• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi nhất định sẽ không trở về nơi đó nữa"

Tay Vũ Tình siết chặt lấy chiếc quai nhỏ màu trắng của tách trà, khẽ chớp mặt một cái, mấy giọt nước đang đọng trên mi mắt cô liền tan đi.

"Là vậy sao?"

Bạch Khiêm nhấp một ngụm trà nhỏ, dựa người vào chiếc bàn gỗ, cũng không hỏi thêm câu gì nữa.


Anh cảm thấy quan hệ giữa mình và Vũ Tình cũng không phải là thân thiết, bất quá chỉ có thể coi như có duyên gặp gỡ nhau, cho nên mới ngay ở lần đầu gặp mặt mà đã tra hỏi cô nhiều như bức cung tù nhân ép buộc cô trả lời, còn có cứ đào bới đời sống riêng tư của cô, anh cho rằng đó không phải là việc làm gì hay ho cho lắm.

Đang yên lặng thì bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại reo, Bạch Khiêm thấy túi áo mình hơi rung, liền đẩy cửa bước ra ngoài nghe điện thoại.

Chỉ mất gần một phút anh đã quay trở lại phòng, cúi đầu nói với Vũ Tình một câu rồi rời đi: "Thật xin lỗi, có ca cấp cứu cần tôi xử lý nên không thể ở lại nói chuyện cùng cô được.Cô cứ nghỉ ngơi ở đây đi, tôi sẽ báo cho Kình Quân một tiếng, xong việc cậu ấy sẽ tới đây gặp cô"

"Được, cảm ơn anh.Thật làm phiền anh quá"

"Không có gì"

Bạch Khiêm mỉm cười nhìn Tịch Ly đang cúi đầu, sau đó vội vã xoay người rời đi.

Vũ Tình đưa tách trà lên môi nhấp một ngụm, vị trà có hơi đậm, thú thật đây là lần đầu tiên cô được uống trà đen, nên có chút cảm thấy hơi lạ lẫm.

Vũ Tình mông lung ngước mắt nhìn lên trần nhà màu trắng, kí ức trong đầu tựa như một cuốn phim đang được phát lại, không ngừng làm cho cô hồi tưởng về những hành động vừa rồi của Kình Quân.

Cô thật sự hoài nghi việc mình và Kình Quân có thực sự quen biết hay không.

Nhưng quả thật như Bạch Khiêm đã nói, nếu như không quen biết thì làm sao anh lại nhiều lần đứng ra bảo vệ cô như vậy? Nhớ lại lúc cô tỉnh dậy trong phòng bệnh, người đầu tiên mà cô trông thấy cũng là Kình Quân chứ không phải Tấn Phong.

Không lẽ trong suốt thời gian cô hôn mê, Kình Quân là người đã ở bên canh chừng chăm sóc cho cô, cũng không bỏ cô lại mà rời đi nửa bước? Vũ Tình càng suy nghĩ, cô càng cảm thấy đầu mình có chút đau.

Nhưng cơn đau đớn rất nhanh liên tan đi, cũng không giống như trong mấy bộ phim Hàn Quốc mà cô xem, thường thì khi trải qua đau đớn kí ức của nữ chính sẽ quay lại.

"Có ngon không?"

Kình Quân nhìn cô phối hợp ăn uống như vậy, nhưng anh cũng rất quan tâm đến khẩu vị thực sự của cô, không muốn cô chỉ là ăn trong gượng ép, hoặc là cảm thấy không vừa miệng.

"Ừ, rất ngon"

Vũ Tình tươi cười đáp lại, nụ cười của cô cũng đồng thời tháo xuống tảng đá lo lăng đang đè nặng trong suy nghĩ của Kình Quân.

Anh thở phào một hơi, lo lắng được nụ cười xinh đẹp của cô thổi bay đi, vô cùng tập trung cùng tỉ mỉ giúp cô thổi nguội hết số cháo trong tô sứ.

Vũ Tình ăn uống rất ngoan ngoãn, đến mức bụng no căng.

Cô từ nãy đến giờ vẫn không dám nhìn thẳng vào Kình Quân, cho nên chỉ có thể đem chú ý của mình đặt lên mấy muỗng cháo.

Lúc này, cô bạo gan lấy hết dũng khí đưa mắt lén nhìn anh, liên phát hiện trên mặt anh có vết thương.


Bên gò má có hơi thâm tím, khóe môi cũng đang chảy máu như vết thương vừa mới đây của cô vậy.


"Kình Quân, anh...anh chảy máu"


Vũ Tình thanh âm hơi run rẩy nói với Kình Quân.


Lúc này anh mới chịu để ý đến bản thân mình, đưa tay sờ lên môi, qua loa lau đi vết máu sau đó nói: "À, không sao đâu.Chẳng qua chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK