Cố Phu Nhân cười gượng gạo ngước mắt lên nhìn Cố Kình Quân, nhưng đôi mắt láo liên đảo xung quanh, hoàn toàn không có tập trung hoàn toàn vào quan sát biểu cảm trên gương mặt anh.
Cố Kình Quân đưa tay lên đỡ trán, tâm trạng đang không tốt lắm, nhưng anh cũng phải cố hết sức kiềm chế để bản thân không nặng lời: "Mẹ, con thấy mẹ đừng nuông chiều con bé quá.
Dù sao em ấy cũng đã lớn rồi, không còn là trẻ con nữa.
Đã hai mấy tuổi đầu rồi."
"Nhưng mẹ chỉ có một đứa con."
Giọng điệu của Cố Phu Nhân bắt đầu trở nên gấp gáp, thanh âm cũng vì thế mà đề cao hơn gấp mấy phân.
"Đúng vậy, mẹ chỉ có một đứa con."
Cố Kình Quân không lạnh không nhạt đáp lại lời Cố Phu Nhân, khiến cho bà chột dạ nhận ra vừa rồi bản thân đã lỡ lời, cho nên liền vội vàng sửa chữa: "Hai đứa đều là con của mẹ.
Mẹ đều yêu thương cả hai như nhau cả."
Thật sự như nhau sao? Cố Kình Quân nhàn nhạt nâng môi cười, tình cảm của Lạc Nhạc Dung như thế nào đương nhiên anh biết rõ.
Sự thật hơi mất lòng một chút, nhưng Cố Kình Quân hiểu trong lòng bà, người con duy nhất chỉ có Cố Hỉ Tâm mà thôi.
"Lần này phải để mẹ thất vọng rồi, con thật sự không biết em ấy đang ở đâu cả.
Có thời gian rảnh, con sẽ cho người tìm."
Cố Kình Quân nói rồi đứng lên đi về phía bàn làm việc.
Cố Phu Nhân thấy vậy liên nhảy dựng cả người lên: "Không thể được.
Con phải đi tìm HỈ Tâm ngay bây giờ.
Nó là em gái con mà, sao con có thể lạnh nhạt với nó như thế chứ?"
Cố Phu Nhân thật sự chẳng nhìn ra được một chút tình cảm anh em nào giữa Cố Hỉ Tâm và Cố Kình Quân, cho nên bà cũng không chút kiêng dè mà đem hết những lời trong nội tâm mình nói ra.
"Mẹ, đã đến giờ con làm việc rồi.
Nếu là việc công, con sẵn sàng ngồi xuống bàn bạc cùng mẹ.
Nhưng nếu là việc tư thì mẹ hãy đợi con tan làm rồi nói."
Cố Kình Quân cất giọng thâm trầm nói với cô, nếp nhăn trên trán anh quả nhiên đã giãn ra, gương mặt hiện lên một nụ cười tươi tắn cùng nhẹ nhàng hiếm thấy.
"Đang nhớ anh."
Thanh âm mềm mại của Vũ Tình vang lên bên tai Cố Kình Quân, tức giận trong anh nhanh chóng bị câu nói này của cô đem hòa tan thành nước.
Khu.
Cố Kình Quân che miệng ho mấy tiếng.
Cô bé này hôm nay làm sao vậy? Sao lại biết nói lời đường mật lúc nào rồi? "Em thấy nhớ anh thật sao? Anh cũng nhớ Tiểu Tình của anh lắm."
"Không ạ, em đang đọc lời thoại của nhân vật trên phim.
Phim này không hiểu sao không có tiếng, cho nên thím Trần bảo em lông tiếng cho nhân vật thử xem."
Sặc! Thím Trần ngồi ở bên cạnh cô che miệng cười, hẳn là thiếu gia nhà bà vừa tự ăn một miếng dưa bở rồi.
Vũ Tình còn nhỏ như vậy, cô làm sao có thể trải đời đến mức không chút ngượng lưỡi mà nói lời yêu đương với anh vậy được chứ? "À...
Ra là vậy sao?"
Giọng Cố Kình Quân vẫn dịu dàng như cũ, nhưng vẫn có thể dễ dàng nghe ra được anh đang có chút thất vọng trong lòng.
Cũng đúng, Vũ Tình thậm chí còn chưa nhớ ra anh là ai.
Hai người chỉ mới ở bên anh chưa lâu, với tính cách của Vũ Tình, cô làm sao có thể nói năng ngọt ngào tùy tiện với người khác giới chứ? "Giờ này không phải anh đang trong đang làm việc sao?"
Vũ Tình đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường kiểu Âu, nhẹ nhàng cất giọng hỏi Cố Kình Quân.
"Như anh vừa nói đấy, nhớ em quá nên không tập trung làm việc được."
Cố Kình Quân dùng giọng điệu nửa thật nữa đùa nói với Vũ Tình.