự giúp đỡ của Kình Quân, cho nên để bản thân ăn không ngồi rồi Vũ Tình không chịu được.
Nào ngờ vừa mới định cầm miếng rửa bát lên, thím Trân đã vội vàng chạy tới ngăn cô lại, giống như cô vừa làm ra một chuyện kinh thiên động địa gì, thanh âm của bà cực kì không hài lòng nói: "Vũ tiểu thư, cô ra phòng khách ngồi uống nước đi.
Đây là chuyện của người làm, cô là khách, làm sao tôi có thể để cô làm được chứ?"
"Không sao đâu, thím Trân.
Chút chuyện nhỏ này con cũng đã quen tay rồi, con tự tin mình làm rất khéo"
Anh nói rồi cắt một miếng thạch nho đem bỏ vào chiếc đĩa nhỏ màu trắng rồi đẩy tới trước mặt cô, lên tiếng bảo cô nếm thử: "Em thử cái này đi, tài làm món tráng miệng của thím Trần rất đỉnh đấy"
Vũ Tình nghe lời, đem nĩa ghim vào miếng thạch rồi đem cho vào miệng.
Vị thạch ngọt mát dai giòn quả thật rất kích thích vị giác, khiến cho người ta không thể ngừng muốn ăn.
Kình Quân thấy mắt cô sáng lấp lánh, lại tiếp tục cho thêm mấy miếng thạch vào đĩa cho cô, còn chiếc đĩa trước mặt bản thân thì để trống, cứ ngồi quan sát cô chằm chằm.
Vũ Tình cảm giác được ánh mắt nóng rực của anh đang nhìn thẳng vào mình, cô nặng nề nuốt ực một miếng thạch nho, sau đó hơi ngượng ngùng đảo mắt sang nhìn Kình Quân hỏi: "Anh không ăn sao, Kình Quân?"
"Có.
Nhưng anh muốn em đút cho anh"
Sặc! Suýt chút nữa thì cô đã phun ra miếng thạch vừa nuốt xuống kia.
Vũ tình đưa tay lên che miệng, gương mặt cô đỏ bừng nhìn sang anh.
Vốn là định phản bác lại trò đùa của anh, nhưng nhìn thấy biếu cảm mong chờ trên gương mặt tuấn tú của anh, còn đó đôi mắt phượng đang sáng lấp lánh kia, Vũ Tình chỉ đành nuốt ngược những lời đang định nói vào lại bên trong, sau đó ghim một miếng thạch đưa lên miệng Kình Quân.
Nhưng anh hàn toàn vẫn ngồi yên, hoàn toàn không động đậy.