Thím Trần dẫn đường cho Vũ Tình đi vào nhà tảm, bà còn ngỏ ý muốn giúp cô tắm rửa nhưng Vũ Tình dù sao cũng đã là người lớn rồi, cho nên cô đương nhiên từ chối.
Cố Kình Quân để nhà tắm ở dưới tầng một cho cô, còn bản thân anh cũng lên lầu hai tằm rửa cho sạch sẽ, vì dù sao bây giờ cũng không cần phải đến công ty làm việc nữa, lát nữa sẽ có trợ lý đem nốt những công văn cần xử lý xong trong ngày đến cho anh.
Qua đi tầm ba mươi phút, Vũ Tình bước ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng có treo sẵn áo để mặc sau khi tắm xong, thiết kế giống như mấy bộ đồ trong khách sạn.
Nhưng Vũ tình là lần đầu tiên mặc một chiếc váy như này, nên cô cảm thấy không quen lắm.
"Tiểu thư, cô đã tắm rửa xong rồi sao? Đây là đồ thiếu gia đã chọn cho cô, tôi dẫn cô vào phòng mặc thử."
Thim Trần vừa trông thấy Vũ Tình liền vui vẻ đi lại, đặt lên tay cô một bộ đồ màu trắng.
Vũ Tình mặc dù có chút ngại ngùng, cô có chút không quen khi thấy chỉ mới là lần đầu tiên gặp mặt mà thím Trần đã thân thiết với cô như vậy nhưng vì phép lịch sự tối thiểu, Vũ Tình đương nhiên cũng sẽ không từ chối.
Theo chỉ dẫn của thím Trần, Vũ Tình được dẫn lên một căn phòng trên tầng hai.
Khoảnh khắc cửa phòng mở ra, cô có chút bất ngờ vì cách bài trí đồ đạc trong phòng giống y hệt với một căn phòng trong mơ của cô từ thuở bé.
Gam màu chủ đạo màu hồng nhạt, có rất nhiều thú bông, trên chiếc bàn nhỏ được đặt cạnh cửa sổ màu ghi nhạt còn có một chậu hoa bách hợp nhỏ trông vô cùng hút mắt.
"Tiểu thư, thay đồ nhanh một chút.Hôm nay tôi đã đặc biệt nấu rất nhiều món ăn ngon, để nguội đi sẽ giảm bớt độ ngon đi đấy"
Thím Trần cười hiền từ nhìn cô rồi quay người đi xuống dưới lầu, để cho cô có thời gian riêng tư.
Bạch Khiêm vỗ vỗ vào chiếc ghế trống bên cạnh anh ta, Vũ Tình thấy vậy liền nhanh chân chạy tới.
Nhưng còn chưa kịp đặt mông ngồi xuống, cô đã nghe thấy tiếng Quân Thành ho khan.
Ngước đầu lên nhìn anh, cô liên bắt gặp ánh mắt của Kình Quân đang nhìn cô một cách nóng như lửa đốt.
"Vũ Tình, em qua đây ngồi với anh đi.Đó là chỗ ngồi yêu thích của thím Trần đấy.Em là một đứa bé ngoan, sẽ không tranh giành với thím ấy đâu đúng chứ?"
"Hả? Thiếu gia bảo tôi sao?"
Thím Trần đang bưng tô canh cá ra đặt lên bàn liên khựng tay lại một chút.
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt nóng rực của Kình Quân khi nhìn Vũ Tình, bà liền ngay lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, rất phối hợp với anh mà nhìn chằm chằm vào cô nói: "Đúng, đúng vậy.
Tiểu thư, đó là chỗ ngồi thường ngày của tôi, ngồi cả chục năm nay cũng đã quen với nó rồi, không ngồi đúng nơi liền sẽ không yên ổn mà ăn cơm được.
Cô không phiên nhường lại chỗ ngồi cho tôi chứ?"
"Vâng, đương nhiên là cháu không phiên ạ"