• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh..."Cố Kình Quân ấp úng trước câu hỏi của Vũ Tình.

Mới vừa rôi quả thật anh là người đã nhận được sự giúp đỡ từ cô.

Nhưng chỉ mới gần gũi với cô như vậy đối với anh là chưa đủ.

"Được rồi, sức khỏe của anh xem ra đã ổn định lại rồi.


Vậy nên em không làm phiên anh làm việc nữa.

Anh cứ tiếp tục công việc của mình đi, em về."

Vũ Tình nói rồi bước qua anh mà một mạch đi thẳng về phía thang máy, nhấn nút một cái cửa thang máy liên mở ra.

Lúc Cố Kình Quân chạy ra khỏi cửa phòng thì chỉ còn thấy được bóng dáng Vũ Tình đang lờ mờ sau cánh cửa thang máy đang dần dần khép lại.

Vũ Tình nhấn nút đi thẳng xuống dưới tầng một, bởi vì để càng lâu thì mặt trời sẽ càng lên cao, mà cô lại không có đem theo đồ chống nắng.

Mùa hè Thượng Hải nóng như vậy, nếu không có sự chuẩn bị kỹ càng từ trước, e là cô sẽ bị ánh nắng nướng chín mất.

Vũ Tình vừa nghĩ như vậy cũng là lúc cửa thang máy được mở ra.

Lúc cô bước xuống sảnh, việc làm cô bất ngờ vậy mà Cố Hỉ Tâm hiện tại cũng đang có mặt ở đây.

Cố HỈ Tâm thật sự nhìn không giống như vừa xảy ra tai nạn, khác hẳn với hình tượng thục nữ thanh thuần những lúc cô ta ở Tấn Gia mà lúc Vũ Tình còn làm nữ giúp việc ở đó từng trông thấy.

Cô ta hôm nay trang điểm khác đậm, dùng màu son đỏ tươi, bộ váy babydoll như bình thường hiện tại cũng đã được thay thế bằng một bộ váy bó ngắn.

Tuy chiêu cao của Cố Hỉ Tâm không cao lắm, nhưng Vũ Tình cũng phải thừa nhận vóc dáng của cô ta rất cân đối.

Chỉ là cho dù bên ngoài có thay đổi, thì Vũ Tình vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi một lúc đối diện với cô ta.

Nhớ tới chuyện vừa trải qua, Cố Hỉ Tâm vậy mà lại tấn công cô rồi tự ngụy trang chính mình thành người bị hại rồi hắt một xô nước bẩn lên người Vũ Tình, điêu này thật sự khiến cho cô không lạnh mà phát run.

Vũ Tình biết đầu óc Cố Hỉ Tâm không bình thường, nhưng cô vẫn cho rằng cô ta là người thánh thiện.

"Không phiền hà gì đâu ạ.

Chỉ là lần sau chúng ta phối hợp một chút, để anh ấy dùng bữa sáng ở nhà luôn là được rồi."

Vũ Tình nói rồi tiến lên phía trước mấy bước: "Cháu vào trong cất đồ trước rồi sẽ ra phụ giúp thím sau."

"A, không cân đâu.

Nắng đã lên rồi, hao thím cũng đã tưới xong rôi.

Con gái mà, nên giữ gìn làn da của mình một chút."

thím Trần nói rồi cất gọn vòi nước vào một góc rồi cũng bước vào trong.

Vì chỉ mới là buổi sáng thôi nên công việc trong nhà tương đối khá nhàn nhã, hai người cùng nhau đứng trò chuyện thảo luận xem trưa nay nên nấu gì, cũng bàn luận luôn về việc tối nay nên nấu mấy món ăn kiểu Ân hay kiểu Á.

Nói chuyện một hồi lâu, trong đầu Vũ Tình mới chợt nhớ ra chuyện về Cố Hỉ Tâm.

thím Trần có vẻ làm việc ở đây đã lâu năm, cho nên những mối quan hệ xung quanh Cố Kình Quân, cô có tự tin khi dám chắc rằng không ít thì nhiều, kiểu gì bà cũng biết.


Cho nên mới đánh tiếng định hỏi Trân Hân: "thím Trần, cháu có một chuyện này muốn hỏi."


"Sao? Cháu có chuyện gì thắc mắc?"


Trần Hân nghiêng đầu sang nhìn cô, giống như đang tò mò việc cô sắp sửa hỏi mình là gì.


Vũ Tình mấp máy môi, cô nửa muốn nói lại nửa không muốn nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK