Trịnh Phàm cúi đầu rối rít rồi đứng dẹp qua một bên, cũng không lên tiếng nữa.
Đợi không khí hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng Trương Dương mới đứng dậy khỏi ghế gỗ mà đi lên phía trước.
Không gian hiện tại trong nhà hoang yên ắng đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng muỗi kêu vo ve cùng với tiếng giày của Trương Dương đạp lên trên nền nhà bằng xi măng đã cũ đến mức nhiều chỗ nứt toác ra.
"Xin lỗi, bị đối xử như vậy, chắc cô cảm thấy khó chịu lắm đúng không?"
Trương Dương ngồi xổm trước mặt cô, sau đó vươn cánh tay được phủ kín bởi hình xăm ra dứt khoát tháo ra miếng băng dán đang dính trên miệng cô, khiến cho đôi môi khô khốc của Vũ Tình bị tước đi một miếng da, đau đớn đến cực độ.
Trương Dương có vẻ như rất thích dáng vẻ thống khổ này của cô.
Bàn tay to của hắn khẽ nâng cằm cô lên, để cho cô nhìn thẳng vào ánh mắt của mình: "Thật xin lỗi, tôi làm cô đau sao? Tôi không cố ý đâu, cô tha lỗi cho tôi được chứ?"
"Thả...Anh mau thả tôi ra."
Cổ họng của Vũ Tình giờ này quả thực là khô khốc, khiến cho âm thanh cô phát ra vừa khàn vừa ngắt quãng.
Một kẻ tinh mắt tỉnh tai như Trương Dương đương nhiên là nhận ra được vấn đề của cô.
Cho đến nay, hắn đã bắt cóc bao nhiêu người rồi chứ.
Chút chuyện cỏn con này sao lại không nhận ra được.
"Trịnh Phàm, đem nước qua đây."
Hắn nói rồi quay đầu ra phía sau, hất cằm lên một cái.
Lập tức, Trịnh Phàm liên đưa một chai nước khoáng mới tinh đặt vào lòng bàn tay hắn.
Vũ Tình nhìn thấy nước, cổ họng cô khẽ khàng cử động.
Khát, quả thực là cô đang rất khát.
"Sao vậy, muốn uống sao?"
Tên cầm đầu băng nhóm này rõ ràng là biết rõ tình trạng hiện tại của cô, nhưng hắn lại giống như đang cố tình mà lắc lư qua lại chai nước trước mặt cô nhằm trêu ngươi Vũ Tình.
"Tôi...
Những kẻ lạc loài còn trong căn phòng này may chăng chỉ còn lại cô và Dương Sâm là đang chau chặt chân mày mà thôi.
Nhất là Dương Sâm, nói mặt anh ta hiện tại đang nhăn như khỉ ăn ruốc thì cũng không có gì là quá đáng, hai bàn tay của anh ta cũng đang nắm chặt thành nắm đấm.
Tội lỗi, anh ta cảm thấy bản thân đứng đây với đám người không biết trời cao đất dày này thật là một điều vô cùng tội lỗi.
Anh ta muốn tiến lên cởi trói cho cô, nhưng hai chân lại nặng trĩu không thể nào mà bước lên được.
Nhà anh ta vỡ nợ, lương giáo viên ba cọc ba đồng không thể nào cứu vãn được tình hình đang vô cùng cấp bách ở nhà anh ta.
Cho nên Dương Sâm mới phải bán rẻ lương tâm đi vào con đường phạm tội, trở thành một kẻ chuyên bắt cóc rồi đánh thuê như thế này.
"Dương Sâm, làm gì mà mặt mày nhăn nhó vậy? Mau cười lên một cái để tao xem."
Tên Trương Dương tạm thời ngừng lại tiếng cười lớn của mình mà đưa mắt nhìn Dương Sâm, sau đó nói một câu như ra lệnh.
Đối diện với mệnh lệnh của người đứng đầu, Dương Sâm đương nhiên không còn cách nào khác.
Hắn đành phải cố nén nhịn đi cơn áy náy cùng cảm giác bức bối trong lòng mà cong môi tạo thành một nụ cười gượng gạo.
"Xem xem, như thế mới nhìn ra được chúng ta là người một nhà chứ."
Trương Dương nói rồi đứng lên đi về phía trước, đem bàn tay to vỗ vỗ lên vai Dương Sâm.
"Các người rốt cuộc muốn làm gì, tại sao lại bắt tôi vậy hả?"
Vũ Tình cuối cùng cũng không nhịn được thắc mắc mà gào lên.
Những người này trước đây cô căn bản chưa từng gặp qua, nên cô dám khẳng định mình chưa hề gây ra thù oán gì với những người này cả.
Vậy mà tại sao họ lại bắt cóc cô đem tới đây chứ? "Vì tiền đó cô em."