thím Trần phối hợp ăn ý với Vũ Tình để đốc thúc anh.
Cố Kình Quân mặc dù không có hứng ăn uống nữa, nhưng nghe tới cô đã đặt tâm huyết vào mâm cơm ngày hôm nay nên chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời, ngồi ăn hết một bát cơm vừa được bới.
Dùng bữa tối xong, Vũ Tình chủ động muốn giúp thím Trần rửa bát.
Lân này bà cũng không khước từ cô nữa, dù sao Vũ Tình làm việc cũng rất khéo, có rất nhiều chuyện có thể cùng trao đổi với bà.
"Trước đây cháu từng làm qua những chuyện này sao? Làm sao một cô gái nhỏ như cháu lại có thể thành thạo mấy công việc nhà như thế?"
Nếu đã có quan hệ với cậu Kình Quân, bà nghĩ địa vị ở thế giới bên ngoài của cô cũng không tâm thường.
Mà mấy cô tiểu thư hiện nay ấy à, theo như bà thấy thì đều đoảng việc nhà cả, rất hiếm người tháo vát được như Vũ Tình.
"Mấy việc này cháu thấy cũng đơn giản.Chắc là do từ trước đến nay vẫn thường xuyên làm ạ."
Vũ Tình vừa nói vừa rửa chén, thật sự cô cảm thấy mấy việc như nấu ăn dọn dẹp không có gì phức tạp, để tâm một chút là có thể hoàn thành một cách nhanh chóng rồi.
"Ô"
thím Trần bộc lộ sự ngạc nhiên của mình.
Trong lòng bà vẫn còn một vài thắc mắc: "Vậy bố mẹ cháu đâu? Trường học của cháu mấy nay được nghỉ à?"
"Cháu là cô nhi ạ.
Cũng chưa từng đi học, nhưng ở trong cô nhi viện các mẹ có dạy học cho chúng cháu, chô nên cháu cũng từng đọc qua một vài cuốn sách cơ bản."
Vũ Tình thành thật trả lời lại Trân Hân.
Cô cảm thấy việc này cũng không phải là điều gì quá xấu hổ đến mức phải giấu diếm.
thím Trần vừa nghe cô nói xong, bà có chút lạnh người.
Nhận ra mình đã hỏi tới một vấn đề cấm kỵ, cho nên liền áy náy nói: "Xin lỗi cháu, là do bác không biết cho nên vừa rồi đã hỏi cháu những câu quá khiếm nhã rồi."
"Không sao đâu thím Trần, con có thể tiếp tục làm việc được."
"Ra ngoài đi, em đừng có mà bướng nữa."
Trong lòng Kình Quân đang nóng như lửa đốt, mêm không được thì phải cứng, anh không thể nhìn thấy cô yếu ớt như vậy mà vẫn để mặc cho cô làm càn được.
thím Trần nhận ra được sự lo lắng thông qua giọng nói của Cố Kình Quân, cho nên bà lau khô tay lên tạp đề rồi đẩy Vũ Tình ra khỏi nhà bếp: "Đi đi, mau đi đi.
Một mình bác là có thể dư sức xử lý chỗ này rồi."
Cố Kình Quân cũng vô cùng phối hợp với thím Trần để kéo cô ra khỏi khu vực bếp, cuối cùng anh cũng thành công ấn cô ngồi xuống ghế sô pha.
"Em cảm thấy không khỏe chỗ nào sao? Anh đưa em tới bệnh viện kiểm tra một chuyến."
"Không cần đâu."
Vũ Tình lập tức phản đối, từ lần trước cô đã không có kí ức tốt đẹp gì ở bệnh viện.
Ai mà biết Cố Hỉ Tâm đã ra viện hay chưa, cô mà tới đó có khi lại bị vị Cố Phu Nhân hung dữ kia túm đầu mà đánh nữa, đau lắm.
Cố Kình Quân làm sao mà không nhìn thấu được tâm tư của cô chứ? Từ nhỏ đã không thích bác sĩ, vừa mới mấy hôm trước đây lại còn thấy một màn đánh nhau mất mặt giữa anh và Tấn Phong, tất nhiên cô sẽ không ngoan ngoãn gật đâu đến bệnh viện rồi.
"Không cần lo lắng.
Nếu em không muốn đến bệnh viện, anh cũng sẽ không ép em.
Anh nói với Bạch Khiêm một tiếng để cậu ta tới đây một chuyến là được rồi."