"Con!"
Cố Phu Nhân trừng lớn mắt nhìn Cố Kình Quân sau đó quay người rời đi: "Tan làm con hãy về nhà đi.Ở công ty đúng là không tiện nói chuyện một chút nào."
Bà ta nói rồi liền rời đi, tới cửa phòng làm việc cũng chẳng thèm đóng lại giúp anh.
Hai Trên mặt Cố Kình Quân lộ ra vẻ mệt mỏi, anh thở dài một tiếng rồi đưa tay lên vuốt tóc ngược ra phía sau, đẩy ghế đứng lên tiến lại đóng cửa phòng.
"Mẹ, mẹ nói thật sao?"
Cố Hỉ Tâm đang nằm trong phòng thì nhảy dựng lên sau khi nhận điện thoại từ Cố Phu Nhân.
Cô không nghe nhầm chứ? Bản thân mình thật sự sắp đính hôn với Tấn Phong sao? "Ừ, là thật.Nhà họ Tấn mới qua gặp mẹ bàn chuyện vào hôm qua.Họ nói chuyện đính hôn tuân sau là thời điểm tốt để thực hiện.Chuyện này họ cũng đã thông báo cho giới truyền thông rồi"
"Mẹ, thật sự không phải là mơ.Thật tốt quá, tốt quá rồi"
Cố Hỉ Tâm cười tươi như hoa, gương mặt lộ ra vẻ thỏa mãn chưa từng có.
"Hỉ Tâm, điện thoại của con đâu?"
Cổ Phu Nhân lúc này mới để ý thấy.
Bà đã gọi điện cả ngày trời cho Cố Hỉ Tâm nhưng không có ai bắt máy, động não suy nghĩ một chút nhấn số gọi tới số máy bàn nhà Tấn Phong, quả nhiên con gái bà đang ở nhà họ Tấn.
"Điện thoại của con.."
Cố Hỉ Tâm đang nói bỗng nhiên ngưng lại.
Trong một khoảnh khắc, cô ta đã định đem hết mọi chuyện quá đáng mà Cố Kình Quân đã làm với mình triệt để kể hết ra.
Nhưng nghe tới lời đe dọa của anh, nghĩ tới việc anh sẽ nói chuyện cô ta bắt cóc Vũ Tình, suýt thì gây ra án mạng cho Cố Lão Gia nghe thì lời định nói ra của Cố Hỉ Tâm liền kẹt lại nơi cổ họng.
Đúng, cô ta đang sợ.
Cho dù có mẹ đứng về phía mình, nhưng Cố Lão Gia đối với cô ta từ trước đến nay lại vô cùng nghiêm khắc.
Cô ta nói rồi quay lưng đi ngay, để lại Lạc Nhạc Dung ở phía sau đang không ngừng vẫy tay theo con gái: "Hỉ Tâm, đi cẩn thận.Thường xuyên về nhà một chút nhé"
"Chết tiệt"
Cố Hỉ Tâm tháo khẩu trang ra rồi chửi thề một tiếng, đưa móng tay dài lên miệng mà nhay cắn.
Một tuần nữa là hôn lễ diễn ra rồi.
Cô ta làm sao có thể vui quá mà không nghĩ tới việc trên mặt mình đang có vết thương xấu xí này cơ chứ? Liệu nó có lành được trong một tuần mà không để lại sẹo hay không? Buổi lễ đính hôn sắp tới là dịp quan trọng, trưởng bối hai bên đã định ngày hết rồi, không thể trì hoãn được.
Mà cô ta cũng rất yêu Tấn Phong, muốn sớm ngày danh chính ngôn thuận được ở cùng một chỗ với anh.
Cho nên Cố Hỉ Tâm đương nhiên gấp gáp muốn lễ đính hôn sớm ngày được diễn ra.
Bằng mọi cách, cô ta không thể vì vết thương trên mặt mình mà làm lỡ ngày trọng đại này được.
Rất nhanh taxi đã dừng lại trước Tấn Thị.
Cố Hỉ Tâm đeo khẩu trang lên trên mặt rồi sải bước bước nhanh vào bên trong.
Cô ta sớm đã quen thuộc với công ty này, cho nên rất nhanh chóng đã đến được cửa phòng của anh.
Chỉ là hôm nay có chút khác lạ.
Bình thường phòng làm việc của Tấn Phong luôn được đóng chặt vậy mà hôm nay lại được mở hé ra.
Nhưng Cố Hỉ Tâm cũng không bận tâm về vấn đề này lắm, cô †a mang theo tâm tình vui vẻ vươn tay ra muốn mở cửa.
Nhưng giọng nói quen thuộc của anh từ trong phòng vọng ra đã chặn đứng mọi hành động của cô ta lại.