Vũ Tình lách qua người anh mà hướng về phía cửa, không phải anh đã ăn no rồi sao, còn bày ra gương mặt như mèo bị bỏ đói như thế làm gì chứ? "A"
Đột nhiên Kình Quân ôm lấy bụng mình rồi quỳ gục xuống đất mà lăn lộn.
Vũ Tình đứng một bên yên lặng quan sát anh một lúc, nhận thấy dáng vẻ quằn quại hiện giờ của anh thật sự không giống như đang giả vờ cho nên hoảng đến mức đánh rơi cái cặp lông xuống đất mà tiến lại đỡ lấy anh: "Kình Quân, anh sao vậy? Làm sao đột nhiên lại lăn ra như thế?"
"Vũ Tình, đau, bụng anh đau quá."
Cố Kình Quân rưng rưng nước mắt nhìn cô, thấy cô ôm lấy mình liên mếu máo nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt anh long lanh như sắp khóc.
Vũ Tình thật sự bị anh làm cho hoảng, cô đâu phải là bác sĩ, làm sao biết anh bị cái gì? "Anh đứng dậy được không? Tôi đỡ anh lên ghế."
Vũ Tình nói rồi dìu Kình Quân đứng dậy, anh cũng rất ngoan ngoãn mà phối hợp với cô.
Mắt Vũ Tình trông thấy Cố Kình Quân cứ ôm lấy bụng mình, trong đầu cô vang lên câu nói của thím Trần lúc sáng, Cố Kình Quân đang có bệnh dạ dày, nếu cứ tiếp tục để anh nhịn ăn không quản thì sẽ dễ dẫn tới viêm loét dạ dày.
"Kình Quân, dạ dày của anh thấy đau sao?"
Vũ Tình vừa vuốt mái tóc anh vừa nói, ánh mắt cô nhìn anh đầy lo lắng.
Hiện tại ngoài khả năng này cô cũng không thể nghĩ ra được lý do nào thuyết phục hơn.
Cố Kình Quân thấy trong mắt cô ngập tràn lo lắng cho mình, trái tim anh giống như được rót mật.
Dùng một chút khổ nhục kế để có được kết quả này, đáng lắm! "Ừm, anh thấy đau bụng lắm."
Đau bụng? Nhưng rõ ràng anh vừa mới được ăn no, hơn nữa vừa rồi cùng đâu có biểu hiện gì của bệnh dạ dày đâu? Làm sao cô vừa nhắc đến chuyện rời đi anh đã liên lông lộn lên hết vậy? Căn bệnh này của anh cũng thật là biết lựa thời cơ quá đó.
"Anh...
Không phải đang giả vờ đó chứ?"
Bàn tay Vũ Tình đang vuốt tóc anh bỗng nhiên ngừng lại, Kình Quân cũng giống như chột dạ mà nằm đơ người vài giây.
Nhưng ngay sau đó, anh liên rơi nước mắt: "Anh thật sự đang thấy rất đau đó, không tin thì em sờ thử xem?"
Vũ Tình nghe thấy âm thanh nam tính của anh, cô có chút giật mình, nhưng rất nhanh đã bình tâm mà đáp lại: "Có chuyện gì sao?"
"Có, anh hơn em sáu tuổi."
"Ô, năm nay anh đã hai mươi tư tuổi rồi sao?"
Vũ Tình cho là anh chỉ tâm hai mươi hai tuổi, bởi vì hành động thành thục nhưng thực tế vẻ ngoài của Cố Kình Quân trông chỉ như một cậu thanh niên trẻ mà thôi, điểm này khiến cho Vũ Tình có chút bất ngờ.
"Đúng vậy, anh hơn em tận sáu tuổi đấy.
Vậy mà em lại xưng hô tôi với anh sao? Em khiến cho anh cảm thấy tổn thương quá."
"Chuyện này..."
"AI"
Vũ Tình còn chưa kịp lên tiếng giải thích thì Kình Quân đã ôm lấy bụng mình mà la lên.
Con người này, lại làm sao vậy chứ? "Cố Kình Quân? Anh lại làm sao vậy?"
"Anh thấy đau bụng quá.
Có lẽ là do buồn quá nên nó mới lại đau như vậy.
Ai bảo em không chấp nhận lời đề nghị của anh?"
Kình Quân thấy Vũ Tình đang ném ánh mắt khó tin cùng khinh thường về phía mình, nhưng anh không vì thể mà dừng lại hành động.
Trái lại càng ra sức biểu hiện hơn, lăn qua lăn lại trên đùi cô tỏ ra đau đớn: "AI Đau quá."